Trong nơi này, sự sống tồn tại dưới hình hài con số và chớp điện.

Các màn hình to nhỏ sáng xanh lớp chớp luôn được phủ lấp bởi vô vàn hàng số liệu cắt ngang cắt dọc không ra nổi quy luật, tạo thành các cơn sóng ánh sáng uốn lượn không ngừng trên mái vòm rộng chẳng thấy nổi cả chân kiến trúc. Dưới chân là lớp sàn xuyên thấu tựa thủy tinh, một mạng lưới cầu vượt băng qua biển dây luôn luôn chói sáng, nhấp nháy hỗn loạn trái với bầu trời màn ảnh bởi cường độ điện cao chạy dọc qua chúng.

Toàn phong cảnh cho người diện kiến một trải nghiệm chân thật nhất về một thế giới tương lai, hiện đại đến vượt xa dự tính luân lý của thời đại. Tuy nhiên, trước đôi mắt của các Cứu Thế Giả, trước giác quan và nhận thức đã chai sạn bởi sự phi phàm, khung cảnh này chẳng khác gì một buổi tiệc sinh nhật đã được trang trí quá lố.

“Chào mừng đến với một trong các cơ sở nghiên cứu của tôi. Trước hết, tôi xin tự giới thiệu lại - tôi là Usada Pekora, Tứ Vương hạng hai, và là một nhà nghiên cứu có tâm với bất cứ cái gì liên quan đến Cứu Thế Giả chúng ta. Xin hân hạnh.”

Pekora làm điều này phần lớn là để bắt lấy sự chú ý của Korone, cái người nãy giờ chỉ đánh mắt nhìn quanh cho ra vẻ quan tâm. Có thể nói là Pekora đã thành công, nhưng cái nhìn mà Korone để lộ không phải cái gì đáng ưa cho lắm.

“Tôi không tới đây để tham quan, đừng vòng vo nữa, vào thẳng vấn đề đi.”

Có ba người đang đi thành hàng, từ trái sang phải lần lượt là Subaru, Korone và Pekora. Và Subaru đang ở trong một vị trí rất thuận lợi để tung một tát vào Korone vì sự xấc xược đó.

“Ôi ôi từ từ nào, cô gái trẻ. Ít nhất cũng để tôi giới thiệu gì đó chút, do sự lu mờ ngăn cản sự thống nhất ha.”

Như chuẩn bị trình làng một thứ động trời nào đó, Pekora háo hức đến không giữ được, đứng nhón chân chống nạnh rồi ngước mặt lên hít một hơi thật sâu. Đó chính là sự chuẩn bị cho một cú quay người thần thánh về phía hai người đang theo sau, để lộ đôi mắt sáng ngời như sao, tung tà áo choàng bông thú bay phấp phới giữa không gian điện đài kín gió.

“Một chút về tình hình ban nãy. Khi thấy cậu và Subaru đánh nhau long trời lở đất thế, tôi nghĩ rằng chỉ tổ thiệt cho các đàn em của cả hai thôi nên mới phải ra tay. Vả lại, tôi phải phân tích sự chênh lệch giữa cậu và Subaru thì mới dừng cậu lại được, dù sao cũng là chênh lệch đến tận một hạng Tứ Vương. Nếu có vô tình làm tổn thương đến tự tôn của cậu thì xin cậu hãy hiểu cho”.

Korone tương đối bất ngờ trước lời đề nghị cảm thông của Pekora, môi mở mấp máy thoáng qua một giây rồi chợt dừng lại. Tuy không làm thay đổi thái độ nghi ngờ của cô nhưng ít nhiều Korone cũng cảm thấy bớt khó chịu hơn.

“Còn đây, cái người mặc đồ sang trọng vừa nãy đánh nhau với cậu là Oozora Subaru - Tứ Vương hạng ba, là đệ tử của tôi đó. Nếu được, tôi hi vọng rằng cậu có thể bớt căng thẳng trước cậu ta được không? Chuyện gì cũng đã qua rồi, chưa có bất kì tổn thất nghiêm trọng nào nên coi như bỏ qua cho nhau đi”.

Korone chỉ nhìn trơ ra, cho đến khi cô cảm nhận được động thái đến từ Subaru. Ngay lúc Korone vừa liếc qua, Subaru hé môi bé bé như sắp nói con chữ đầu đời, mặt mày nghiêm nghị đanh đá nhưng lại chẳng dám quay đầu nhìn lại vào Korone.

