“Tiết học hôm nay đến đây là hết. Các bạn về nhà nhớ hoàn thành bài luận đúng giờ.”

Toàn giảng đường nhốn nháo ngay khi giảng viên đóng máy, người đi kẻ bước tràn ra khỏi những dãy bàn như dải bậc thang. Hàng trăm chiếc laptop gập lại, giấy lộn và giáo trình được xếp chồng nhau, rồi tất cả được cho vào túi nhanh và đều như một dây chuyền sản xuất. Người cười kẻ nói rôm rả, trào dâng khi nhõm người lũ lượt tuôn ra khỏi khán phòng lung linh đèn điện. Để rồi chỉ còn lại một nhóm nhỏ vẫn còn dính cứng ở một góc xa bục giảng, trông như vẫn loay hoay cất đồ ra về.

“Nè hai cậu, cái bài luận đó mấy cậu làm chưa vậy?”

“Chưa làm chữ nào. Nodoka này cũng chưa làm đâu.”

Đứng bên hai người đang ngồi là một cô gái dáng vóc nhỏ thó, bận chiếc áo thun màu phô mai với quần jeans. Dưới bộ tóc đuôi nhung là đôi mắt kính cận dày cộp vừa đủ để làm che đi quầng thâm dưới đôi mắt thiếu ngủ khi đối diện với người khác. Cô ta cúi cúi ra vẻ tò mò, cố hết sức để tia được bất kỳ cái gì vẫn còn đang hiện trên màn hình máy tính bảng của một trong người đó.

Và cô gái sở hữu máy tính bảng kia lại không may vừa cất nó đi, vung nó thẳng vào trong cặp của mình chỉ với phép đảo máy bằng hai ngón trỏ và giữa. Cô gái đó là…

“A-chan, biết là cậu gõ nhanh rồi nhưng mà nghiêm túc hơn xíu đi. Nghe đâu giảng viên này chấm bài khó lắm, nếu chỉ bỏ vài chữ bi bô vào thì rớt môn là cái chắc.”

Tóc ngắn xanh đen buộc nơ to, thân hình nhỏ nhắn mảnh mai với quần áo tối màu - áo thun đen và quần dài xám. Gương mặt trông như “khó có cảm xúc”, nhưng đoan trang và toát vẻ học bá sau gọng kính chữ nhật, đó là Yuujin Asuka, hay Nodoka thường gọi là A-chan. Harusaki Nodoka cũng tóc ngắn nhưng nâu, sơ mi trắng bên dưới áo len xanh lá. Trái với Asuka, nàng ta lộ rõ vẻ nhân hậu và vui tươi năng nổ, đến nỗi không ai lại nghĩ Nodoka lại là bạn thân với Asuka được mặc cho đó là sự thật.

“Vậy cũng có quan trọng hơn được công việc của chúng ta đâu Nodoka. Tối nay tớ định dành mười phút làm bài này thôi, còn nhiều thứ khác ta phải theo dõi lắm.”

“À, ừ… Thôi, nếu cậu nói vậy…”

Nodoka chưng hửng, nhưng không phải do đuối lý. Quả thực là việc làm ngoài giờ của hai người quan trọng hơn chuyện học rất nhiều.

“Ủa mà, tớ tò mò hai cậu làm công việc gì ngoài giờ học thế nhỉ?”

Đó là một câu hỏi chính đáng, cô gái nghĩ vậy. Hiểu thêm về người khác cũng là một cách tiếp cận tốt. Nhưng vấn đề là ngay từ đầu phải hỏi những câu mà họ sẵn sàng trải lòng cho mình, và cô đã thất bại.

“Cậu không cần biết đâu.”

“Ể…”

A-chan nói một câu thẳng thừng không lòng vòng. Thế là Nodoka phải vào ứng cứu bằng một câu thiện chí để bạn kia bớt não nề.

“Ý chúng tớ là công việc bí mật ấy mà, không tiện nói cho lắm thôi. Mong cậu chấp nhận bí mật này của tụi tớ nhé!”

“À ừ… Không sao đâu, ai cũng có bí mật của riêng mình mà.”

Cô gái không có đáp án, nhưng ngầm đặt ra kha khá phán đoán từ tạp vụ đến thu ngân. Quay đi quẩn lại cũng dẫn lại về câu hỏi ban đầu là tại sao ngay từ đầu phải giấu? Đó là một công việc “cần bảo mật thông tin cao” đến mức phải giấu, nghe rất hiếm thấy. Hay đó là một việc phạm pháp, hay đó là một việc đáng xấu hổ…

Đến đây thì cô gái tự nhận ra một vài hình ảnh khá bôi bác trong đầu, mặt sưng đỏ lên. Phải gạt bay suy nghĩ đó đi. Làm sao mà hai cô gái trông học thức như thế lại dính vào mấy cái chuyện đồi trụy thế được, chắc chẳng phải.

Với cuộc đấu đá của suy luận vẫn còn cháy trong đầu, cô gái dõi theo bóng lưng hai người bạn kia, trong lòng vẫn đang chờ một câu trả lời.

“Này Nodoka, tí nữa đi ăn Coq au vin không? Qua bên Pháp rồi ăn đồ ở nước gốc luôn.”

“Nghe cũng được đó. Lâu rồi cũng chưa ăn, toàn uống không thôi.”

Cuộc nói chuyện nghe đầy mùi “tiền”, cô gái nghĩ. Chắc hẳn là họ có nhiều tiền lắm, có lẽ từ công việc, có lẽ từ người thân hỗ trợ chăng?

Nghĩ lại thì cô gái vẫn chưa biết gì về họ cả. Gia đình có ai, làm gì ngoài giờ, quê quán ở đâu, chẳng biết chút gì.

Đã học với nhau gần hết năm học, vậy mà hai người đó vẫn trông thật bí ẩn. Như thể họ không tồn tại trong xã hội mà cô biết vậy.



“Không biết Tứ Vương mới Inugami Korone là người thế nào nhỉ? Tự nhiên muốn gặp mặt nói chuyện thử một lần quá đi.”

“Chỉ sợ là chúng ta không xứng đáng thôi.”

Cũng là hai cô gái đó, Asuka và Nodoka, nhưng không gian thời gian xung quanh họ đã hoàn toàn thay đổi. Ở đại học đã chiều tà, nhưng ngoài cửa sổ cạnh bàn họ ngồi lại nắng chang chang do Mặt Trời mới nhú được vài tiếng. Trên đầu là đèn chùm và cột gỗ, chống đỡ cả cấu trúc bằng gạch đỏ gợi vẻ cổ kính. Không khí yên tĩnh, chỉ có một số nhân viên qua lại và tiếng chén dĩa ở nhà bếp là chen được vào tiếng nói chuyện của họ.

