“Haha! Chỉ với nhiêu đó thì tên chó sói nhà ngươi không bao giờ chạm vào được chị Choco đâu! Chiến nào, [Huyết Nha]!”

Một trong các vật triệu hồi của Choco, Mel dường như đang chơi đùa với tên người xương quái thú kia. Cô vừa nhảy lùi vừa thả ra hàng chục con dơi xúm lấy quanh cái đầu của Cerberus khiến hắn không ngừng giãy giụa trong đau đớn, thứ cảm giác mà đáng lẽ ra một sinh vật được tạo nên hoàn toàn từ xương như hắn không thể nào cảm nhận được.

“Khốn...Khốn nạn! Tại sao...cái thứ cảm giác này...LÀ GÌ THẾ HẢẢẢ!!!”

Mặc cho Cerberus cứ liên tục cào nát bản mặt của chính mình bằng bộ vuốt sắc bén đó, lũ dơi kia vẫn cứ bám lấy vào cái đầu lâu của hắn mà ngấu nghiến. Chúng cứ liên tục bị chẻ ra thành từng mảnh bởi những cái móng kia, nhưng những “mảnh” đó lại tan ra như những làn khói và hợp lại thành một con dơi mới ngay sau đó.

“Há há, đây chính là năng lực [Huyết Nha] của ta đấy, cho dù có chém có giết tới mức nào thì lũ dơi cũng không bao giờ dừng lại đâu, chỉ có ăn đòn đến chết thôi!”

“KHỐN...KHỐN KIẾP! LŨ BỌN MÀY DÁM CHƠI ĐÙA VỚI CERBERUS NÀY!”

Chả còn quan tâm đến sự đau đớn kia, Cerberus dồn toàn lực băng qua lũ dơi mà phi thẳng vào Mel, người đang đứng khá gần mặt hắn với mục đích là để “trêu chọc”.

“Hừ...Tên chó xương này...!” – Nhưng trên mặt Mel giờ chả còn thái độ đùa giỡn kia nữa mà chỉ còn sự căng thẳng mới xuất hiện ngay đây.

“Lùi lại một chút, Mel.”

Giọng nói thần bí khiến Cerberus đột ngột ngoảnh mặt lại trong sự cảnh giác mặc dù hắn vừa bị cơn cuồng nộ chiếm hữu. Cerberus không hề biết giọng nói đó của ai, nhưng Mel lại quá quen với nó và ngay lập tức bay lùi lại theo những câu từ kia.

“[Hồng Hoa Kiếm Trận].”

“Cái gì...!”

Một nguồn sáng mãnh liệt được nhuộm đỏ bởi những bông hoa hồng kiều diễm, đó chính là hình ảnh cuối cùng mà tên Cerberus “phân thân” đã thấy.

Trong cơn mưa xương cốt vụn bay và những cánh hoa đỏ rực, Aki hạ xuống và rút lại thanh kiếm của mình như một quý tộc thực thụ. Cô đã vừa cứu Mel khỏi một tình huống có khả năng “sinh tử” đối với Mel.

“Cậu có sao không Mel?”

“Tớ...không sao...mặc dù vừa nãy tớ còn cân được hắn...”

“Cái tính bất cẩn thích nô đùa đó của cậu thật sự nguy hiểm đấy Mel. Xém nữa là tớ có thể thấy cậu biến thành một món súp dơi rồi đó.”

“Nè, cậu chỉ toàn nói gở thôi! Hừm!” – Mel giận dỗi quay phắt mặt đi, để lại một Aki chỉ biết lắc đầu trong sự “bỏ cuộc”.

“Thôi nào, cả hai đứa đều làm tốt lắm rồi, Mel, Aki.”

Từ trên cao, Choco bất ngờ hạ xuống để tán thưởng cho hai vật triệu hồi của mình. Có vẻ như cô đã quan sát toàn bộ quá trình vừa rồi từ một nơi mà Cerberus không thể nào với tới được.

“Chị Choco, em...”

“...Chị biết. Em lại muốn xin lỗi nữa chứ gì?”

“A...Ư...” – Mel như hoàn toàn chết lặng trước lời phán đoán chuẩn xác kia của Choco.

“Thôi, dù sao thì chị quan sát thấy em cũng cảnh giác với hành động của mình hơn trước, không còn để dao kề đến cổ vẫn còn ngồi cười nữa, thế đã là một sự phát triển rồi. Còn Aki, em làm tốt lắm.”