“Chẳng cần phải căng thẳng đâu. Tôi và cô…coi như đình chiến từ bây giờ…Này Pekora, nói tiếp hỗ trợ tôi đi!”

“Rồi rồi, mấy người này mệt quá. Hey, Korone. Muốn lập liên minh với bọn tôi không?”

Một lời mời ập đến bất ngờ, Korone hoàn toàn chưa nảy ra được lý luận nào để cân nhắc quyết định. Trong khi hai người Subaru và Pekora đều đang nhìn cô với ánh mắt mong chờ.

“Tôi không rõ cái này có lợi gì cho tôi, và ngay từ đầu tôi có cần nó hay không. Các người có ý định gì?”

“Có ý định đó, và chắc chắn là một cái để khiến tất cả các cô cậu căng như dây đàn”.

Ngôn ngữ nghiêm trọng như vậy phát ra từ miệng Pekora làm Subaru có cảm giác không lành. Ngay tức khắc, Subaru chỉnh đốn lại tư thế, sẵn sàng lắng nghe những lời mang sức nặng cực lớn từ kẻ thông thái nhất vũ trụ này.

“Sức mạnh lớn đem lại tiềm năng lớn. Sự thống trị của Tứ Vương chúng ta gần như không thế lực vũ trụ nào cạnh tranh nổi, nhưng cũng vì thế mà chúng ta lại lơ ngơ một cách ấn tượng trước sự vật hiện tượng ‘ngoài vũ trụ này’. Quá may mắn cho ta, khi Usada Pekora này là kẻ duy nhất đủ điên trong giới Cứu Thế Giả để quan tâm đến các vấn đề vĩ mô thế này”.

Sau đó, với một cái vẫy tay, hai chục màn hình khổng lồ như lũ bồ câu sà xuống bể vụn bánh, vây sau lưng và đốt cháy hình dáng Pekora. Mọi gam màu tạo nên cô cháy đen, chỉ còn lại một cái bóng dài đè lên hai người Subaru và Korone.

Sau cái búng tay của Pekora, các bảng chữ nhật tuân lệnh, sắp thành bốn hàng ngang tạo nên một màn hình cực lớn dần được chấm phá bởi vô số vũng xanh lá, vàng và cam. Korone chưa kịp thời nhận ra hình ảnh đó có ý nghĩa gì, nhưng Subaru thì đã biết ngay từ lúc bảng lớn bắt đầu chuyển biến.

Nhưng cô lại có hai ý nghĩ hoài nghi. Một, cái bức ảnh cô nghĩ Pekora đang ráng cho họ thấy phải có hình elip, nhưng ở đây nó lại chỉ là một tổ hợp hỗn loạn các vũng màu, một đám mây chấm điểm vô nghĩa. Hai, khi bức tranh lớn đã dần hoàn thiện, góc phải bên trên lại trống toác một cách kỳ quái, như thể bức tranh màu sắc đang bị ép lõm vào trong.

“Đây là bức xạ nền hồng ngoại của vũ trụ ta, cái được chụp lại bởi con người nằm trong đây” - Pekora bay lên giữa bảng, lấy tay khoan đúng một hình elip chỉ bằng phần trăm của toàn bộ màn hình - “còn phần bên ngoài là những gì Cứu Thế Giả quan sát được. Nói thêm, bức hình lớn tôi cho mọi người thấy là toàn bộ vũ trụ của chúng ta được ‘chụp lại’ bởi đội nghiên cứu của tôi gần đây, không thể to hơn, không thể xa hơn được nữa - mọi thứ trong hiện thực đều đang bị giam trong đúng một bức hình này. Hãy ghi nhớ, để phần sau sẽ dễ hiểu hơn. Bên trên là một vùng bị ‘trống’, nhưng tôi sẽ gọi là bị ‘lõm vào’, do…các cậu nhìn đây. Vùng rìa của chỗ trống, cường độ màu cực kì mạnh và dày. Nếu như có một cái hộp chứa toàn nước và tôi nhét một vật thể khác vào trong đó rồi đóng lại, các phân tử nước buộc phải giảm khoảng cách với nhau để tạo không gian cho thứ đó. Ở đây, màu sắc hiện thực đang bị nén lại, ngay trên rìa của cái thứ chúng ta đang nghĩ là hư vô”.