Ngay sau khi ra khỏi trường, Nodoka và Asuka đã phi không và phóng đến quốc gia cách họ nửa vòng thế giới. Chọn cụ thể một nhà hàng này của đất Paris để thưởng thức món ăn như đã định sẵn, đồng thời cũng trao đổi một số công việc “liên quan chuyên môn” của họ.

“Cậu đúng là người phá bĩnh thượng thừa mà. Cho tớ chút hy vọng tý đi…”

“Xin lỗi, máu thực tế của tớ ăn sâu quá. Chúng ta vẫn có cơ hội, nhưng nói thật là chắc chỉ có gặp vô tình là nghe khả thi nhất.”

“Tớ thấy rằng Korone là một Tứ Vương chỉ vừa mới được tiếp nhận và tích hợp vào thế giới của Ngài Subaru, nên chắc vẫn chưa có nhiều trách nhiệm gì đâu. Có thể vẫn đang quanh quẩn đâu đó, nên nếu muốn gặp thì chúng ta cần phải chăm tản bộ trong khuôn viên của Tháp Babel chút…”

“Đó là một phương án tốt. Ngày mai triển đi, cả ngày chúng ta sẽ chỉ quanh quẩn trong khuôn viên thôi nhỉ?”

“Cũng là cậu đòi chúng ta phải tiếp tục ở ẩn đó, A-chan à…”

Asuka và Nodoka là hai Cứu Thế Giả rất hiếm người biết mặt biết tên, do phong cách và không gian sinh hoạt của họ gần như không khác gì với một con người bình thường, ở một số phương diện. Sở dĩ họ phải làm vậy, bởi vì vị trí mà họ nắm trong Đoàn Thủ hộ Địa cầu là những vị trí mang tính chiến lược.

“Nói đùa, nói đùa thôi! Với tư cách là Quản Trị Viên thì tớ biết. Cậu thừa biết là chúng ta phải ở ẩn mà, nấp trong vô số ngóc ngách của thế giới con người xô bồ và quan sát các thế giới của những chủng loài trong bí mật. Nói vậy để cho cậu thấy vui hơn, chứ mặt bí xị quài!”

“Cậu thẳng thừng quá đó, A-chan…”

Nodoka như hóa nước, nằm bẹp ra bàn chẳng khác mấy người vừa làm việc xuyên đêm. Nhìn dáng vẻ quá lố, khuôn mặt cứng đờ của Asuka cũng phải vỡ ra một nụ cười.

“Đây là món Coq au vin của quý khách, bon appetit.”

Họ quay qua và một anh nhân viên đã đứng sẵn, với món Coq au vin đã sẵn trên tay. Khi anh ta vừa đặt tô đồ ăn thơm ngon đó xuống, mọi suy nghĩ nghiêm túc căng như dây đàn lập tức giãn ra.

“Ôi, nhìn ngon quá ạ. Nhìn là muốn chén ngay rồi đó!”

“Cảm ơn.”

Anh nhân viên hoàn toàn cảm nhận được trăm phần trăm sự háo hức của họ nhờ tiếng Pháp gần như đạt độ bản xứ tuyệt đối, vui vẻ gật đầu và bước đi.

“Còn thêm mấy người mới bị bắt giữ nữa, Shirakami Fubuki và Natsuiro Matsuri nhỉ? Tớ nghe nói là họ được Ngài Subaru giữ lại bởi vì, cái gì mà, ‘sức mạnh bất thường’. Ý là mạnh bất thường hay là sức mạnh có mùi giống quái vật nhỉ?”

“Cậu chưa đọc kỹ tin nhắn của Đoàn chứ gì, Nodoka? Cả hai đó.”

“Hiện tại là Chloe với Koyori đang trông coi họ nhỉ?”

“Đúng vậy. Quan trọng đến mức phải để cho quan chức cấp cao của chúng ta trực tiếp chăm cơ.”

Với tư cách là những người theo dõi Đoàn Thủ hộ Địa cầu như một bên thứ ba, việc có hai thành viên của holoX đang trực bên cạnh đối tượng là chuyện mà Asuka chắc cú là Nodoka đã biết. Dĩ nhiên, đối với họ thông tin là một thứ vô cùng dễ dàng để thu thập. Và đôi khi, nó làm cho họ không có bao nhiêu thứ để trao đổi với nhau.

Nếu là ngoài việc chuyên môn, thì họ luôn có kha khá thứ để bình phẩm, ví dụ như bát đồ ăn đang nguội dần trước mặt. Nếu có một tin tức nóng hổi “chưa từng có” nào đó ập đến bây giờ, chắc chắn đó sẽ là một đề tài thú vị để bàn chuyện thế sự trên bàn ăn.

Brrrrr, Brrrrr, Brrrr,...

“...? Thông báo gì ấy nhỉ?”

Máy tính bảng của cô rung lên dữ dội mỗi khi có thông báo quan trọng từ những bậc điều hành của Đoàn Thủ hộ Địa cầu. Nhưng lần này, thông báo hiếm có thay đã trực tiếp truyền vào não cô.

Cả Nodoka và Asuka đều khựng lại, thẩm thấu những con chữ mang nặng tính cấp bách. Nó nói về một, hai “mối họa to lớn” đang ập đến hành tinh nhỏ này, là những con quái vật mạnh nhất mà Đoàn Thủ hộ Địa cầu từng đối mặt.

Tin nhắn này đến từ Pekora. Usada Pekora, một trong Tứ Vương và là Cứu Thế Giả mạnh nhất đang hiện hữu. Được biên soạn trực tiếp bởi người này - chuyện gần như chưa bao giờ xảy ra, tức là một tín hiệu báo động về một loại thù địch quy mô lớn chưa từng có. Nodoka và Asuka chắc cú là những thành viên khác của Đoàn Thủ hộ Địa cầu và các Cứu Thế Giả tinh nhuệ nhất trên Trái Đất cũng đã nhận được tin nhắn này, và cũng có cảm giác sốc như họ.

Nhưng cái lạnh sống lưng này là cái gì? Nội dung đã hiểu, song nỗi sợ chèn ép lồng ngực này vẫn không nguôi mấy. Như thể có một bàn tay vô hình đang bóp lấy quả tim, cản máu không cho vào được ngăn nào. Tay chân đột nhiên nặng trĩu, khó có thể động đậy trước ánh nhìn nào đó. Như ánh mắt của một con thú săn, với sát khí phóng kích rợn đến từng lỗ chân lông.