“Xin cảm ơn, Triệu Hồi Sư của em.”

“Thôi được rồi, mấy đứa vào lại trong nhẫn đi, đánh với hắn cũng mệt rồi.”

“Vâng ạ.” – Aki và Mel đồng thời đáp lại và hóa thành hai luồng ánh sáng đi vào trong chiếc nhẫn hồng ngọc kia của Choco.

Kẻ địch đã bị tiêu diệt, giờ Choco chỉ còn việc vuốt ve chiếc nhẫn của mình như một cách tự tán thưởng.

“Triệu Hồi Sư...của em sao? Ta quả đúng là được quý trọng quá nhỉ...Thật khiến ta cảm thấy tội lỗi...”

Choco đang cảm thấy hối hận vì đã triệu hồi họ ngay từ đầu, từ rất lâu rồi.

Trong một trận chiến chống lũ lâu la của Thánh Thần, Choco khi bí hết mọi đường đã quyết định sử dụng [Triệu Hồi Chú] để đem Aki và Mel đến thế giới của cô nhằm cứu cô khỏi nanh vuốt của lũ quái vật mạnh mẽ ngay giây phút cuối cùng. Nhưng quyết định đó, cho dù đã cứu được cái mạng của chính cô, đã khiến cái lương tâm của cô chợt bừng lên và làm cô luôn đau khổ từ đó đến giờ, bởi vì bản chất của [Triệu Hồi Chú].

<[Triệu Hồi Chú], như tên gọi của nó, là một năng lực cho phép người dùng triệu hồi những sinh vật đến từ thế giới khác làm những chiến binh trung thành của mình. Nguyên tác hoạt động của nó là [Triệu Hồi Thuật] sẽ lựa chọn ngẫu nhiên từ một trong vô hạn thế giới khả thi một lượng sinh vật, với những đặc điểm mà người dùng đã mường tượng ra trong suy nghĩ. Sau khi được triệu hồi, vật triệu hồi sẽ chịu ảnh hưởng từ một “lời nguyền” khiến cho chúng phải hoàn toàn nghe theo những mệnh lệnh của người sử dụng, bỏ qua toàn bộ các rào cản về ý thức, trí thông minh và tính cách cá biệt. [Triệu Hồi Chú] có hai bất lợi lớn:

_Người sử dụng không thể đảm bảo vật triệu hồi của mình sẽ giống y như ý muốn của họ. [Triệu Hồi Chú] chọn lọc ngẫu nhiên các đối tượng từ một biển vô hạn các thế giới có thể tồn tại, mà những điều kiện mà một con người có thể đặt ra lên đối tượng là có hạn nên sẽ có những đặc điểm khác bù vào ngoài những đặc điểm đã được chọn, và chúng có thể không nằm trong ý muốn của người triệu hồi.

_Vật triệu hồi không có cách nào để quay về thế giới của mình. Vô hạn vũ trụ với những đặc điểm gần như giống nhau mà vật triệu hồi không thể nắm hết gây ra một sự hao hụt thông tin, và việc gửi chúng về đúng thế giới đó là không thể. Khi người triệu hồi chết đi, vật triệu hồi sẽ không tự quay về vùng đất của mình mà sẽ bị mắc kẹt trong thế giới lượng tử, bị cuốn trôi trong vô vàn dòng phân nhánh sự kiện của vũ trụ, trải nghiệm vô số cảm xúc và nỗi đau thể xác cùng một lúc, và chịu đựng sự quá tải thông tin đè lên chính sự tồn tại của mình vĩnh viễn - một số phận còn khủng khiếp hơn cả cái chết. Nói tóm lại, họ hoàn toàn bị xích lại bởi sự sống của người triệu hồi, và sẽ đau khổ vĩnh viễn khi mạch sự sống của họ kết thúc.>

Sự căm hận của Choco dành cho cái thứ năng lực này là vô cùng rõ ràng, nhưng đồng thời lại thật mông lung. Đạo đức của cô căm thù cái cách mà nó đối xử với các vật triệu hồi, đặc biệt là khi Choco lỡ “chết đi”, nhưng cô lại không thể bỏ qua một điều rằng nó đã cứu sống cô.