Subaru bắt được ngụ ý của Pekora ngay, theo sau là Korone bị chậm vài giây. Một ý nghĩ không mấy rùng mình cho họ, nhưng đủ để khơi gợi một số viễn cảnh đáng sợ.

Cái vùng trống kia không đơn giản là hư vô, rỗng tuếch như mọi người lầm tưởng. Tựa như một vật thể lạ bị ép phải chui vào một không gian đã đầy, “vùng trống” ấy thật ra là một loại tồn tại nào đấy đang cố xâm nhập vào thế giới của họ, từ ngoài rìa vũ trụ xa xôi chưa công nghệ con người nào vươn tới được.

“Ý thức của tôi có thể cảm nhận mọi thứ diễn biến trong vũ trụ, nhưng chỉ là ‘trong’ thôi. Cái thứ này vẫn chưa hoàn toàn đục thủng phần ‘rìa’ của vũ trụ, và đến cuối nó cũng chỉ là ‘thứ’. Đây có thể là hiện tượng, hoặc là một thực thể. Đây có thể là sự chuyển biến điên rồ của vũ trụ, hoặc là một sinh vật đủ mạnh để khiến vũ trụ ta chuyển biến điên rồ. Mọi thứ chỉ dừng lại ở sự không chắc chắn, nhưng tôi muốn chúng ta đề phòng bằng cách tập hợp lại các thành phần mạnh nhất thế giới này” - Pekora liếc một lượt qua cả hai - “để đập cái thứ huyền bí kia một trận vì dám bước vào sân nhà của chúng ta”.

Tuy nhiên, Pekora hoàn toàn nhận thức được việc Korone chẳng quan tâm quái gì đến chuyện này. Mấy thứ nguy hiểm vũ trụ đều chẳng phải mục đích của Korone.

Pekora quyết định bổ sung thêm một lí do khác.

“Vậy là một lý do. Cái tiếp theo tôi muốn nói, đầu tiên phải bắt đầu với cậu, Subaru”.

“Tôi ư?”

“Đúng vậy. Ngày trước cậu từng cho phân thân đến san phẳng một tà giáo được cho là liên quan đến hạng nhất yêu dấu của chúng ta, Shirogane Noel, vậy cậu đã thu thập được thông tin gì rồi?”

Subaru chắc cú rằng việc trả lời sao đều là vô nghĩa, vì Pekora luôn luôn, luôn luôn biết sẵn câu trả lời cho mọi câu hỏi cô đặt cho người khác. Quan trọng nhất vẫn là thái độ.

“...Tôi nhớ Subaru ấy đã bước vào cái hố đó, nhưng không cảm nhận được gì sau đó nữa, như thể liên lạc đã bị cắt đứt. Chẳng được thông tin gì cả ngoài đống sách cũ, nên tôi xin lỗi”.

“Được rồi. Cậu đã đóng góp bằng phát hiện về cái hố Mana bạc dị thường đó, kì diệu thay lại là một bằng chứng song hành tốt với một phát hiện khác của tôi”.

Cô thỏ búng tay một phát, hai chục màn hình nhỏ đồng loạt thực hiện cú quay theo chiều ngang.

Trên mỗi màn hình là hình ảnh các hố đen bị tương phản đến trắng bóc, các thiên hà hoàn toàn bị nhuộm sáng bạc nổi bật vô cùng giữa bể bóng tối vô cùng của vũ trụ.

“Mana ngân sắc đang trào vào thế giới vật chất, nhưng chưa ngừng lại ở đó. Các thực thể vũ trụ to lớn cũng đang dần bị đồng hoá cực nhanh, phủ kín trong lớp Mana y một màu sáng bạc như thế, vô số thiên thể vì nó mà trở thành một cục thủy ngân, có bao nhiêu sự sống ngoài kia thì ánh sáng đó giết cũng gần hết. Nó bắt đầu kể từ ngày cậu chui vào cái hố đó, Subaru. Tôi khá tự tin rằng chúng ta có thể nghĩ về một mối quan hệ giữa hai sự kiện này”.

Ngân Sắc Anh Hùng Shirogane Noel, cái danh oai vệ được gắn liền với một màu sắc. Trùng hợp, đúng màu sắc đó đang ngấu nghiến và xâm lấn lấy mọi nơi, dù nhỏ hay lớn.

“Cô đang nói rằng, cái người này đang biến đổi thế giới của chúng ta?” - Korone lên tiếng như một hiện tượng lạ làm Pekora ngả đầu hứng thú, đáp lại ngay bằng thông tin sâu xa hơn.