Lời nhắn là kẻ địch vẫn đang ập đến, nhưng họ lại có cảm giác như chúng đã đứng hết ngoài đó, nhìn quả đất nhỏ này như dĩa món cao lương mĩ vị đã bật sẵn nắp đậy.

Có lẽ, tin nhắn của Pekora đã đến quá chậm. Đến cả vị Vương kia cũng chẳng thể trở tay cho kịp trước lũ quái ngàn năm có một này.



“Vậy là chúng ta tới rồi. Cái cục đất nhỏ có hai người của Tứ Vương.”

“Đâu đó trên đây sao? Đâu rồi, đâu rồi? Tiếc quá, đến cả mắt Thần của mình mà cũng chẳng thấy đâu cả, còn chẳng bằng con kiến!”

Không chỉ là những thực thể đó, mà cả lục địa, tầng mây, đại dương, toàn bộ viên bi tuyệt đẹp của hệ Mặt Trời đều đang nằm gọn trong mắt Kronii và Sana.

Trái Đất chính là mục tiêu họ được chỉ định nhiệm vụ là “kìm hãm lại các Vương”, còn người thủ lĩnh là Bae thì đã tách nhóm đi đến một nơi nào đó. Cụ thể hơn, Kronii và Sana được giao nhiệm vụ là “ngăn chặn Tứ Vương đuổi theo Bae”, và dường như đó là một nhiệm vụ dễ dàng.

Sự hiện diện của các Thánh Thần, dù không còn mang sức mạnh gốc của chính mình, vẫn đủ để vặn xoắn và bóp méo không thời gian, khiến ý thức và vật chất quy mô vũ trụ xung quanh đóng băng. Với năm giác quan đã vượt xa giới hạn của mọi sinh vật ý thức, họ chắc cú là Tứ Vương cùng với đồng bọn Cứu Thế Giả đã cảm nhận được họ đang ở đây. Giờ để đáp lại phản ứng nín thở sợ sệt của những kẻ yếu thế, Kronii và Sana phải suy nghĩ một phương thức đe dọa thật hoành tráng.

“Được rồi, Sana. Làm ‘chúng’ hiện ra đi.”

“Hết tất thảy luôn á? Đó là đống đồ chơi Fauna tặng tớ, để lộ hết thì đám người Địa Cầu này sẽ bị sự xinh đẹp, tuyệt vời này nghiền nát hết mất thôi.✨

“Thì Fauna lúc nào chẳng tái tạo lại chúng được. Nào, triển khai bước đầu tiên đi, ép chết chúng bằng quân đội của Thánh Thần.”

“Ừmmm…….Được rồi, [Cảnh Vệ Quân Hội Đồng], xuất hiện đi!!!”

Những đường sáng được kẻ ra trên tấm bảng đen của không gian vũ trụ, nối lại với nhau thành những cấu trúc khổng lồ có tính đối xứng - hàng chục vành đai vàng xung quanh Trái Đất, vô vàn phi thuyền xanh lam như những lục địa quanh hành tinh như một lũ linh cẩu bóng đêm bao vây độc một tảng thịt to lớn. Những đôi cánh thiết giáp mở tung, treo trên mỗi tàu là hàng trăm nòng súng hướng thẳng vào hành tinh xanh từ mọi hướng.

Trên mặt đất, ánh Mặt Trời đột ngột tắt ngấm, như có một màn đêm bất ngờ phủ quanh cả hành tinh với vô lượng vì sao đang sáng dần, sáng dần. Những nòng súng không hề tốn một giây nào mà lên đạn, luồng năng lượng xanh tích tụ từ từ trước mỗi nòng khiến bất kể người xem phía dưới kinh hãi, như thể đang thấy nhiều ngôi sao phi thẳng càng lúc càng gần hơn đến với Trái Đất.

“Ôi, cái gì… Cái gì đang diễn ra vậy…!?”

Người nhân viên cũng khựng lại và tham gia vào hội xì xầm kinh sợ của nhà hàng, và dĩ nhiên Nodoka với Asuka sẽ nhận biết được hiện tượng này. Họ không sợ mấy, chỉ là mọi chuyện diễn ra quá nhanh.

“Chết tiệt, vừa mới có thông báo mà…!”

“Có chuyện gì vậy! Cơn lạnh sống lưng vẫn không dừng…, đây chính là ‘bọn quái vật mạnh chưa từng có’ mà Ngài Pekora nhắc tới sao!?”

Bất kể là ai, dù là thú vật hay con người, cũng đều ngước lên bầu trời đã chuyển sắc, cứng đờ hoặc xôn xao trước cảnh tượng của một tận thế vô định. Ánh sáng tắt đi, và chỉ có một bộ phận rất nhỏ sinh thể biết rõ rằng những vì sao “đang sáng” đó chính là những luồng năng lượng rất mạnh sẽ xóa sổ hoàn toàn hành tinh này chỉ trong một tích tắc.

“Hừm, vậy ra Ngài Pekora nhắn chúng ta…là vì tụi này.”

Trong khán phòng kín mít chỉ có ánh sáng của hàng chục màn hình lớn, Đoàn Thủ hộ Địa cầu cũng đang quan sát mọi thứ mở màn. Dĩ nhiên chẳng phải thứ mà Laplus cùng đồng đội đã chuẩn bị tinh thần để đột ngột đối mặt.

Vị Đoàn Trưởng hoàn toàn không biến đổi sắc mặt dù chỉ một chút, nhưng các đồng đội của cô thì đã trải qua chuyển biến rõ rệt. Với một sự kiện xâm lăng quy mô kinh khủng nhưng nhanh chóng thế này, đến cả các tướng lĩnh tinh nhuệ như Iroha và Lui cũng phải nhíu mày, cắn răng suy nghĩ cách xử lý cho hết.

Tất cả những phi thuyền đó, tất cả những luồng đạn đang thành hình đó, với sức của họ hoàn toàn không thể nào chặn hết được. Không đời nào. Nếu khởi hành ngay bây giờ, họ ít nhất sẽ tiêu diệt đủ phi thuyền để giữ lại ít nhất một châu lục trôi nổi trong không gian, phần còn lại thì tiêu tan hết.

Chắc chắn là không kịp.

“Laplus, chúng ta phải mau đi làm mọi thứ có thể đi! Chứ không đống đó sẽ thiêu hủy tất cả chúng ta mất!”

Lui là người đầu tiên đem sự nghiêm trọng của vấn đề thẳng vào cuộc trò chuyện, yêu cầu ngay hành động từ vị Đoàn Trưởng. Laplus cũng biết điều đó, nên chỉ quay lại và cho Lui một nụ cười tán thành.

Cô đồng ý, chỉ là cách suy nghĩ của cô khác một chút.

