Tại sao Cerberus lại còn sống, Fubuki không hề biết.

Cô đã thật sự dồn toàn lực vào đòn đánh đó để đảm bảo một chiến thắng tuyệt đối, thế mà giờ đây, cô lại để cho hắn ta chọc thủng nội tạng Matsuri, ngay trước đôi mắt của chính mình.

Và vì thế, Fubuki phải hành động ngay lập tức.

“TÊN KHỐN NẠN! [LỤC CHIẾN THÚ – VƯƠNG TIỄN FUBUKI]!!!”

Cơn lốc sấm xanh quen thuộc lại nổi lên, biến đổi trang phục của Fubuki trở thành một bộ kimono với tông màu của mặt hồ thu trong veo và tĩnh lặng, nhưng nổi bật hơn hẳn chính là cây cung gỗ đào dài gần bằng cả cơ thể cô đang được kéo căng ra một cách đầy kích động.

Trái ngược với bộ trang phục mang màu sắc nhẹ nhàng kia, gương mặt của Fubuki lại bùng lên một sự căm phẫn rõ ràng đến mức làm lu mờ đi cả bộ kimono kia.

Nếu cô không hành động ngay bây giờ, Cerberus có thể sẽ phanh thây một Matsuri đang loạng choạng ngay lập tức.

“BỎ NHỮNG NGÓN TAY GỚM GHIẾC ĐÓ RA KHỎI BẠN TA!”

Dù mang hình dáng của một cung thủ nhưng Fubuki này lại không hề chuẩn bị trước các mũi tên. Thay vào đó, khi cô kéo căng sợi dây cung ra, một luồng sáng xanh mạnh mẽ chèn vào giữa những ngón tay đang nắm chặt lấy một mũi tên không hề có ở đó, và cô càng kéo mạnh, ánh sáng ấy càng bừng mạnh lên, tạo ra một cơn lốc ấn tượng ở ngay đầu mũi tên sáng xanh kia.

Áp lực mà Fubuki tạo ra không hề nhỏ, song Cerberus lại không hề di dịch dù chỉ một chút. Hắn ta quyết tâm đứng yên đó dù biết rằng Fubuki sẽ bắn hắn bằng một đòn khác cũng mạnh mẽ không kém, và hắn có lí do để làm như vậy.

Nhưng rồi hắn cũng bị bắn văng ra khỏi vị trí kia bởi một đòn tấn công chớp nhoáng đến từ Fubuki, vô tình rút theo cả 5 ngón tay sắc nhọn kia khỏi bụng Matsuri khiến cô đột ngột gầm lên vì đau đớn. Cả 2 người đều ngay lập tức phải ngã xuống sau khi Fubuki thả dây cung ra.

“Matsuri!”

Dù đã giải cứu thành công Matsuri, sự hoảng sợ bên trong đôi mắt Fubuki vẫn rõ hơn bao giờ hết.

Bộ vuốt của Cerberus, thứ đang vô tình cầm máu cho Matsuri đã bị Fubuki vô tình bắn bay đi cùng với chủ thể của nó. Dòng máu đỏ tuôn ra dữ dội từ những vết thương xuyên thấu trên người Matsuri, khiến cô phải ngã ngửa ra vì mất sức và một cơn lạnh bất thường.

“Matsuri!!! Cố gắng... cố gắng lên đi mà...! Tớ sẽ cứu cậu ngay!” – Fubuki vội vã chạy đến đỡ lấy cơ thể đẫm máu của Matsuri lên đùi mình, mặt mũi hoàn toàn tái nhợt vì khung cảnh máu me và đầy ám ảnh ngay trước mắt.

“[Lục Chiến Thú – Pháp Đế Fubuki]!”

Fubuki biến thành dạng này bởi vì Pháp Đế mang trong mình hằng hà sa số các loại phép thuật khác nhau, trong đó có phép trị thương, nhưng khi cô nhìn vào vết thương khiếp đảm của Matsuri, cô còn phải rùng mình vì không biết có thể chữa nổi nó hay không.