“Tôi cũng nghĩ như cô Korone à, nhưng động cơ thì tôi không rõ lắm. Dù sao thì ả vẫn là một con người, và nếu những gì ả đang làm lên thế giới là ý niệm tà ác vô căn cứ nào đấy thì quả là đáng sợ”.

Kẻ địch hùng mạnh nhất là kẻ địch với niềm tin vượt cả phân định đúng sai. Và với một sinh vật huyễn hoặc như Noel, chỉ việc mường tượng cơn giận dữ của cô ta cũng là một quá trình đáng sợ đổ cả mồ hôi hột.

Kẻ yếu hơn như Subaru cảm nhận nó rõ ràng hơn ai khác. Sự căng thẳng và e sợ khi cố tưởng tượng ra giới hạn của một kẻ địch còn không tồn tại chung tầng thế giới với mình.

Sức mạnh của cô không chỉ giới hạn ở những việc nhỏ nhặt như dời non lấp biển, khi mà cô có thể chuyển dịch các vì sao và phá hủy trật tự của những thế giới trôi nổi trong không gian đêm vô tận. Nhưng cái tên mà mọi người nói tới, nếu thật sự là thủ phạm, là kẻ có thể hủy diệt cả dải các thiên hà và dẫm lên bộ luật thiêng của Cứu Thế Giả. Tất cả những chuyện đó, trong khi hoàn toàn nằm ngoài tầm quan sát của các Tứ Vương.

Có khi chính Noel lại là người đang khiến vũ trụ biến dạng, Subaru tin điều đó dù chết cũng không nghi hoặc. Trên đời này không một thứ gì có thể mạnh hơn Tứ Vương, và thế lực đủ sức để gây chuyển biến trên vạn vật tồn tại thế này…

Chỉ có thể là một kẻ vô danh, vô tồn tại vượt khỏi tầm hiểu biết của ngay cả Usada Pekora toàn tri.

“Hai chuyện cậu vừa nói, Pekora, tôi nghĩ có khi là chung một cái. Cái người tên Noel này dường như đang cố đi vào thế giới của chúng ta, trong lúc biến đổi nó từ bên trong…?”

“Với sức mạnh cỡ đó thì tôi nghĩ cô ta cứ đứng ngoài và ngắm nhìn thế giới vỡ vụn thôi còn được, chẳng nhất thiết phải cố xông vào trong đây làm gì. Mà nếu đi vào đây thì làm gì, đánh nhau với bọn kiến như chúng ta à?”

Pekora liên tục nhấn vào sự “yếu thế” của họ, khiến cả Subaru lẫn Korone đều bị đụng chạm tự ái đến một mức nào đó. Họ biểu hiện ra khá rõ - người thì nhíu mày, người thì cắn môi - và cả hai đều chẳng hiểu sao Pekora có thể hạ thấp chính mình như vậy mà chẳng hề chuyển sắc dù chỉ một chút.

“Suy đoán của Subaru có thể đúng, Noel là một kẻ rảnh rỗi mà. Nhưng tôi lại không nghĩ phải đi xa đến thế làm gì.”

“Vậy là vẫn theo hướng suy đoán rằng chúng ta đang phải đối đầu với hai mối họa cùng lúc ư?”

“Không phải đối đầu. Sống sót nghe hợp hơn.”

Dưới ngôn từ của Pekora, thế giới Cứu Thế Giả nghe như đang chuẩn bị tận thế đến nơi. Sau tất cả thì bộ não trong sọ Tứ Vương cũng chẳng khác mấy con người, và Pekora đã lợi dụng đặc điểm đó.

“Chẳng biết có phải nó nhắm vào ta hay không, nhưng với kích thước quy mô như vậy thì thể nào cũng va chạm với ta. Vậy quyết định của cô thế nào, Korone?”

“Quyết định?” - Korone ngước lên hỏi sau một hồi cúi đầu.

“Hợp tác với chúng tôi hai vụ này không? Mấy chuyện tầm cỡ thế này, chỉ có ba người chúng ta mới lo liệu được cho tất cả mọi người thôi”.

Ánh mắt Korone lại chùng xuống, và Pekora sau đó liếc ngay qua bên Subaru. Như một hành động tôn trọng, họ kiên nhẫn đợi chờ Sát Nhật Thần Khuyển đưa ra quyết định của mình.