“Cậu nói đúng, giờ nhắn Koyori và Chloe khởi hành ra không gian luôn đi. Đâu thể để cho…Cha của chúng ta làm việc một mình chứ đúng không?”

Khoảng ngưng là để Laplus trỏ ngón vào các màn hình, hầu hết đang chiếu cảnh phi thuyền và các vành đai nổ tung tan tành thành những mảnh bánh vụn rắc thêm chút vàng ròng. Chỉ trong một giây họ nhìn nhau, mối họa đe dọa toàn hành tinh gần như đã bị đập cho tiêu tan gần hết.

“Cha đi trước chúng ta mất rồi… Thật là!”

Iroha không giận, chỉ là sự bất mãn khi người mình đang “hộ vệ” lại xông pha trận mạc trước mình hẳn trăm bước. Nhưng đây chẳng phải lúc để xấu hổ, Laplus đã nói.

“Được rồi, Iroha nhắn hai người kia xách đít ra ngoài không gian nào, còn Lui theo tớ lên đó trước. Những người khác cũng sẽ nhập trận sớm thôi.”

Dĩ nhiên, còn ai khác ngoài Oozora Subaru sẽ không nói không báo gì xông ra xử lý hết bọn dị thường to bự như những bia đạn ngoại cỡ. Cùng lắm, Đoàn Thủ hộ Địa cầu chỉ ra để giúp cô xử lý tàn dư để cô có thời gian đấu với bọn trùm thật sự. Với Tứ Vương ở đó, dường như không có nổi một mống ngoại xâm không gian nào có thể động vào nổi một ngọn cỏ của hành tinh xanh.

Điều này bao Cứu Thế Giả sống lâu trên Trái Đất cũng biết, và giờ đến lượt hai Thánh Thần học về nó từ góc nhìn của những kẻ xâm lăng.

“Ơ, từ từ, có chuyện gì đang xảy ra!? Tại sao…TẠI SAO CHÚNG PHÁT NỔ HẾT RỒI!???”

“SANA, COI CHỪNG!”

Là chính bản thân thời gian, độ tinh nhạy của Kronii vượt xa mọi quá trình và vận tốc đang tồn tại trong vũ trụ. Từ trong đống kim loại vụng vãi đã chìm trong những vụ nổ, Subaru xông tới với một cú sút là chuyện cực kỳ dễ thấy, như đang nhìn một chiếc lông chim rơi từ từ chậm chạp. Nhưng Kronii dường như đã lo quá thừa.

ẦM!!!!!!!!!!

“Đừng hòng, Cứu Thế Giả thấp kém!”

Trước khi đế giày đen của vị Vương kịp đụng vào răng, Sana đưa tay trái lên và đỡ lấy nó bằng lòng bàn tay, chắn đi toàn bộ nội lực và xung kích từ cú đá. Không gian tối om cháy sáng trong một lúc khi Mana của Subaru tiêu hủy mọi thứ kể cả nguyên tử lưu lạc trong chân không, bắn tung tóe thành một cơn mưa sao băng rơi về mọi phía. Mana xanh biển sáng và đặc như những cột kim loại nóng phi nhanh hơn ánh sáng, đâm xuyên hàng chục lục địa thép xung quanh các vị Thánh Thần và thay cái tối tăm của vũ trụ bằng những vụ nổ cấp hành tinh.

“Tch…!”

Lẽ ra Subaru phải bất ngờ hơn thế, hoảng sợ không chừng. Kẻ địch một tay chặn lấy cú đá hết sức của cô trên thế giới chỉ mới có hai người làm được, mà giờ từ chỗ khỉ ho cò gáy nào đó lại ra thêm hai kẻ khác cũng làm được điều tương tự. Subaru lùi lại, hai tay thọc vào túi quần và bình tĩnh quan sát kẻ địch lại từ đầu. Bên kia cũng đáp lại bằng im lặng.

“Oozora Subaru, danh là [Toàn Vật Kiến Tạo Sư]. Đúng chứ, Cứu Thế Giả?”

“Tên và danh đều đúng.”

“Sana, thấy sao? Muốn nói gì với nó không?”

Quay qua thì Kronii thấy Sana vẫn còn đang nhìn tay đỡ đòn, quay qua quay lại nhìn như săm soi trang sức, coi rất kỹ. Chưa gì mà cậu ta đã cười phá lên.

“Dữ, dữ quá! Hết hồn, may là bản thân làm Thần nên mới đỡ nổi một cú từ một trong những Cứu Thế Giả mạnh nhất thế giới!✨

Thái độ của cả hai chẳng thay đổi, Kronii vẫn nhăn mặt khi phải nhìn cái gì đó không phải bạn cô, và Sana thì cười miết, nên Kronii nghĩ rằng mọi thứ vẫn ổn. Chỉ trong một lúc.

Cái tay của Sana vẫn còn đang run rẩy từ cú sút. Thậm chí với cả cơ thể tạo bằng thiên thể và tinh vân, đỡ trực tiếp một cú trời giáng từ Tứ Vương vẫn không phải là một lựa chọn tối ưu.

“À, không phải chỉ có mình ta đâu đó.”

Subaru chỉ ngón cái ra sau lưng, nơi Trái Đất hình cầu bỗng cháy sáng trong ánh cam. Tàn dư ngoại xâm đổ bóng, biến thành những vệt đen trên màn trắng xóa cháy bỏng thị giác.

“GRRRAAAAAAAAAA!!!!!!!”

Sana vẫn còn đang nhìn vào nguồn ánh sáng, và ngay lập tức bị chính nguồn đó phóng một tia dung nham, hoàn toàn nhấn chìm cơ thể cô trong nhiệt lượng như một ngôi sao ép lại thành hình cột vươn đến vô cùng.

“SANA!”

“Nhìn đi đâu đấy?”

Nơi Sana vừa đứng giờ bị tạt một xô màu trắng chói bỏng mắt, với Subaru chắn trước mặt chuẩn bị tung một đấm rõ to là vào giữa mũi Kronii. Nhìn thấy hoàn toàn đòn của kẻ địch, Kronii triệu hồi song đao và cầm nó chắn trước thành chữ X, đỡ lấy đòn tấn công nhanh gấp cả ngàn lần ánh sáng một cách đẹp mắt và hoàn hảo.

Nói là thế, nhưng chỉ đến khi tự mình cảm nhận Kronii mới hiểu thế lực tên Oozora Subaru này kinh khủng đến mức nào. Chỉ đỡ lấy một cú mà như nhận toàn bộ áp lực của một chiếc xe hơi tông vào người, nếu theo ngôn ngữ con người, tay và vũ khí đều run lên chẳng biết đến lúc nào sẽ không chịu được nữa mà gãy ra. Tệ hơn nữa, là một cú chưa phải tất cả.