Máu chảy ra từ nội tạng Matsuri nhiều đến mức che hết toàn bộ cơ quan bên trong trong một hồ máu đỏ, nhưng điểm kì dị và đáng sợ nhất không phải ở đó. Ngay trên 5 vết thương lớn đang bùng lên một thứ khí kì lạ pha tạp giữa đen và xanh lục, cộng với những gân máu tái nhợt cứ đập liên hồi giữa miệng vết thương trông thật sự kinh dị.

Fubuki muốn nôn mửa trước cái cảnh đầy bạo lực này, nhưng Matsuri đã đau đến mức gần như ngất đi rồi. Nếu cô không hành động nhanh hơn, Matsuri có thể bị sốc và chết ngay trên tay Fubuki, vì vậy cô không còn sự lựa chọn nào khác.

Một cuốn sách phép bên tay trái và một vòng tròn ma thuật hiện ra bên tay phải, Fubuki bắt đầu chữa thương cho Matsuri, trong lúc cố nén lại sự buồn nôn và kinh hãi của mình.

“Mày có cố cứu nó cũng chả được đâu nhóc con. Tao đã đặt một lời nguyền lên nó rồi.” – Nhưng cái giọng nói ồ ồ và bạo chúa kia lại cất lên một lần nữa.

Cerberus vẫn sống thêm một lần nữa, và hắn ta đang đứng ngay trước mặt Fubuki đây.

“Mi...mi... Tại sao!?...”

“Quản Giáo chúng ta đều mang trong mình Tử Vong khí của ngài Rushia như là một món vũ khí chuyên dụng để tạo ‘bề tôi trung thành’ cho ngài ngay tại chỗ. Bây giờ, cái thứ khí hắc ám kia chính là Tử Vong khí của ngài Rushia, và một khi bị nó tác động, không một vật thể sống nào có thể chống cự. Chúng chắc chắn sẽ chết và tái sinh trở lại dưới vai trò mới mang tên nô lệ của Đại Vương.”

“Mi vừa nói gì... Ta không hiểu... Tử Vong khí... Matsuri sẽ chết vì nó à!?”

“Hà hà, ta chỉ nói vậy để cho mi biết thôi. Chắc ta phải bỏ cuộc rồi, bởi vì...”

Cơ thể Cerberus đột dưng vụn vỡ ra và bắt đầu biến thành tro cốt, không lâu sau chỉ còn lại đúng cái đầu lâu rơi dập xuống đất.

“...đến cả ngài...cũng từ bỏ chúng ta rồi...”

Và cứ thế, Cerberus hoàn toàn biến mất. Không còn một chút gì.

Nhưng Fubuki không hề để tâm đến những lời cuối đời của hắn. Thay vào đó, cô tập trung toàn lực vào chữa trị cho một Matsuri đang trong tình trạng thập tử nhất sinh.

“Làm ơn... Làm ơn... Xin cậu đấy Matsuri, hãy mở mắt ra... và lại bước đi cùng nhau... một lần nữa...!”

Trong sự tuyệt vọng vô cùng, Fubuki chỉ có thể bật khóc trước cơ thể thảm thương của người bạn thân duy nhất của cô.

Bàn tay phải hơi run run, Fubuki đang dần cảm thấy đau xót hơn cho Matsuri và lo lắng cực độ về những lời bí ẩn đó của Cerberus. Fubuki thậm chí còn không biết liệu Matsuri có đủ sức mạnh để tỉnh lại và nhìn cô một lần nữa hay không.

Cùng lúc đó, tại một địa điểm khá xa vị trí của Fubuki, một trận chiến lớn sắp sửa xảy ra.

“Ha... ha... Tên khốn nạn!...”

Dưới một gốc cây giữa rừng xanh bát ngát, Ayame cực nhọc thở ra những dòng khí nóng bỏng sặc mùi máu tanh, tay phải ấn nhẹ lên bên trái ngực với khuôn mặt đầy vẻ đau đớn.

“...Hình như... xương sườn gãy mất rồi... còn thêm tay trái cũng phế mất... Đây là sức mạnh của một tên phân thân... sao...”

Để “giải cứu” Shion khỏi sự truy sát bất ngờ của Cerberus, Ayame đã phải bỏ lại các học trò của mình để cứu Shion, và giờ cái quyết định ấy lại làm cho Ayame lo lắng mãi không nguôi.