“...”

Trong đầu của vị Tứ Vương trầm mặc không phải là một cơn giông tố của một người đang đứng giữa ngã ba lựa chọn, mà là một đường thẳng băng cực kì đơn giản dễ hiểu. Kẻ địch truyền kiếp của Korone là lũ sinh vật màu đen với ánh mắt đỏ máu, khí thể hồng hoa và những lưỡi liềm ánh trăng. Bọn chúng đã giết Okayu của cô, và cô thề rằng sự tồn tại của mình sẽ luôn vĩnh cửu, chỉ dừng lại cho đến khi toàn bộ chủng loại bí ẩn đó hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

Nhưng hiện tại thì cô chẳng có dụng cụ hay hướng dẫn nào trong tay, và đám sinh vật đó dường như nằm ngoài tầm tìm kiếm của cô. Mục tiêu đó bây giờ đơn giản là không thể thực hiện được. Và Usada Pekora đang ở đây, cho cô mục tiêu khác để thực hiện trong thời gian chờ đợi một mấu chốt nào đó.

Chỉ cần là “có” hoặc “không”, và Korone đã chọn.

“Không.”

Subaru xém nữa đã “có hành động của riêng mình” cho vấn đề, nhưng Pekora nhanh chóng đưa tay ra ngăn lại. Khác hẳn với vị chủ tịch Tập đoàn Oozora, đôi môi cong lên như một nụ cười vẫn không có lấy chút chuyển biến nào, trong khi Pekora bình tĩnh ngắm nhìn Korone - người như đang có hai hòn lửa trong mắt, tay bóp chặt như đang cố giữ mình không chấp nhận lời mời của nhà nghiên cứu thần bí.

“Tôi đã nghĩ mình đưa ra khá đủ lý do để chúng ta hợp tác. Không lẽ cô còn có mối lo riêng nào sao, Inugami Korone? Nếu ổn với cô thì tôi muốn được biết thêm về nó”.

“Thế giới thế nào không phải chuyện của tôi. Sự tồn tại này của tôi chỉ để tiêu diệt những thứ rác rưởi đã làm hại đến Okayu, và chuyện sẽ không bao giờ đi xa hơn thế”.

“Thứ rác rưởi” đã bắt được sự chú ý của Pekora. Với thủ thuật riêng cô thừa biết được người tên Okayu này là ai và có ý nghĩa thế nào với Korone, nhưng đối tượng này thì Pekora có chút hứng thú.

Sau tất cả, chúng khá ăn khớp với một trong các đối tượng siêu nhiên mà Pekora đang nghiên cứu.

“Và ‘thứ rác rưởi’ này là?” - Pekora ngả đầu qua bên, tay vòng tay và đỡ lấy vùng thái dương bằng một ngón trỏ.

“Lũ sinh vật cỡ con người khoác trên mình những chiếc áo choàng đen rách nát, mỗi đứa một lưỡi hái dài gần bằng cơ thể chúng. Tôi chỉ thấy mặt bọn này được một lần, và chúng cứ ẩn náu chỗ quái nào đó mãi đến giờ, nhưng chẳng dễ vậy đâu. Bóp chết bọn này là mục đích sống duy nhất của tôi, và không chuyện gì có thể xen vào giữa chừng”.

Mọi chuyện vẫn đang nằm trong tầm kiểm soát, Pekora nghĩ vậy, và vì thế chẳng có căn cứ nào cho chuyện lo lắng. Xem ra cô đã đúng.

“Gặp đúng người đúng chỗ nhỉ. Trùng hợp thay, tôi cũng đang tìm kiếm những sinh vật như cô miêu tả, mặc dù chỉ là một trong số các loại”.

“!?”

Korone giật mình quay lại, hai hòn lửa trong ánh mắt kia như bừng sáng hơn mấy lần, chiếu thẳng về phía của nhà nghiên cứu bí ẩn.

“Từ từ đã, nghe tôi trình bày chút nhé.”

Không để Korone phải mong chờ lâu, Pekora phóng lên cao và khảy ngón về một bên mái vòm, một màn hình ảo được cấu thành từ điện quang như con thú cưng mà bay tới trước bàn tay của nhà nghiên cứu. Các ngón tay của cô lướt và gõ lên màn hình, tác động của đầu ngón và màn hình tạo nên các gợn sóng nhỏ và dày đặc tựa như cơn mưa trên hồ nước, nhưng động tác bấm máy nhanh như vậy vẫn không cản trở được tiến trình suy nghĩ của Pekora.