Một micro giây là khoảng thời gian tương đối dư dả với Subaru, đủ để cô tung hàng vạn cú đấm tập trung vào một chỗ. Da thép và kiếm thánh va đụng nhau như các thiên hà dung hợp, tỏa ra cơn sóng năng lượng cái này tới cái khác như nhiều cơn sóng thần nối đuôi nhau, reo hò và lần lượt rơi đè lên bất kể cái gì đang lỡ trôi nổi trong chiến trường của những vị chúa tể.

Bên kia cũng là một chuỗi sự kiện đáng kinh sợ không kém. Tát vào cơ thể nhân loại của Sana là một chém, hai chém, ba chém, bốn chém,... Đếm trong phần triệu giây, khi lên đủ một giây là cơ thể của cô đã hứng chịu không biết bao nhiêu đòn kiếm lửa ngang bão Mặt Trời từ Sát Nhật Thần Khuyển Korone. Toàn người Sana chìm trong ánh sáng trắng, tựa như chính mình đang trải nghiệm những giây phút đầu tiên vũ trụ hình thành.

Trước mắt họ, sức ép của Tứ Vương thật sự đã đủ để khiến họ nhận chức danh “thần” của vũ trụ. Bằng chút sự trân trọng với tạo hóa, với thế giới muôn màu do giới luật của họ dựng nên, Kronii và Sana thầm thán phục những chiến binh hùng mạnh này.

Song đến cuối, danh xưng “Thần” chỉ thuộc về những kẻ xứng đáng là Kronii và Sana. Lý do rất đơn giản.

“...!?” - Xung kích xanh biến mất, và thế giới lại đủ tối để Subaru nhận ra hai tay đã bị cắt phăng cực ngọt từ phần vai.

“GRAAaa…?” - Korone dù đang trong trạng thái điên cuồng cũng thấy được quang cảnh trước mắt vỡ nứt như kính bể. Từ sau những vết nứt, Tsukumo Sana, hoàn toàn lành lặn không có nổi một vết cháy trên y phục, xông tới và đấm móc vào ngay giữa những vết nứt đó, khiến bộ giáp trắng gần như bất hoại của Korone bể tróc mảnh giáp như phấn gãy.

Kẻ mà họ đang đối mặt, là “Thần” thứ thiệt.

Không phải thần sử dụng như một phép tu từ, không phải thần như một danh xưng, mà là chữ “Thần” để miêu tả bản chất sự tồn tại. Chữ “Thần” chân chính.

Là những kẻ sáng tạo ra thế giới, Ouro Kronii và Tsukumo Sana sẽ không đời nào để thua trước tạo vật của mình. Với điều này đã rõ trong đầu từ lâu, hai người bọn họ lao vào cuộc chơi của Tứ Vương với một tia lo lắng bé như sợi chỉ khâu, chỉ để nhận ra rằng nó không đáng.

“Ta là Hóa Thân của [Thời Gian]. Nếu ta phải trình diễn đẹp hơn, ta có thể chém đôi mọi hành tinh và ngôi sao trong vũ trụ này cùng một lúc, và khi cô kịp nhận ra thì cơ thể đã vỡ vụn từ lâu rồi, Tứ Vương. Trước tồn tại vượt qua khái niệm về tốc độ như ta, cô chỉ là một người thách đấu ngu ngốc.”

“Há há, cố gắng lên nào ‘Chó Nóng’ ơi! Những đường chém của cô quả là tuyệt tác nên tôi đã đáp lại bằng cách đấm vỡ hiện thực chứa cơ thể vật lý của cô thôi, mà chưa gì đã vỡ giáp hết cả rồi!? Tôi còn chưa được cho phép dùng toàn bộ sức mạnh gốc đâu đấy!✨✨

Họ như những bức tường thành không thể nào đánh đổ, và hai người của Tứ Vương không có lựa chọn nào ngoài việc phải lùi lại bên nhau và quan sát lại tình hình. Chỉ với một thoáng suy nghĩ, cơ thể Subaru đã hồi lại hai tay lành lặn như mới, và chiến giáp của Korone cũng đã tự kiến tạo lại những mảnh đã mất. Nhưng tình hình thì khó có thể chuyển biến lại theo hướng tích cực cho họ.

“Chúng mạnh thật. Hiện tại, có vẻ chúng ta cũng chẳng phải đối thủ của chúng.”

“Grrrr…!!!”

Subaru biết mình vừa nói ra cái gì đó không thể tin nổi. Từ lần cuối cùng là với Pekora, đây là lần thứ hai mà cô phải nhận thức về vị thế của mình so với một sinh vật khác.

Đằng sau thì có vẻ đám nhóc của cô đang làm tốt chuyện vặt của chúng. Tàn dư may mắn còn sống sót của quân xâm lăng, chúng còn cố lì lợm chĩa súng vào hành tinh nhưng đã nhanh chóng bị tiêu diệt. Bị đâm xuyên bởi những cơ thể sao băng, bị bắn hạ bởi những tia năng lượng và đòn tấn công khổng lồ bay lên từ Trái Đất. Nhưng dường như trong các hành động đáp trả đó, chúng có hơi ngập ngừng.

Bởi vì, Subaru nghĩ, chúng đã thấy được Cha của chúng đang vật vã với lũ này đến chừng này.

“Oi oi oi, thật…thật…thật luôn đó hả…!? Có phải…người đàn bà tóc xanh đó vừa chém đứt hai tay của Cha không? Sao tớ không kịp thấy gì hết!???”

Chloe vừa lên trông hoàn toàn ngáo ngơ, lời không ra do răng đang đánh lầm cập vào nhau. Không chỉ riêng Chloe, Laplus, Lui, Koyori, Iroha, tất cả bọn họ đều banh mắt toát mồ hôi lạnh khi chiến binh mà họ tôn kính bằng cả tính mạng vừa phải rút lui trước kẻ địch.

“Đến cả Tứ Vương…mà cũng phải tới ngày này sao…?”

Đó là một nước đi hạ nhục chính mình, do Cha của Laplus tự mình làm chứ chẳng phải là ai. Nếu Subaru thấy đau đớn vì phải làm vậy một phần, thì Laplus lại đau gấp cả trăm lần hộ cô.

Dưới trần gian của hành tinh xanh, nơi đã chẳng còn một gợn mây nào do loạt đạn diệt thiên thạch của các Cứu Thế Giả mạnh nhất, Okayu cũng ngừng thái độ giảng dạy mà phải ngước lên trời cao, về phía cuộc chiến của những kẻ nằm ngoài tầm tưởng tượng của Cứu Thế Giả tầm thường. Cả Matsuri đang tập trung cũng bị sao nhãng bởi những vụ nổ siêu tân tinh, mơ màng đến không thành lời.