Nếu đây là những gì một phân thân của Cerberus có thể gây ra lên một Ayame dày dặn kinh nghiệm và sự lão luyện, vậy hắn ta còn làm được đến mức nào nữa khi tử chiến với hai người chỉ mới lần đầu trải nghiệm chiến trận như Matsuri và Fubuki?

Ngay trong lúc cô đang ngồi đây ôm tay ôm chân mà than thở, những học trò yêu dấu của cô đang bị hành hạ một cách khủng khiếp đến thế nào mới được?

Ayame vừa lo lắng vừa nhìn qua đống xương của Cerberus ngay đối diện. Hắn ta đã bị chém nát ra thành vô số mảnh nhỏ hơn, nhưng không có nghĩa là Ayame đã chiến thắng hắn một cách áp đảo.

Trước khi trở thành một đống vụn nát, hắn đã để lại chi chít các vết cào lên mọi ngõ ngách trên cơ thể Ayame, biến bộ trang phục của cô trở thành một đống vải rách vụn. Có những vết khá nông nên không có gì ngoài màu đỏ sưng lên, nhưng cũng có rất nhiều những vết rách lớn và sâu khiến Ayame đến di chuyển cũng cảm thấy khó khăn hơn rất nhiều.

“Chết thật... Mình... không thể đứng dậy... Đau quá!!!...”

Ayame cố bật dậy khỏi gốc cây để đuổi theo những học trò của mình nhưng cơ thể cô đã hoàn toàn kiệt quệ. Cô ngã sóng soài ra mặt đất toàn lá khô và bụi cát và gần như bất động tại vị trí ấy.

“Tớ sẽ chữa trị cho cậu, sau đó cậu hãy đuổi theo lũ nhóc nhé Ayame.”

“Shion...”

Người đã bí mật dựa sau cùng một gốc cây chính là Shion. Cô cũng bị trúng đòn từ Cerberus, nhưng những vết thương của Shion lại không hề giống của người bình thường.

Cánh tay phải của cô, nói đúng hơn là “hình ảnh” cánh tay phải của cô đang giật lên như một ảo ảnh 3 chiều đang bị lỗi. Không những thế, mặc dù khá khó nhận thấy nhưng cơ thể của Shion dường như bị nhạt màu hơn, khiến cho Ayame nghĩ đến một bức tranh đang dần lợt màu đi theo thời gian.

Tuy biết vậy nhưng Ayame lại không hề nói gì cả. Cô cứ nằm dài ra đất như thế, để cho Shion tự đến chỗ cô và sử dụng phép thuật trị thương lên cô.

“Này Ayame.”

“Sao thế...”

“Sau khi tớ đã trị thương xong rồi hãy chạy ngay luôn đi, đừng chờ tớ nữa...”

“Tại sao?” – Đến lời này, giọng Ayame đột dưng đầy vẻ nghiêm nghị.

“Tớ sợ là tớ chả còn bao nhiêu ma lực để mà đuổi theo đâu, chỉ sợ sẽ làm vướng chân mọi người...”

Ayame lại không hề tin những lời xuống sắc đó của Shion, bởi vì cô còn thấy được một mục đích khác bên trong cặp mắt u sầu bất thường đó.

“...”

“...Đã xong rồi đó. Hãy nhanh chân lên đi, Ayame!”

“Được. Cậu hãy ở lại chỗ này nghỉ dưỡng đi, tớ sẽ mang hai đứa nó về đây sớm thôi.”

Ayame luôn nói chuyện với những người trong nhóm Matsuri bằng chất giọng trầm ấm và đầy quan tâm, nhưng đối với Shion bây giờ, Ayame lại thật lạnh nhạt, thậm chí như còn có chút “khinh rẻ” bên trong một vài câu từ của cô.

Chỉ với lời từ biệt ngắn ngủn ấy, Ayame phi thẳng ra khỏi khu rừng, để lại Shion một mình giữa rừng cây vô tận.

“Mình lúc nào cũng chỉ là kẻ đứng sau nhỉ... Ayame... Matsuri... Fubuki...?”

...

Quân đoàn Tử Binh theo sau Rushia có lẽ là lực lượng mạnh nhất thế giới lúc bấy giờ.