“Chắc các cô cũng biết, mục đích gốc của chúng ta ở trên cõi đời này là để cố gắng tiêu diệt đám sinh vật gọi là ‘quái vật’. Lịch sử cho thấy đối với ta chúng chỉ là một đám nhãi nhép, hoặc nói cách khác, trong môi trường tự nhiên Cứu Thế Giả chúng ta chính là loài ‘thiên địch’ của chúng. Nhưng…luôn luôn có một con cá lớn hơn, luôn luôn có một thợ săn giỏi hơn, luôn luôn có hai vai trò ‘kẻ ăn’ và ‘kẻ bị ăn’ trong cùng một vật sống. Một chuỗi thức ăn với quy luật như thế vươn đến mọi thứ biết nhúc nhích trong vũ trụ này, và trong đó có cả chúng ta - các Cứu Thế Giả, những đối tượng chúng ta hay tự đánh giá là đủ sức san phẳng sự sống của cả một hành tinh, chỉ bằng sức của mỗi một người”.

Những bức ảnh mà Pekora muốn cho họ thấy dần lấp đầy màn hình. Với các bằng chứng đã được trưng sẵn, cô quẹt màn hình xuống dưới phía Korone và Subaru, ngay lập tức nó phân thành hàng chục bức ảnh rõ nét về những xác chết, rõ ràng là của các Cứu Thế Giả.

Cả Korone và Subaru đều không thể nhận diện được những cái xác này là của ai, thậm chí cả Pekora cũng thế. Cái duy nhất mà hai người để ý, đó là cách chết quỷ dị của những siêu sinh vật này.

Có người như cành cây khô, bị đè bởi những lưỡi lửa xen lẫn lục và cam; có người chảy rữa ra thành một lớp dầu đen, nơi nơi lấp lánh như chứa sao trong mình; có người thành những bộ xương quỳ trên hai gối, phủ lên chân là bốn cánh hoa thịt ruột đỏ rói mở to ra, như rằng cơ thể họ đã bị lột vỏ từ đỉnh đầu xuống. Và ẩn sâu trong khung cảnh quanh những cái xác, vài ảnh là những mảnh bóng đêm đang “lượn lờ”, vài ảnh là những cột lửa thiêu bầu trời đang mở cánh, vài ảnh chỉ đơn giản là màu đen từ trên xuống dưới y như một bức ảnh không nền mà cái xác đã bị tách ra riêng, chứ không phải là một ảnh chụp toàn cảnh.

Trong nhiều trường hợp với Subaru và Pekora, chỉ bằng mắt thường thì việc nhận biết đống bầy hầy này từng là ai là hoàn toàn không thể. Nhưng điều kỳ dị nhất lại là việc cả hai người không ai xác định được danh tính của ai cả.

“Có người đã chết trên Trái Đất, cũng có người đã chết ngoài không gian. Vấn đề là tôi và Subaru nhất cử nhất động, khuôn mặt hình hài của mọi Cứu Thế Giả trên đời đều nắm rõ, nhưng nhìn vào mấy cái xác này lại bị ‘bí’, không biết tại sao cái xác lại ở đó, không biết cách chết cụ thể là thế nào. Thậm chí khuôn mặt và tên của người chết còn không biết được, chỉ biết là khi Cứu Thế Giả chết thì hầu hết đều có những sinh thể hoặc hiện tượng lạ lùng kia. Tất nhiên, chẳng thể nào là do đám quái vật yếu nhớt kia được. Kết quả là…những bức hình này đây, chụp nhưng chẳng biết sự chuyện thế nào để mà còn tính đường ngăn chặn”.

“Cứ như thể chúng ta cố tình quên cái gì đó…Hoặc là, chúng có một thủ thuật siêu phàm nào đó để ảnh hưởng được tới ký ức của toàn bộ thế giới”.

Cái gật đầu nhẹ nhàng của Pekora thể hiện sự đồng quan điểm, và là tín hiệu để đưa Subaru vào lại trạng thái nghĩ ngợi lo âu. Có lẽ đây là lần thứ hai mà Subaru cảm thấy bị căng thẳng đến mức này.