“Vậy là cái trông như nhật thực hồi nãy…thật sự là cái gì ngoài kia vậy chứ?”

“Đến cả Korone mà cũng đang lo lắng, làm cơ thể Okayu này cũng lo theo. Không ổn rồi…!”

Giống hệt như cảm xúc rối bời mà Korone phải trải qua, khi lần đầu cô gặp Pekora. Cái cảm giác hoang mang tột độ khi chỉ khí tức từ một Cứu Thế Giả khác đã đủ để khóa chân tay Korone vào một chỗ, giờ Okayu cũng phần nào trải nghiệm được nó.

Có lẽ, đến cả Korone và Subaru cũng không phải là đối thủ của chúng.

“Nghe tôi nói, Korone. Với chúng ta của hiện tại, chúng hoàn toàn nằm ngoài tầm với nên giờ tôi đang tính đến chuyện câu giờ. Chắc chắn Pekora đang trên đường về đây, nên chúng ta cần phải giữ chúng được càng lâu càng tốt, không được để chúng động vào Trái Đất!”

“Grrrr…”

Từ trong hộp sọ bùng lửa, Subaru cũng thấy ánh mắt thú săn đó chùn xuống vì thất vọng và bối rối. Subaru cũng cảm thấy vậy, nặng hơn là đằng khác do có người ở hậu phương dựa dẫm vào mình nữa. Nhưng đâu làm được gì nhiều.

Trước Kronii và Sana, họ chỉ có thể dựa vào kỹ năng đã có sẵn, và xông đến cản địch lại bằng toàn bộ trí lực và kinh nghiệm chiến đấu họ sẵn có. Chỉ khi người thứ ba kia tham chiến, họ mới có lại được chút hy vọng nào để đẩy lùi được lũ này.

“Tôi có holoX đang trông chờ, cậu cũng có Okayu đang trông chờ, tất cả đều ở Trái Đất hết. Bằng mọi giá chúng ta không được để chúng tiến lại gần hành tinh này!”

Họ trông yếu thế, nhưng không có nghĩa là đường cùng. Và với chức Vương đã được trao cho ngay từ thuở đầu của sự tồn tại, họ lại càng không có lý do để bỏ cuộc và giương cờ trắng như lũ thảm bại.

Họ là Tứ Vương vì một lý do. Họ sinh ra để chiến thắng, trước mọi kẻ địch, và trước mọi thử thách, không gì cản lại được.

“Chắc chắn là chiến binh nảy lửa này cũng đồng ý với tôi nhỉ, Inugami Korone!?”

“GRRRRAAAAAAAAAAA!!!!”

Đáp lại lời khiêu chiến oai hùng là một ngọn núi lửa phun trào, trào ra biển tia tử ngoại đủ sức tiêu hủy vạn vật trong thiên địa hùng vĩ. Lời đồng tình của Korone, thay cho từ ngữ, đã hóa thân thành một thảm họa tự nhiên cực kỳ đàn áp, không hề pha lẫn một chút ý niệm nào là nghi ngờ bị đẩy lùi.

“Đúng là đám nhóc rắc rối, thật khó hiểu!”

“Nói xấu người khác sau lưng là không tốt đâu! Nhưng mà tớ đồng ý nha!✨✨

Có vẻ kẻ địch cũng không định chơi đùa gì nữa. Chúng và họ, Thánh Thần và Tứ Vương, đứng hai bên của đấu trường toàn vũ, và sẵn sàng đao kiếm cho một cuộc chiến tưởng chừng quá sức một chiều.

“Nói hay lắm Subaru, giờ để tôi lo phần còn lại cho!”

Bỗng dưng, từ sau lưng Kronii và Sana, Pekora xuất hiện từ hư không mà cười nói như gặp bạn.

“Hả-?”

“Từ khi nào-…!?”

“Bam!”

Tất cả những gì Pekora làm là bay với và ôm chầm lấy cổ hai vị Thánh Thần, và cho họ một cú vỗ vai đầy vẻ thân thiện và quan trọng nhất là “sự bất ngờ” - đến cả Kronii và Sana cũng không thể phản ứng kịp trước nó. Với những động tác không hề ra nổi phong thái chiến đấu đó, Kronii và Sana đều cứng đờ như hóa thân, các tông màu tạo nên hình ảnh của họ trong thế giới bỗng trở thành âm bản.

“Pekora!” - Subaru mừng như trúng số, mắt lóe lên ánh sao kinh điển của người hâm mộ trước thần tượng, hay cái gì đó kiểu vậy.

“Xin lỗi mấy cậu, thật ra thì tôi đến nãy giờ nhưng mà…nói chung là quan sát thấy cuốn quá, mấy cậu hiểu không!? Lần đầu tiên mà tôi thấy Subaru nói cái gì truyền cảm hứng đến vậy đó!”

“Thật tình, im đi đồ thỏ già…”

“Già á!? Ôi, tôi trẻ hơn cậu nhiều đấy Subaru à!”

“GRrrrr…”

Giữa hai người bạn thân đang bàn tán phiếm chuyện, Korone trông rất lạc loài. Ngoài ánh mắt bùng cháy lửa hận và hàm răng gầm gừ thì Korone chẳng có thêm một kiểu giao tiếp nào khác nữa. Với lòng tốt và nhân ái siêu đẳng, Pekora đã nghĩ ra một cách để khiến Korone không cảm thấy buồn, đó chính là…vào việc chính.

“Được được rồi, giờ tôi xin được phép vào lại câu chuyện của chúng ta nhé. Đầu tiên thì tôi phải ‘đóng băng’ hai nhỏ này, nhỏ bên phải tôi đây, như nó nói, là Hóa Thân của [Thời Gian] hay cái gì đó kiểu vậy, còn nhỏ bên đây thì theo như tôi quan sát bộ kỹ năng thì đoán rằng có liên quan tới ‘không gian’. Nếu chỉ là dừng thời gian thông thường thì chúng sẽ thoát ra được ngay, nên tôi đã tiến một bước xa hơn đó là dừng luôn cả thực tại bao quanh cơ thể vật lý của chúng luôn! Có vẻ…khá hiệu quả đó!” - Pekora vừa nói vừa trình bày, hai tay vỗ vai nhưng không một ai trong hai Thánh Thần phản ứng lại chút gì.