“Nhưng mà...cho dù chị có than phiền đến mức nào thì...các em đã lỡ đến với thế giời này cùng chị rồi nhỉ...”

Thay vì ăn mừng cho chiến thắng, Choco chỉ còn có sự ủ rũ bên trong mình.

Cô hối hận vì đã cười đùa cùng Mel và Aki.

Cô hối hận vì đã yếu đuối mà triệu hồi hai sinh mạng đáng thương đó bằng [Triệu Hồi Chú].
Cô hối hận vì bản thân cô là một kẻ yếu đuối, không thể làm được tích sự gì ngoài việc để cho các vật triệu hồi chiến đấu thay.

Tất cả những nghiên cứu về ma thuật của cô nhằm tạo ra một con đường để cho Mel và Aki yên bình trở về chốn cũ, tất cả chúng...đều chỉ là công cốc. Choco thật sự đã rất nản rồi.

“Làm gì mà buồn bã thế, cô gái “tràn đầy sinh mệnh lực” kia?”

“Ai hả-...A...”

Khi Choco quay người lại, cô đã hoàn toàn chết lặng.

Một đội quân toàn những kẻ mang áo choàng bí ẩn nhuộm cả lên bầu trời và mặt đất trong một màu đen tàn tạ và thiếu hụt sức sống, và mỗi tên trong số chúng đều có cặp mắt bừng lên ánh đỏ tàn khốc. Nhưng hàng vạn những sinh vật nguy hiểm kia vẫn chỉ như lũ kiến quèn khi so với cô gái đứng ngay giữa vùng tối sâu thẳm đó.

“Ta đã mong chờ Cerberus làm tốt hơn thế này, nhưng đổi lại chỉ đem được về cái thất vọng. Đúng là một tên chó rách.”

Cơn lũ ám khí trào ra từ cô ta, từ từng con chữ được thốt ra đến từng động tác dù là nhỏ nhất, đều thật sự quá mạnh mẽ và áp đảo.

Linh hồn của cô ta như luôn luôn đói khát và thật tàn nhẫn, khiến Choco nghĩ rằng cho dù sự sống của cả hành tinh...không...toàn bộ sinh mệnh của hàng trăm thế giới cũng không thể nào làm đầy cái sự tham lam và bạo chúa của cô ta.

“Khốn nạn...Cái thứ áp lực này...!”

Choco chỉ có thể quỳ xuống trong sự bất lực mà đến cả cô cũng không nhận thức được. Mồ hôi lạnh túa ra khắp khuôn mặt trắng trẻo, trong đầu Choco giờ chỉ còn những viễn cảnh mà cô bị xâu xé và cắn nuốt bởi “con quái vật” bên trong Rushia.

“Ngoan lắm...Đầu hàng sẵn để hiến mình cho Rushia này đây...Có vẻ như ta có thể cứ thế vứt bỏ Cerberus rồi nhỉ...” – Rushia khen ngợi Choco bằng những câu từ tràn ngập sự thỏa mãn, trong khi hạ xuống từ trời cao để ngắm nhìn “món ăn” của mình một cách rõ ràng hơn.

“Không...Không...Ta...”

Năm ngón tay kia của Rushia càng lúc càng gần mái tóc của Choco.

“TA CHƯA THỂ CHẾT Ở Đ Y ĐƯỢC!!!”

Đánh bật bàn tay nguy hiểm của Rushia, Choco nhảy bật ra đằng sau và đưa tay ấn chặt vào lồng ngực để trấn an lại trái tim đầy sợ sệt này.

“Hô? Sao giờ lại phản kháng rồi, miếng thịt ướt đẫm kia?”

“Im...im đi! Ta...ta sẽ chạy ngay khỏi đây...và giữ an toàn cho tất cả...!” - Vội quẹt lấy dòng mồ hôi lạnh trên trán, Choco quả quyết cãi lại Rushia bằng chất giọng mạnh bạo.

Cho dù có triệu hồi cả hai ra cũng không thể nào chặn được con quái vật đó. Chỉ còn một cách duy nhất, là cô nhất định phải thoát. Bởi vì nếu cô chết đi, Aki và Mel sẽ phải chịu một số phận còn khủng khiếp hơn cả cái chết.

Chỉ trong chưa tới nửa giây, đôi cánh đen sau hông của Choco bật mạnh ra và đẩy cô bay đi càng xa càng tốt.