“Không phải bọn quái vật, cũng chẳng phải là Cứu Thế Giả làm gì nhau. Có khả năng hoạt động vượt qua được cả giác quan phủ sóng toàn diện của tôi và Subaru, và không để lại chút dấu vết nào còn vương lại khắp vũ trụ bao la. Hiện tại, có thể nói thứ này không chỉ là những kẻ có khả năng qua mặt được Tứ Vương, mà còn là những thợ săn cực kì chuyên nghiệp có thể dễ dàng đánh hạ được giống loài siêu việt như chúng ta. Nói cách khác, là khắc tinh của Cứu Thế Giả. Korone, nếu cậu thực sự không thể tìm được chút gì của đám ôn dịch này, thì tôi có thể suy đoán rằng những bức hình là mối nối dẫn đến đám ôn dịch đó, những kẻ thù được tự nhiên ban tặng để đá Cứu Thế Giả khỏi đỉnh chóp chuỗi thống trị”.

Thông tin không nhiều, thậm chí nội dung chính chỉ có trống rỗng và trống rỗng, nhưng nghe Pekora nói làm Korone cảm thấy như mình đã biết thêm chút ít gì đó về những thứ có thể đã giết Okayu của cô. Có thể nói là Korone đã cảm thấy tin tưởng Pekora hơn được một chút.

“Nhưng tôi không diễn thuyết suông vậy để làm cậu bối rối thêm hay gì đâu, Korone. Thay vào đó, đây như là một lý do để tôi và cậu hợp tác với nhau để đạt được mục đích chung, đó chính là tìm được bọn khốn này” - Pekora tung đấm rồi cười nghiến răng - “và cho chúng một đấm thật đau thật nhức”.

Quả thật, với tầm quan sát rộng của Pekora và Subaru thì chuyện tìm kiếm và canh chừng sẽ dễ hơn là Korone tự thân đi tìm. Dù đã là Tứ Vương, vũ trụ vẫn là một nơi quá sức rộng lớn với Korone, chạy chân không tìm chẳng khác gì đang mò một hạt cát dưới đáy biển tối đen, dù biết chúng chắc chắn ở đó nhưng chẳng biết khi nào sẽ chạm đến đáy.

Hợp tác…có lẽ là một lựa chọn.

“Dù sao thì đám này cũng là một trong các lĩnh vực nghiên cứu của tôi. Tôi khá tự tin rằng mình sẽ là bộ phận giúp đỡ đắc lực cho cô đấy, Korone”.

Mục đích đằng sau vẫn là lôi kéo Korone vào một vụ nhiều việc, nhưng lần này Korone và Pekora đã có một cái gì đó chung chạ với nhau. Và, cũng như một đường thẳng, dòng suy nghĩ trong Korone dẫn cô đến một quyết định vô cùng dễ dàng.

“Được.” - Korone đáp lại - “Nhưng hãy nhớ lấy, vận mệnh của thế giới này sẽ không bao giờ là ưu tiên của tôi.”

“Không thành vấn đề, có được sự giúp đỡ của cô đã là niềm vinh dự to lớn của chúng tôi rồi!”

Thuyết phục được Korone là một bước tiến lớn, và gần như mọi chuyện đã xong. Giờ Pekora chỉ còn cần thêm một mối nối nữa để khiến cuộc hợp tác này trở nên trọn vẹn.

“Subaru”.

“Sao ấy, Pekora?”

“Tôi muốn nhắc lại thêm một lần nữa, là cậu đã có đóng góp đáng kể trong quá trình tìm hiểu của chúng ta về hạng nhất rồi ha. Với phi vụ lần này, tôi hi vọng sẽ nhận được sự hỗ trợ nhiệt tình tương tự như thời gian vừa qua từ cậu”.

Vẫn là vừa nói vừa mỉm môi, rất giống như phong cách Pekora kinh điển, nhưng những lời phát ra từ cậu ta khiến Subaru thấy nhộn nhạo trong bụng. Cũng đúng cái người hay nói chuyện với cô như chim như sáo, luyên thuyên xã giao cả ngày như đã ăn vào máu giờ lại đi giao tiếp kiểu chuyên nghiệp như Subaru, cô chẳng thấy quen thuộc chút nào. Không được mấy khi mà cô lại muốn cười thẳng vào mặt người khác thế này, nhưng đôi lúc phá cách như thế cũng không hại gì.