Với hàng trăm vạn quân xương cực kì tinh nhuệ cả về phòng thủ lẫn tấn công, cộng thêm 3 Quản Giáo đứng đầu đội quân và sức mạnh dời núi lấp biển của Tử Linh Vương Rushia, quân đoàn Tử Binh thật sự gần như không có đối thủ.

Trừ đi 3% đã được gửi đi theo 2 trong 3 Quản Giáo, 97% còn lại đều đang đứng đằng sau Rushia.

Có kẻ đang bay, có kẻ đạp đất, dần dà che lấp cả trời cao đất rộng trong màu đen chết chóc của sự lụi tàn.

Thế nhưng, cả một đội quân vạn tên đều không thể nhận thấy trước sự hiện diện bất ngờ của “kẻ đó”.

Dưới chân là cầu vồng, trên người là bạch kim, cùng với một nữ Elf xinh đẹp ngay bên cạnh.

Vị anh hùng của chính nghĩa đã đột ngột xuất hiện “từ không khí”, tô điểm lên không gian đen tối này những tông màu của hi vọng.

<[Bifrost], một dạng năng lực dịch chuyển mà Ngân Sắc Anh Hùng Noel ưu ái gọi bằng cái tên “Cầu Vồng của Hoàng Đế”. Năng lực này không hề có bất cứ giới hạn nào về số lượng người di chuyển và khoảng cách dịch chuyển, nhưng thời gian niệm chú sẽ rơi vào khoảng từ 1 đến 2 giây.>

“Flare, đằng sau chúng ta có bao nhiêu tên?”

“Có chừng 200 vạn, tất cả chúng đều đang đứng yên.”

“Cảm ơn em, mắt vẫn tốt như thường ngày nhỉ. Còn bây giờ ở dưới chân chúng ta mới là “trùm” thật sự đây.”

Noel nhẹ nhàng trỏ ngón tay chỉ vào một cô gái mang đầm lục trên mặt đất, ngay dưới chân của Flare và Noel.

Cô ta đang có những hành động kì lạ làm cho Flare phải để ý ngay tức khắc.

“Trông như cô ta đang...ngấu nghiến cái gì đó?”

Cô gái kia cứ cúi xuống mặt đất mà bới xúc cái gì đó lên, bỏ liên hồi vào miệng như một con quỷ đói thật sự.

Từ cái bóng của cô trồi ra là một vài sinh vật hắc ám có hình dạng không rõ ràng cũng xúm vào ăn cái thứ bí ẩn đó.

Cô ta càng ăn, thứ khí hắc ám bao quanh cô càng trở nên dày đặc.

Một sức mạnh đủ để đóng băng bất cứ sinh vật gì bằng nỗi sợ cực độ, nhưng chúng không là vấn đề với Noel và Flare đang ở trên cao.

“HAHAHAHA! NGON...NGON QUÁ! TA CẢM THẤY SỨC MẠNH ĐANG TRÀN TRỀ!!!”

Đột dưng cô ta bật dậy và hét lên trời cao, miệng thấm đầy máu đỏ y như bãi cỏ ngay trước cô.

Nhờ ngước lên mà cô ta đã có thể nhận ra được Noel và Flare, 2 nhân vật mà trong cơn ngây ngất cô đã không thể nhận ra được.

“Cô...cô ta vừa ăn sống cái gì đó ư...!?”

“Lùi lại đi Flare, ta sẽ nói chuyện với thứ man rợ này.” – Noel đưa tay ra chắn Flare lại, ra hiệu cho cô lùi về sau trong khi giữ chặt đôi mắt thăm dò vào kẻ “con người” dưới kia.

“Oya, chúng ta lại có thêm 2 phần ăn khác tự đến nộp mạng à?”

“Ta là Noel, còn người bên cạnh ta là Flare.

Nghe hơi khó chịu, nhưng bọn ta không phải là đồ ăn như cái miệng bẩn thỉu của ngươi nhả ra đâu.”

Từ trong không gian bị “hóa lỏng” như mặt nước, một thanh kiếm trồi ra và rơi vào bàn tay của Noel.