“Ôi chao, miếng thịt này...thật quyết đoán...và đầy sức sống mãnh liệt~...Ta thật sự...phải ăn nó mới được! KHA KHA KHA~!!!”



“Matsuri!”

“Tới ngay đây! Hây da!”

Một lưỡi kiếm sấm sét và một nắm đấm đầy uy lực đều giáng lên cái đầu của Cerberus mạnh đến mức làm tróc cả lớp thảm thực vật xung quanh, nhưng hắn ta vẫn không hề xoay chuyển dù chỉ một chút.

“Sao lại...!”

“GRƯƯƯAAAAA!!!”

Tất cả những gì Cerberus vừa làm là hất cằm thật mạnh, và cả hai người Cứu Thế Giả đều bay như những chiếc lá xơ xác và bất lực.

“Khốn nạn, sao chúng ta...lại còn không làm hắn nhúc nhích được...!” - Sự nản chí lớn dần trong Fubuki, khiến cô phải thốt ra những lời đầy sự bất lực đó.

“Nghe này Fubuki!”

“!”

“Tớ sẽ xông vào và khiến hắn tập trung toàn lực vào tớ, cậu ở đằng sau hãy sử dụng dạng pháp sư kia để niệm ra một loại phép thuật xuyên phá thật mạnh đi!”

“À...Ừm!...[Lục Chiến Thú – Pháp Đế Fubuki]!”

Một cơn cuồng phong bùng lên và nhấn chìm cơ thể Fubuki, và ngay sau đó, một Fubuki khác với đôi kính tri thức và cuốn sách phép đang lơ lửng hiện ra.

“Giờ tớ lên đây! ĐỠ HẾT ĐỐNG NÀY COI, CON CHÓ XƯƠNG CHẾT TIỆT!!!”

Matsuri xông thẳng vào Cerberus khiến hắn hơi đờ ra, và nhân lúc này, hai luồng khí cam mạnh mẽ bao lấy hai nắm đấm của cô và cô tung chúng hết tốc lực vào giữa ngực của hắn.
“CHẾT...ĐI...NÀYYYY!!!”

Bằng toàn bộ sức lực của mình, Matsuri đấm liên hoàn vào ngực Cerberus khiến hắn phải hơi lùi lại một chút, nhưng đến cuối nó vẫn chỉ khiến hắn “lay động một chút”.

“Hự...” - Mặc dù không thể cảm thấy đau đớn, song những đòn đánh liên tục không dừng lại của Matsuri đã khiến hắn phải lùi xuống nửa bước.

Ở đằng sau, Fubuki vẫn đang tập trung niệm chú tạo ra một đòn hủy diệt như lời của Matsuri. Sau khoảng thời gian chừng 20 giây, quả cầu sấm chớp trên đỉnh cô càng lúc càng lớn dần, đến mức nó gần như thắp sáng cả một khu rừng bên cạnh, nhưng nó vẫn chưa đủ.

“Chỉ còn...một chút nữa thôi!”

Cerberus không phải là kẻ ngu, nên hắn đã nhận ra được một mối nguy hiểm đến từ Fubuki đằng sau. Hắn cố gắng xông về phía trước, nhưng cứ hễ bước một bước là hàng trăm cú đấm siêu thanh kia lại tiếp tục đẩy hắn lùi lại.

“MI...KHÔNG ĐƯỢC...ĐẾN GẦN...!!!”

Sự quyết tâm của Matsuri càng lúc càng mạnh mẽ, và nó cũng đồng thời cường hóa cho những cú đấm kia để chúng còn nhanh và mạnh hơn nữa.

Nhưng cơ thể của Matsuri đang dần dần không thể theo kịp ý chí của Matsuri được nữa. Từng miếng da thịt trên đôi tay của cô cứ liên tục bị rứt ra, máu tuôn xối xả ra khắp khuôn mặt cô và cơ thể toàn xương của Cerberus, nhưng Matsuri vẫn không hề dừng lại.

“...Ư...AAAAA...!!!”

“Con nhỏ khốn kiếp...!”

“Matsuri, tránh ra ngay! [Thánh Lôi Cầu]!”