“Rồi, giờ tiếp nè. Ở Proxima Centauri hiện tại thì tôi có gặp một đứa khác, đã bị triệt tiêu phần lớn sức mạnh nhưng chắc vẫn đủ để gây ra một hiện tượng cấp toàn vũ trụ. Dựa trên quan sát và dự đoán, tôi nghĩ rằng khả năng của nó là triệu hồi ra sự sống, và cụ thể là triệu hồi ra được một đám quái vật, rất mạnh là đằng khác! Và còn có khi là khắp thế giới nữa cơ! Nên có chuyện là, tôi muốn các cậu tiếp tục cùng Đoàn Thủ hộ Địa cầu lo bảo vệ Trái Đất yêu dấu, còn tôi và Đoàn Thủ hộ Toàn vũ sẽ chăm lo cho các ‘Thần’ còn lại, nghe ổn không hai người?”

Với một Korone thiện chiến thì quyết định này nghe rất khó lọt tai, nhưng Subaru thì chỉ ngẫm nghĩ vài giây xong gật đầu ngay tắp lự. Korone có hơi bất ngờ trước sự đồng tình nghe khá là “tự tổn hại danh dự của mình” từ Subaru, nhưng khi người ra đề nghị là Pekora, thì bản thân cô cũng chẳng làm được gì thêm ngoài việc gật đầu và ngoan ngoãn.

“Được, cứ vậy đi Pekora.”

“Grrrr…”

Vậy là đã nhận được cả hai phiếu đồng tình từ hai người quan trọng nhất cái vũ trụ này. Pekora giờ đây đã có mọi nguồn lực để tiến hành kế hoạch của bản thân.

“Ô kê nhé! Giờ tôi ngủm đây, mọi chuyện còn lại nhờ các cậu!”

Tựa cùi chỏ lên vai Sana, tay phải Pekora vẫy từ biệt trước khi cả ba người đó cùng biến mất đi đến một nơi nào xa xôi. Korone trông khó hiểu trước mọi việc vừa diễn ra, nhưng Subaru thì đã quá quen với món này của Pekora, giữa hàng trăm tỷ món chiêu thức mà hạng hai Tứ Vương kia có thể tung ra được.

“Kể cậu là, Pekora là kiểu người chẳng có tính toán gì trong chiến đấu chi cho mệt người. Bản thân đã quá mạnh, nên cậu ta mỗi khi đánh cái gì là cậu ta chỉ đứng đó và sáng tạo chiêu thức tùy theo trí tưởng tượng, rồi sau đó…Đùng! Thả nó vào mặt kẻ địch và chúng tiêu tan như bụi với mạng nhện. Nhưng cái chiêu vừa rồi là một trong những chiêu cậu ta đã sáng tạo ra lúc đánh thử với tôi, và cũng là chiêu yêu thích.”

Korone chăm chú lắng nghe, lắng nghe Subaru nói ra cái tên “[Riemann Sphere]”.

“Đó là chiêu dùng để nhốt địch vào một chiều không gian khác, nhưng tôi thề là có là Chúa hay gì cũng chẳng thoát nổi cái lồng đó đâu. Và còn cả tỷ món đòn khác, với hai tấm bia hứng đạn bền chắc như thế thì cậu ta sẽ thí nghiệm, thí nghiệm, và thí nghiệm mãi.”

Từ lời kể của Subaru, có vẻ Pekora là một nghệ sĩ vô lo, chỉ đam mê sáng tạo tùy hứng theo óc tưởng tượng vô cùng phong phú của mình. Và với nội lực bản thân như được chính Đấng Chúa Trời trao tặng gần hết, người nghệ sĩ mơ đến phép màu thông qua trí tưởng tượng…giờ sẽ có thể tự tay tạo nên phép màu, và thậm chí đo lường độ “ngầu” của chúng với nhau như một nhà nghiên cứu.

“Cậu hiểu không? Như trao cho một em bé con người nút bấm để kích hoạt mọi tên lửa hạt nhân trên thế giới vậy. Tại sao lại phải truy tìm Chúa, trong khi chính bản thân cậu ta đã là Chúa? Thật khó hiểu.”

Đụng đến Pekora là Subaru lại nói nhiều đến rợn người. Rốt cuộc cái người tên Usada Pekora này đã bỏ xa họ đến mức nào?

Đến mức nào mới được?



Nơi mà Pekora dịch chuyển đến cùng các Thánh Thần, nó trông không khác gì vũ trụ gốc mà cô quen thuộc.

Cũng là những vì sao đó ở đúng vị trí trên trời đêm, cũng là một Trái Đất đó, cũng là một Mặt Trời đó. Nhưng lại tĩnh lặng đến đáng sợ, không còn không khí chiến trường loạn lạc xung quanh hành tinh xanh nữa.

“Được rồi, dậy nào mấy bé lớn.”

Pekora bỏ tay ra khỏi Kronii và Sana, và cả hai vị Thánh Thần hoàn hồn lại là ngay lập tức lập khoảng cách với Pekora, ánh mắt to đùng như vừa chứng kiến một chuyện không thể tin nổi. Pekora hiểu cảm giác đó của họ, cũng không trách được bao nhiêu khi hai người phản ứng như thể em bé vừa mới bị mẹ bỏ đúng vài giây là phản ứng hết cả lên.

“Ôi những con mèo sợ sệt, đừng xù lông, tôi hứa cuộc thí nghiệm này sẽ là một trải nghiệm rất nhẹ nhàng. À, đó là nếu như mấy người biết cảm giác đau là gì. Không đau đâu, tôi hứa.”

Lúc Pekora vẫn còn đang say mê độc thoại là lúc thế giới quan của những vị Thần như bị lật lộn lại. Sana đã bắt đầu có sự lo lắng rõ rệt, nhưng chính Kronii là người bị ảnh hưởng nghiêm trọng nhất.

Không chỉ là cảm giác âu lo thông thường. Mà là sự tự tin và trịch thượng vừa bị giẫm đạp không thương tiếc, xâm phạm không chút khoan nhượng.

Cái thứ hình người đó, nó vừa “dừng thời gian” lên cô. Cô là một Hóa Thân của [Thời Gian]. Chuyện đó là bất khả thi.

Nhưng nó vừa mới làm xong đấy thôi?

Kronii suốt thời gian bị đóng băng đứng sờ sờ như thế, không hay không biết gì trong quãng thời gian bị đóng băng Pekora đã làm gì. Cái chiêu trông như “dừng thời gian” của Usada Pekora hoàn hảo đến mức Kronii như trải nghiệm một cú nhảy vào tương lai, với toàn bộ sự kiện giữa hai mốc thời gian hoàn toàn thất lạc với cô. Ngũ quan và Thánh giác của cô không hề bắt được một chút thông tin nào trong lúc bị “dừng”.