Không chút nghĩ ngợi, cô lấy nó chỉ thẳng vào mặt của kẻ kia như đưa ra một lời thách thức đầy vẻ tự tin.

“Bọn ta đến đây là để thanh trừng thứ thế lực tàn bạo của một kẻ gọi là Tử Linh Vương Rushia, và trông như ngươi là sinh vật mang cái tên đó.”

“Há há há, biết luôn tên ta kìa! Asmodeus hay là tên Quản Giáo nào đó vừa nói cho ngươi hả?”

“Hắn ta đã nói trước khi bị ta tiêu diệt.”

“Ưmm, bị diệt bởi một tên hạ đẳng như ngươi ư...? Tệ quá tệ quá, mà thôi kệ vậy.

Ta cũng vừa mới niệm chú giết sạch đám Quản Giáo rồi, giờ tự ta đi săn cho chắc nha. Vật hiến tế tiếp theo sẽ là...ngài hiệp sĩ bạch giáp và cô em da bánh mật này đây...!”

“CẨN THẬN LỜI NÓI CỦA MI, THỨ MỒM MÉP DƠ BẨN.” – Noel chợt trợn trừng nhìn Rushia ngay khi Rushia vừa nhắc đến Flare.

“Ôi ôi, không phải là “dơ bẩn” đâu, đừng nóng lên chứ ngài anh hùng.

Thứ thịt đỏ máu thơm này chính là kết tinh sức mạnh của một trong các Cứu Thế Giả ưu tú nhất lực lượng phe Nhân Loại mà nên nó thật sự là món báu vật trời sinh cho mấy kẻ ham muốn sức mạnh như ta rồi.

Nói thật là con nhỏ tóc vàng đó quả thật là một món hàng chất lượng, hahaha....”

“Từng lời từng câu mà ngươi thở ra chỉ toàn một đống máu tanh dơ bẩn.

Câm mồm và chịu trừng trị chắc là hình phạt thích hợp nhất cho một con dã thú không ra con người như ngươi.”

Nghe những lời đe dọa đó làm máu chiến bên trong Rushia càng nóng bỏng hơn bao giờ hết.

Lau hết đống máu đỏ trên môi bằng tay áo, Rushia nở một nụ cười đầy thỏa mãn như rằng hôm nay là một ngày đầy may mắn.

“Muốn chiến thì chiến, ta sẵn lòng tiếp đón.

Nhưng mà đầu tiên thì...phải kiểm tra chất lượng thịt thà cái đã!

Lên đi!”

Chỉ với một khẩu lệnh trống rỗng của Rushia, vài trăm tên lính xương đằng sau đột nhiên bay thẳng đến vồ lấy những kẻ đang bay kia.

Có tên bắt đầu niệm phép hắc hỏa, có tên cưỡi ngựa xương xông thẳng vào Noel với hàng loạt các thứ vũ khí khác nhau, thậm chí còn có kẻ tay không chồm tới như lũ thú đói khát lâu ngày.

“[Tinh Linh Thuật - Hỏa Hồn, Phong Hồn, Thủy Hồn]!”

Flare là người hành động trước, trong khi Noel hoàn toàn đứng yên như giao phó toàn bộ công việc “dễ dàng” cho hầu cận của mình.

Từ sau lưng, cô rút ra một cây cung gỗ và triệu hồi 3 quả cầu cam, trắng và xanh lam ra ngay trước tầm bắn.

“Bọn mi không có quyền gì mà chạm vào ngài Noel!”

Khi Flare buông dây cung ra, 3 quả cầu phóng thẳng vào giữa nhóm xương kia và phát nổ ầm trời, khiến cho toàn bộ vài trăm kẻ địch biến thành cát bụi mà hòa vào không trung.

<[Tinh Linh Thuật] của Flare là các hệ nguyên tố ẩn bên trong cơ thể cô, có thể được lấy ra và thao túng một cách tùy ý. Có 8 hệ nguyên tố mà Flare có thể sử dụng:

_Kim Hồn.

_Mộc Hồn.

_Thủy Hồn.

_Hỏa Hồn.

_Thổ Hồn.

_Phong Hồn.

_Hắc Hồn.

_Quang Hồn.