Fubuki vung mạnh đôi bàn tay xuống đất, chỉ đạo cho quả cầu khổng lồ kia đâm thẳng vào Cerberus. Cerberus vì đã trúng đòn khá nhiều nên hắn vẫn bất động nửa giây khi quả cầu sắp đâm tới, còn Matsuri vì cảnh giác từ trước nên đã nhảy ra từ khi nào.

“Chết tiệt...!”

Cerberus không thể phản ứng kịp thời nên đã lãnh trọn một quả bom sấm vào cái cơ thể xương xẩu kia, và cả tên quái vật to lớn đều bị nhấm chìm trong vụ nổ ánh lam xóa tan cả một vùng đất rộng lớn khỏi tầm nhìn.

“Hà...hà...hà...!”

“Ma...Matsuri! Cậu có đau lắm không vậy để tớ qua chữa thương cho!” – Fubuki thật sự hoảng hốt khi nhìn thấy một Matsuri gần như đã gãy nát cả hai tay, lộ ra cả những phần cơ và thấm đẫm dòng máu đỏ ngầu.

Matsuri cứ lờ đờ như mất hồn, đưa đôi tay đã nát vụn kia đung đưa như một con thây ma đã cạn kiệt sức sống. Nó khiến cho Fubuki còn phải lo lắng hơn nữa.

Nhưng đột nhiên…

“...Ư!...Ọc...” - Một ngụm máu lớn đột dưng phun ra khỏi miệng Matsuri.

“Cái...! MATSURIIIIII!!!”

Từ trong đám khói gây ra bởi đòn tấn công kia, một cánh tay cháy đen gần hết đột ngột vung ra và đã đâm thủng bụng Matsuri từ phía sau.

Cerberus, kẻ tưởng chừng đã bị thiêu cháy bởi quả cầu sấm khổng lồ kia, vẫn còn sống.


“Aqua, hãy dùng [Thủy Pháo] của em làm hắn chậm lại đi!”

“D...Dạ vâng!”

Trong lúc vẫn còn đang giằng co với Lucifer, Marine nhanh chóng ra lệnh cho Aqua sử dụng phép thuật để khiến hắn chậm hơn, nhằm tạo lợi thế về tốc độ cho Marine ngay bây giờ.

Tuy là một bộ xương gầy khô mang trên mình hàng tấn thứ giáp nặng nề, Lucifer lại di chuyển nhanh một cách vô cùng phi lí, đặc biệt là ở các động tâc vung đao của hắn. Cho dù là một kẻ dày dặn kinh nghiệm trong cận chiến, Marine thật sự đang gặp khó khăn trong việc dự đoán và né tránh những cú chém siêu tốc đó.

“Em tới đây! [Thủy Pháo]!”

Từ hai lòng bàn tay của Aqua, hai cột nước với áp suất cực mạnh phóng thẳng vào Lucifer, đẩy hắn ngã lăn ra sàn và giải nguy cho Marine.

“Và...[Thủy Luân Thuật]!”

Tận dụng lượng nước khổng lồ vừa được trút lên Lucifer, bằng thứ ngôn ngữ được thể hiện qua bàn tay, Aqua điều khiển toàn bộ chúng chạy vào bên trong bộ giáp của hắn.

Nhưng chưa hết, Aqua vỗ mạnh hai tay vào nhau khiến cho áp suất của nước bên trong giáp Lucifer tăng cao đột ngột, đè gãy bộ xương khô bên trong đến mức kêu ra cả những tiếng “rắc rắc” rõ to.

“Chúng...Chúng mày...! B Y Đ U HÀNH ĐỘNG NHANH LẸ LÊN!”

Đám lính xương bên trên cũng bắt đầu đưa hai bàn tay ra và niệm chú bằng một thứ ngôn ngữ kì lạ, nhưng thay vì những cột nước, trên tay từng tên bắt đầu hiện ra một quả cầu lửa đen nghịt vô cùng ma mị. Kết hợp với số lượng đông đảo đến mù trời của chúng, hàng trăm hàng ngàn quả cầu nhanh chóng vùi lấp cả bầu trời bằng một màu đen hắc ám.

“Này, không ổn...! AQUA, BÁM CHẶT VÀO TA!!!” – Marine vội vã chạy tới phía Aqua sau khi đã nhận ra sự nguy hiểm từ đội quân kia.

“Cái gì ạ...! Á!”