Đó không chỉ là một lời xúc phạm, mà còn là một thứ để Kronii sợ hãi.

“Người này người kia sao nhìn lo lắng vậy? Không nghe con thỏ này nói gì nãy giờ à, Ouro Kronii, Tsukumo Sana? Đã bảo là không bạo hành gì đâu mà cứ lại-”

“Mi, mi vừa làm gì với ta?”

Kronii thật lòng muốn biết cái cách mà Pekora đã vi phạm vào lãnh địa tuyệt đối của [Thời gian].

“Làm gì cơ?”

“MI VỪA LÀM GÌ, LÀM SAO MI CÓ THỂ DỪNG THỜI GIAN LÊN TA ĐƯỢC!?”

Sana chỉ có thể nhìn đồng đội của mình bằng sự bối rối tột cùng. Chưa từng lần nào, cô thấy Kronii phải giãy nảy trong hoảng loạn thế này.

“Hừm…Nói thật thì, không phải dừng thời gian đâu. Chắc tôi cũng phải cho chút thông tin bên lề, trước khi chúng ta giao chiến nhỉ?”

Các chấm sáng xa vời vợi như bị cuốn theo các dòng hải lưu, điều hướng và di chuyển trên màn đêm. Chúng cuốn thành lũ tụ họp lại thành một điểm sáng vô cực phía sau Pekora, như một ánh đèn sân khấu chiếu vào một kẻ độc nhất trên sàn diễn thiên hà.

Cơ thể Pekora đổ bóng, chỉ để lại hai con ngươi sáng rực như ánh đuốc trong hang.

“Để cho công bằng hơn tý, xin được tiết lộ năng lực của tôi là [Toàn Vũ Luân Thuật], cho phép tôi thao túng mọi thành tố phi vật chất trong thế giới này, là đối lập với cái của Subaru mấy người vừa đấu đó. Trong phạm trù phi vật chất này là, như các người đã đoán, ý thức, entropy, các lực tự nhiên, cả không gian thời gian, và nhiều thứ khác nữa.”

Pekora chỉ xuống dưới chân, ý đang chỉ thế giới xung quanh họ.

“Chỗ này là [Riemann Sphere], cứ tưởng tượng như tôi vừa vươn tới nắm lấy ‘rìa’ tại điểm cuối của vô cùng của một mặt phẳng và túm nó lại như cái túi hình cầu hoàn hảo ấy. Và đừng nghĩ tới việc chạy-”

Đáng tiếc cho người trình bày, là dự tính của Kronii và Sana chính xác là như thế. Ngay khoảnh khắc Kronii bắt lấy cổ tay Sana, họ phóng đi khỏi Pekora với vận tốc vô định, như thể họ vừa hóa thành một đường thẳng xanh đâm về tận cùng thế giới. Và điểm đến của đường thẳng đó…lại là sau lưng Pekora.

“Chết tiệt, cái gì thế này…!?”

Kronii đã kết hợp dừng thời gian và gia tốc vô cực, về bản chất gần như di chuyển mũ hai lần vận tốc vô hạn. Xung quanh cô đã trải qua những biến đổi khó tin trong thế giới của vô lượng tốc độ, nhưng điểm đến của họ lại chẳng xa hơn khỏi Pekora bao nhiêu.

“Đã bảo rồi, nghỉ việc chạy trốn đi. Như kiến bò trong bình thí nghiệm kín, đi một vòng tròn xong cũng quay lại chỗ cũ thôi.”

“Là thủ thuật không gian ư…!?”

Giờ đến Sana lại là người bị móc tự trọng ra và bôi nhọ. Có vẻ như con thỏ đó không hề nói điêu - nó thật sự có thể thao túng cả không thời gian, cả giới luật của hai người họ tới mức độ gần như tuyệt hảo, không hề có khe hở nào như thể chính lý tính thế giới đã nhốt Kronii và Sana vào chiều không gian khác này.

“Trước khi chiến, tôi muốn hỏi là thủ lĩnh Hakos Baelz của mấy người đâu nhỉ?”

Một câu hỏi thông tin thẳng thắn, nhưng hai vị Thánh Thần nọ lại dùng khoảng thời gian suy nghĩ Pekora cho để chuẩn bị tư thế chiến đấu.

“Thôi nào, đừng bắt tôi phải tự ‘google’ nó trong đầu chứ.”

Vẫn không có hồi đáp nào. Hai vị Thần nọ hoàn toàn chẳng bỏ ý định chiến đấu với cô, và không gì khác thừa thãi hơn.

“Hầy, được. Vậy là thời gian vui chơi của tôi sẽ bị giảm xuống, để phải ra được đó và cản cái chuyện quái quỷ gì đó mà thủ lĩnh mấy người đang làm tại Andromeda.”

Hoàn toàn trúng phóc. Pekora vừa nói đúng vị trí của Bae hiện tại như chẳng có gì, tức là có giấu hay không cũng vô dụng.

“Nếu mi biết rồi, thì việc của chúng ta là phải cản mi lại đây.”

Cặp song đao lại được rút ra, với Sana thi triển một pháp trận phía sau.

Một trận chiến sống còn vì lòng tự trọng của Thánh Thần, Kronii còn không nghĩ tới một ngày mà bản thân bị đặt vào vị trí thế yếu phải nỗ lực giằng co như thế này.

Họ còn chưa động tay động chân gì, nhưng trước Pekora mà họ lại có cảm giác như đang nhìn vào một cái gì đó không đáy. Một cái gì đó thật sự chẳng có giới hạn.

“Tại sao khoảng cách từ hạng Ba đến hạng Hai…lại có thể khủng khiếp đến mức này cơ chứ!? Không phải Ame đã nói với chúng ta là thứ hạng của chúng chỉ là một kiểu tượng trưng, xếp hạng thuần túy thôi sao!?”

“Nhưng đâu có nghĩa là khoảng cách giữa tôi và Subaru không được là trời là đất đâu. Không có ý chê bạn hay gì cả.”

Mặt khác, nó còn làm hai người phải nghĩ đến hạng Một liệu còn khủng khiếp đến được mức nào. Lại còn có thêm lý do để họ phải đứng đây, phải chặn cho được thứ kẻ địch này.

“Nhanh lên đi Bae, bọn tôi không chắc có thể cầm cự lâu đâu…!”

Đối phương của Pekora nhìn rất căng thẳng, chứ chẳng có chút sự hào hứng nào trước ý chí mưu cầu kiến thức của cô. Quả thực là chẳng còn cách nào nữa.

“Hầy, đến cuối thì…mình cũng chiến thôi nhỉ, các ‘Thần’?”

0.10896 sec| 1502.531 kb