Bản chất thật của chúng là các tinh linh - những sinh vật siêu nhiên đại diện cho các nguyên tố tạo ra thế giới này mà chỉ một mình Flare có thể giao tiếp được thông qua một loại thần giao cách cảm đặc biệt.

Chúng kí sinh bên trong cơ thể Flare và cô có thể sáng tạo và thao túng những nguyên tố của chúng, vừa an toàn vừa hiệu quả. Điều kiện để chúng hoạt động là cô phải luôn cung cấp một lượng Mana không đứt quãng để duy trì việc cư trú của chúng, không thì chúng sẽ đi tìm một cơ thể khác và Flare sẽ mất đi [Tinh Linh Thuật].

Vì vậy, Flare thường hay hạn chế chiến đấu trừ khi cô cảm nhận được rằng Noel không hề muốn tiêu diệt kẻ địch trước mắt.>

“Hoh, cô em kia tốt đấy...Còn bà chị mặc giáp này thì hơi lì, chắc ta phải tự kiểm chứng rồi!”

“Không ai có thể kiểm chứng cho vị hoàng đế của Bạch Thiên này. Ngậm mồm lại và ta sẽ cho ngươi tự thấy và tự biết cái thân phận man di của mình.”

Như bỏ lơ sự tồn tại của Rushia, Noel quay đầu lại mà đối mặt với cả một đội quân mấy trăm vạn tên lính xương che lấp hết cả trời xanh, tà áo choàng mang lá cờ của vương quốc phất lên tỏa ra khí phách ngất trời của một vị hoàng đế thực thự.

“[Muspelheim].”

Noel không hề làm gì khác ngoài đứng đấy và nói lên cái tên đó, nhưng trời đất đột dưng trải qua những chuyển biến cực lớn khiến Rushia cũng phải trợn mắt ra mà nhìn.

Trời xanh bắt đầu bốc cháy.

Không khí dần nóng lên như một cơn bão Mặt Trời.

Màu xanh biếc của trời cao đất rộng nhanh chóng bị xóa bỏ và nhấn chìm trong ánh cam của hỏa ngục.

Cả đội quân xương vẫn hoàn toàn đứng yên đấy mà bối rối trước thứ “tận thế” mà chúng không thể nào hiểu được.

“Này này, thế này thì hơi khủng rồi đó...” - Đến cả Rushia cũng phải choáng ngợp trước chiêu thức ấn tượng này của Noel.

Như một Mặt Trời vĩ đại trên trần gian nhỏ hẹp, đến cả trời cao cũng không thể bao lấy những ánh lửa đầy quyền lực đó.

<[Muspelheim], một trong Thập Giới được sáng tạo vả chứa chấp bên trong cơ thể, hay nói đúng hơn là “sự tồn tại” của Noel. [Muspelheim] là một thế giới có đặc tính nổi bật là tràn ngập trong ngọn lửa địa ngục vạn niên, thiêu hủy bất kì đạng vật chất nào tiếp xúc với nó.

Khi Noel kich hoạt [Muspelheim], “quả cầu lửa” đó thật ra không phải là một đơn tấn công mà là một phần rất nhỏ của một thế giới tên là Muspelheim ẩn sâu bên trong sự tồn tại của Noel, chỉ hiện hình và ảnh hưởng đến vật chất xung quanh khi Noel ra lệnh.>

Quả cầu lửa khổng lồ nhanh chóng giãn nở về kích cỡ, nuốt chửng toàn bộ quân đoàn Tử Binh chỉ trong chớp mắt, nhưng nó không hề dừng lại ở đó. Nó vẫn tiếp tục giản nở ra hơn nữa, nuốt trọn toàn bộ chân trời trong màu cam của sự hủy diệt.

Đến cả những lục địa bay cách xa cả một đơn vị thiên văn trên kia cũng không tránh khỏi việc bị thiêu cháy thành những dòng thác dung nham chảy dọc cả trời xanh.

Nhiệt lượng khủng khiếp từ [Muspelheim] đã nung chảy cả mặt đất dưới chân Rushia khiến cô đột nhiên mất thăng bằng và ngã xuống nền dung nham cháy bỏng, nhưng những điều đó không hề làm cho nụ cười độc ác đó biến mất khỏi đôi môi của cô.