Vả lại, sự nghiêm túc và chuyên nghiệp cũng cho Subaru biết được ít nhiều về tính chất công việc mà Pekora đang nhấn mạnh từ nãy đến giờ. Có lẽ đây là lần đầu tiên Subaru thấy Pekora tỏ vẻ nghiêm trọng và mưu cầu hợp tác như thế, và điều đó cũng phần nào làm cho Subaru…bắt đầu thấy nóng máu.

“Tôi luôn sẵn lòng, Pekora. Mong cậu đừng có quên là…”

Những kẻ địch ngoài không gian, nhưng chẳng phải loại giun giòi bơi giữa nền đen của vũ trụ. Một cách miêu tả chính xác hơn có lẽ là, những thế lực xâm lược từ bên ngoài hiện thực khả kiến, bước xuống từ lĩnh vực vô tồn tại để dẫm nát trật tự của thế giới này.

“...với một thử thách khủng bố thế này, sao tôi lại không cảm thấy tò mò phấn khởi cho được chứ?”

Hai tay trắng xốp vì đôi găng nhưng vẫn phát ra tiếng bẻ khớp to rõ mạnh mẽ khi Subaru bóp chúng. Cô đang tràn ngập chiến ý, phần cháy lên từ cuộc chiến vừa rồi với Korone, phần bùng nổ bởi ý nghĩ tuyên chiến với loại kẻ địch thần bí mà đến cả trùm của cô - Usada Pekora - cũng không thể nào cười đùa khi nói đến.

Bấp bênh giữa tự tin và ngông cuồng, một đánh giá chuẩn xác sẽ là như vậy. Còn với Pekora, một người đã quá sức am hiểu về bản chất của sức mạnh, có lẽ nó trông như cái thứ hai nhiều hơn. Nhiều đến mức cô cảm thấy lo lắng ngược lại cho Subaru, cho dù chỉ là cảm xúc thoáng qua.

“Nhìn thấy cậu máu chiến đến vậy thì tôi quá sức yên tâm rồi. Korone, Subaru, liệu tôi có thể coi sự đồng thuận của hai người là dấu mốc của việc thành lập liên minh chứ?”

“Liên minh?” - Korone hỏi trong sự tò mò, khi nó không còn là từ “hợp tác” nữa.

“Đúng rồi đó, liên minh. Không chỉ là giữa ba người trong Tứ Vương chúng ta, mà còn là ngụ ý cho sự hợp tác toàn diện giữa toàn bộ thế lực dưới trướng chúng ta. Toàn bộ thế giới Cứu Thế Giả cần phải đồng lòng cho vụ này”.

Một lời giải thích ngắn mà Korone không có ý kiến gì thêm, nên Pekora tiếp tục đầy dõng dạc.

“Vậy giờ tôi sẽ chuyển đến nội dung cuối cùng, đó chính là ‘nguyên tắc’. Một, bằng mọi giá phải bảo vệ được Trái Đất trước bất kì mối họa nào tiếp cận. Hai, cẩn thận và nghiêm túc giám sát hai người Natsuiro Matsuri và Shirakami Fubuki, phòng ngừa mọi mối nguy hiểm và tình huống mà họ có thể rời khỏi tầm quan sát của ta. Ba, dĩ nhiên, là chúng ta phải có độ hiểu biết nhất định về nhau, từ đó chia sẻ, hỗ trợ và hợp tác với nhau trong mọi trường hợp. Mọi người đã rõ hết chưa?”

“Tôi rõ rồi, Pekora”.

“Được”.

“Nếu vậy thì tôi sẽ kết thúc cuộc gặp mặt mở đầu hợp tác của ta tại đây. Giờ thì…”

Từ vị trí trôi nổi trên cao, Pekora đùng phát dịch chuyển xuống trước mắt, cộng thêm động tác chống hông và cúi người để nhìn lên cằm Subaru làm cô run tay đến sợ. Nhưng chỉ khi nhìn vào ánh mắt của nàng thỏ thì Subaru mới nhận ra được cái đáng run tay thật sự nên là gì.

Mỗi khi ánh mắt đó chớp đèn “lung linh” kiểu gì tương tự vậy, nó thường liên quan đến sự cầu khiến. Và yêu cầu của hạng hai Tứ Vương không bao giờ là chuyện một sáng một chiều, hễ làm là xong được.

“Ờm…gì đây Pekora?”

“Nguyên tắc thứ ba, tôi có cách thực hiện rồi. Mình triển ngay bây giờ luôn nhé?”

 

0.21814 sec| 1406.531 kb