Việc Marine đột ngột ôm Aqua nhảy ra khỏi con tàu khiến cô đã bị tê cứng cả thể chất lẫn tinh thần, nhưng những tình huống này thật sự đã khá quen thuộc với hai người. Aqua nhanh chóng hồi tâm lại và ôm chặt lấy Marine, cùng nhảy tự do từ một độ cao không thể nào mà đo đoán được.

Cùng lúc đó, những quả cầu hắc hỏa lao ầm xuống như một cơn mưa nhanh đến cắt da cắt thịt, xuyên thủng qua con tàu một cách dễ dàng và khiến nó nổ tung thành hai mảnh từ trong cơn bão khói lửa đang gầm thét.

“Khốn thật! Con tàu thứ hai rồi đấy!”

“A!!! Ngài Marineeee!!! Nhảy từ độ cao này...sợ quá!!!” – Aqua hét lên như một đứa trẻ mới chơi tàu lượn, nhưng với vẻ sợ hãi còn “thật” hơn nhiều.

“Thôi nào Aqua. Có vẻ như chúng ta vẫn còn rắc rối đấy!”

Trong lúc đang rơi tự do, Marine ngửa mình ra để cho cả hai cùng thấy rõ cái gì đang ở bên trên, và nó không nằm ngoài dự đoán là mấy.

“TAO SẼ ĐUỔI BỌN MÀY ĐẾN CÙNGGGG!!!”

Lao xuống từ đám khói đen lại là một bộ giáp màu đen, nhưng hơi có phần tối hơn vì những vết cháy. Chuyển động của hắn có phần lủng củng do đã bị gãy mất khá nhiều khúc xương, nhưng vấn đề lớn nhất là lượng nước phiền toái kia đã hoàn toàn được hóa giải nhờ cuộc tổng tấn công của đám lính xương.

“Aqua, em chịu khó...”bay” một chút nhé. Ta sẽ xử lí hắn bằng “bài tẩy” ngay bây giờ!”
“Thế là sao ạ...ÁÁÁÁ!!!”

Marine chẳng giải thích gì thêm, cứ thế buông tay ra và để cho cơ thể bé nhỏ của Aqua bay sang một bên.

Marine làm vậy là vì hai mục đích. Một là tên quái vật nặng nề kia đang lao cắm đầu xuống rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến được vị trí của Marine nên cô phải buông Aqua để chiến đấu dễ dàng hơn. Hai là năng lực át chủ bài của Marine không phải là thứ mà có thể sử dụng được khi mà Aqua vẫn còn đang tiếp xúc với đôi tay trần của Marine.

“YAAAAAA!!! CHẾT NÀYYYY!!!”

Đòn này được tung ra một cách hung bạo hơn trước rất nhiều, nhưng vì thế nên đã lộ ra một sơ hở, và Marine đã tận dụng nó kịp thời. Cô lộn người qua một bên để tránh đao, đạp mạnh lên nó và chẳng mấy chốc đã leo lên đầu của Lucifer.

“Chiếu tướng. [Hải Vương Bảo Ấn]!” – Marine nở nụ cười chiến thắng trong lúc ôm lấy đầu của Lucifer bằng hai bàn tay đang sáng lên ánh hoàng kim.

<[Hải Vương Bảo Ấn] – năng lực độc nhất của Marine và là lí do tại sao cô là kẻ thống trị của Vạn Thế Dương. Khi Marine kích hoạt nó, hai lòng bàn tay cô sẽ xuất hiện hai vòng tròn ma thuật màu vàng, và khi chúng tác động vào bất cứ thứ gì, vật bị chạm sẽ ngay lập tức trở thành “kho báu” ẩn trong cơ thể của cô, không hề có ngoại lệ. Nếu là vật sống thì sẽ trở thành một kẻ trung thành tuyệt đối, có thể được lấy ra và ra lệnh bất kì lúc nào, còn đồ vật thì sẽ đạt được trạng thái “bất hoại” làm cho hạn sử dụng của chúng hoàn toàn biến mất. Trạng thái “kho báu” này có thể được hóa giải bằng cách chạm lại vào chúng trong khi kích hoạt [Hải Vương Bảo Ấn], nhưng dường như cả thế giới này chỉ có cách đó mới có thể giải thoát chúng khỏi sự sở hữu của Marine.>

“Aqua, ta đến ngay đây! Lucifer!”