“Ấn tượng, ngươi không bị tiêu diệt bởi [Muspelheim] của ta ngay lập tức.”

“Tử Linh Vương không phải là cái danh để không đâu, nhiêu này chả là cái gì cả.”

Đất đá đã hóa lỏng dưới chân Rushia dưới tác dụng của thứ trọng lực bí ẩn, rơi xuống vực thẳm vô tận và biến mất khỏi thế gian này. Rushia thì khác, bởi vì cô hiện tại đang trôi nổi giữa không trung với một dòng khí xanh lục luân chuyển quanh cơ thể cô.

“Thật sự ấn tượng, khó tin cục thịt hiến tế như ngươi lại mạnh mẽ đến mức này! Nếu ngươi tung đòn này trên chiến trường như Trái Đất của vũ trụ gốc thì toàn bộ loài người đã tuyệt chủng rồi!”

Rushia thật sự cảm thấy phấn khích trước cái sức mạnh áp đảo chưa từng có này. Nó thật mạnh mẽ, nó thật hoành tráng, và Rushia chỉ muốn cắn xé nguồn sinh lực kia ngay bây giờ.

“Toàn bộ lũ lâu la ngáng đường đã xong, giờ chỉ còn ngươi thôi, Tử Linh Vương Rushia.”

“Muốn chiến thì VÀO ĐÂY NÀOOOOO!!!”

Một cột khí hắc ám khổng lồ bộc phát ra khỏi cơ thể bé nhỏ của Rushia khiến Flare đã phải run sợ trong nửa giây, nhưng Noel, ngược lại, hoàn toàn bình tĩnh mà triệu hồi ra một cây thần thương và bắt lấy nó bằng tay phải.

“Flare, hãy sử dụng nó đi. Ta sẽ giữ chân Rushia tại đây để em hành động.”

“V...Vâng ạ. [Tinh Vân – Tiên Thể]!”

Cơ thể Flare từ từ phân rã thành hàng trăm luồng ánh sáng huy hoàng phóng thẳng lên trời cao, tạo nên vô vàn đốm sáng như các thiên thể giữa không gian rộng lớn này.

Thế giới này không hề có những ngôi sao, nhưng ngay sau khi Flare sử dụng [Tinh Vân – Tiên Thể], bầu trời trống rỗng đã được lấp đầy trong những dải tinh tú lấp lánh huyền ảo.

“Con nhỏ kia biến mất rồi!? Và những chấm sáng kia trên trời là gì thế?”

“Đừng nói nhiều nữa, bởi vì đến lượt ta tự tay kiểm tra ngươi rồi.”

Thay vì dùng cây thương để tấn công trực diện Rushia, Noel đã tạo thế ném thương để tấn công từ khoảng cách xa.

Như đáp lại sự ham muốn chiến đấu của cô, cây thương đột nhiên bừng cháy lên trong ánh lửa bạc, bóp méo cả không gian xung quanh cây thương làm cho Rushia đóng băng trong hàng loạt những dấu chấm hỏi
.
“[Gungnir]!”

Không gian lại bị biến dạng còn khủng khiếp hơn trước. Không gian xung quanh cây thương chợt hóa đen vì sự thiếu hụt ánh sáng, cảnh vật như lún vào bên trong hư vô đen tối. Trông như rằng cây thương đã tạo ra cả một hố đen vũ trụ vậy.

“Haha, hay, hay lắm! Dám kiểm chứng ta luôn đấy!”

Tuy vậy, Rushia cũng không chịu lép vế trước sức mạnh tuyệt đối của Noel.
Luồng khí lục bảo bốc lên phóng hỏa cả màu xanh của bầu trời, xé tan tất cả mảnh vật chất còn sót lại xung quanh lục địa đã chết này.

“ĐỂ XEM TA VÀ MI, AI MỚI LÀ ĐỨA BỊ ĂN NÀOOOO!!!”

Và đây, chính là khởi đầu của cuộc chiến sẽ thay đổi số phận của tất cả 9 con người còn sót lại của [Bách Giới Thụ Đại Chiến].

0.70775 sec| 1366.586 kb