“Tuân lệnh!”

Như đã hoàn toàn trở thành kẻ phục tùng của Marine, Lucifer hướng cơ thể đang rơi của mình về hướng của Aqua. Sau khi đã tiếp cận thành công, Marine bắt lấy Aqua và đè chặt cơ thể hai người lên lưng của Lucifer.

“Em bình tĩnh nhé, chúng ta sắp phải tiếp đất hơi nặng nề đó!”

“Aaaa!...Rơi tự cao còn chưa đủ...rồi còn tiếp đất gì nữa chứ...!!!”

Vừa nói vừa rơm rớm nước mắt, Aqua run bần bật trong vòng tay của Marine khiến cô bây giờ trông thật tội nghiệp.

“Thưa ngài Marine, chúng ta sắp tiếp đất.”

“Bám chặt vào Aqua!”

“AAAAAA!!!”

Tiếng hét của Aqua mặc dù rất to nhưng đã hoàn toàn bị áp đảo bởi âm thanh rầm trời từ sự tiếp xúc giữa bộ giáp đen khổng lồ và nền đất xanh màu cỏ. Đất cát phun thẳng lên trời như một vụ phun trào núi lửa, che mất đi hình bóng của một Lucifer khổng lồ trong chốc lát.
Nhưng tất cả vẫn hoàn toàn lành lặn sau cú rơi tự do từ gần cả ngàn mét. Lucifer vẫn giữ cái tư thế khụy gối đó, còn Marine thì đứng thẳng trên đầu hắn và ra hiệu chữ V bằng một tay, trong khi tay còn lại vẫn còn đang bế cái cơ thể run rẩy của Aqua.

“Hahaha! Ta quả là vị thuyền trưởng bá nhất cái thế giới này rồi! Hahaha!”

“...Ưưưưư...” – Và Aqua vẫn còn đang bị ám ảnh từ cú rơi “đầy ngoạn mục” kia.



Tại một lục địa bay khác, xương xẩu vương vãi đầy mọi nơi, có đoạn còn chất dày lên như những ngọn núi chết chóc. Thảm thực vật và lớp thổ nhưỡng quanh đó, kì lạ thay, vẫn được giữ hoàn toàn nguyên vẹn, nhưng toàn bộ những bộ xương mang áo choàng, số lượng phải lên đến mấy chục ngàn tên, đã bị oanh tạc và hủy diệt, chỉ còn sót lại một tên duy nhất dùng cho mục đích “tra khảo”.

“Khốn nạn...Tại sao?...Tại sao...lại ra thế này!?...Asmodeus này...vả cả một đội quân vô hạn...thế mà chỉ vài giây...!”

Asmodeus là tên duy nhất còn sống, nhưng hiện tại hắn ta đang phải đứng trên cái ranh giới mong manh giữa sự sống “giả tạo” và cái chết “thật sự”. Toàn bộ những tên người xương khác đều đã bị nghiền nát đến mức trở thành một thứ bột bón cây, còn Asmodeus thì chỉ còn lại đúng cái đầu lâu, và nó đang nằm giữa năm ngón tay bọc giáp của Noel.

“Thấy thế nào Asmodeus? Từ góc nhìn vương giả của ta thì mới thấy được đống xác này nó thỏa mãn ra sao, đặc biệt là khi ta đang bay cao thế này đây.”

“...Khốn kiếp...Ta đã bại trận...nhưng ngươi...sẽ không bao giờ...lành lặn trước Ngài đâu...!” - Một giọng nói khô khan và yếu ớt một cách kì lạ cho kẻ như Asmodeus, nhưng cũng khá dễ hiểu cho một kẻ chỉ còn đúng cái đầu lâu.

Hắn ta đã thật sự bị choáng ngợp.

Đội quân của hắn đã nhìn thấy gì thì Asmodeus không biết, nhưng tất cả những gì mà hai con mắt nhạy bén của hắn bắt được là vài luồng sáng phát ra từ những món vũ khí đang bay kia chiếu thẳng xuống mặt đất của quân đoàn Tử Binh, và ngay sau đó là tiếng la hét ầm trời của hàng vạn tên lính xương cho đến khi tất cả đều gục ngã.

Nó thật sự quá nhanh.

Những thứ vũ khí đó là gì, Asmodeus cũng chẳng biết. Chúng chỉ cứ thế mà xuất hiện đằng sau Noel và phanh thây tất cả chỉ trong chớp mắt, nhanh đến mức hắn tưởng rằng thời gian đã dừng lại.

Tất cả bọn chúng đã bại trận gần như ngay lập tức. Điều này khiến sự bình tĩnh trong hắn bắt đầu bị lay động dữ dội.

“Nhìn đủ chưa? Vậy thì nói cho ta biết “Ngài” là ai được không, mặc dù ta nhớ rằng ngươi đã nói lúc trước rồi.”

Đôi mắt đầy vẻ khinh thường của một vị chúa thượng như cắm thẳng vào hai hốc mắt đang tàn lụi dần của Asmodeus, khiến hắn cảm thấy một nỗi sợ mà chỉ từng xuất hiện khi đứng cùng Rushia trước đó.

“Vậy thì...ta cũng chả cần nói nữa...Tuy nhiên...ta cũng muốn hỏi lại một câu...”

“Hừm?”

“Sao ngươi...lại không trực tiếp...dùng vũ khí đánh nhau với ta?...Ta đã muốn có một trận đấu thật kiêu hùng...trước khi bại trận nhục nhã thế này...”

“Xin lỗi nhưng cây chùy “thật” của ta không phải là thứ rác rưởi đến mức phải dùng lên cục xương cốt như ngươi đâu. Biết thân biết phận đi.”

“Chà...đến cuối mà ngươi vẫn nói thế được với ta...làm ta hơi tức giận rồi đấy...” – Asmodeus nói mà không có một chút nhấn nhá thể hiện cảm xúc mãnh liệt nào, có vẻ như vì hắn đã chả còn lí do gì để tiếp tục tồn tại nữa rồi.

“Xin lỗi ngài...tôi đã thất bại trước một sinh vật sống tầm thường...Tôi biết là ngài đang rất căm hận tôi, muốn xóa sổ con rối vô dụng này...nhưng ít nhất hãy để tôi nói ra tiếng lòng của một kẻ thây ma...trước khi thật sự bước vào kiếp luân hồi...”

Chờ sau khi Asmodeus đã nói lời trăn trối, Noel bóp nát vụn cái đầu lâu ấy bằng toàn bộ sức lực của mình và rải tro cốt của hắn xuống dưới thế gian xanh tươi kia. Đây chính là hành động cuối cùng thể hiện sự tôn trọng của một vị vua dành cho một bề tôi trung thành đến tận cuối cùng, cho dù có là của một thế lực khác đi chăng nữa.

“Ngài Noel!” - Tiếng gọi từ hậu phương của Flare đã làm vị vua kia sực nhớ đến tình yêu của mình.

“Ta xuống ngay đây.”

Vị anh hùng bạch kim hạ thế xuống trần gian, trên người vẫn tỏa ra những ánh kim đầy sức mạnh và sự chiến thắng tuyệt đối. Ngân Sắc Anh Hùng Noel đã trở về bên “hoàng hậu” của mình.

“Ta biết là hơi vội, nhưng ta muốn em đi với ta chuyến này.”

“Là đi đâu thế Noel?”

“Tên Asmodeus đó đã từng nói đến cái tên Rushia, và ta nhận thấy rằng đây chả phải thứ người tốt lành gì. Em cũng biết một anh hùng như ta phải làm gì rồi phải không?”

“Dạ vâng, em sẽ theo ngài đến cùng.” – Flare gật đầu để bày tỏ sự đồng ý, và Noel đã đáp lại bằng một nụ cười ấm áp.

“[Bifrost], hãy dẫn ta đến vị trí của sinh vật tên Rushia.”

Dưới chân cả hai người đột nhiên rộn lên tiếng “kính vỡ” loang rộng ra khắp cả khu rừng. Đồng thời, mặt đất tại đúng vị trí đó đột dưng hóa thành một loại chất liệu như pha lê mang đủ thứ màu sắc của một cầu vồng, và chỉ trong tích tắc, toàn bộ bãi đất trống đã tràn ngập trong những tông màu huyền ảo.

Cành quang ấy chỉ tồn tại trong vài giây và đột dưng thu hẹp lại về diện tích, kéo luôn cả sự hiện diện của hai người kia biến mất không còn một dấu vết gì.

0.62903 sec| 1398.508 kb