Cơn mưa lạnh cóng bên ngoài đã tiếp diễn suốt hai ngày trời.
Không có ánh đèn, không có sự ấm áp, không có tiếng cười nói, không có đồ ăn ngon. Chỉ có hai con người u sầu ngồi trong một căn phòng u ám và lạnh lẽo.
“Chết tiệt! Cái loại tình thế gì thế này!?”
Trong cơn nóng giận, Matsuri đập mạnh xuống cái bàn gỗ khiến nó bị lún một chút xuống dưới sàn nhà.
Tình huống cam go mà Matsuri nhắc tới chính là việc Fubuki và Matsuri đang bị nhốt trong cái thế giới thu nhỏ này.
Những lá bùa mà Okayu để lại đều cũng biến mất theo cô, giống như là toàn bộ sự tồn tại của cô đều bị xoá sạch sẽ. Không có chúng, việc ra vào thế giới này là hoàn toàn bất khả thi.
Fubuki chỉ có thể im lặng ngồi nghe, bởi vì cô không biết nên phải làm gì, nói gì cả.
Cô muốn ngăn cơn giận của Matsuri nhưng đến cô cũng không biết có cách nào để thoát ra khỏi cái lồng này. Cô muốn mang Korone đến để hỏi về cách giải quyết, nhưng Korone của ngày nào cũng đã chết rồi. Chỉ còn lại một cái xác vô hồn không chút sức sống.
Fubuki thật sự bối rối và bất lực, nên cô chỉ có thể ngồi im lặng mà chờ đợi một phép màu nào đó để hoá giải tình huống này.
“Vậy là các cậu muốn đi?”
Một giọng nói vô cảm vang lên từ phía sau cánh cửa đang bật mở.
“K-Korone!?” – Matsuri hoàn toàn không dự đoán được trước sự xuất hiện của cô.
Fubuki miễn cưỡng ngước đầu lên nhìn Korone, nhưng lại ngay lập tức cúi đầu xuống vì sự đau đớn. Đó không còn là Korone nữa. Đó thật sự không còn là cô của ngày đó nữa.
Ánh mắt đó, khuôn mặt đó, tư thế đó. Thể xác vẫn còn đấy, nhưng linh hồn thì đã đi theo Okayu rồi.
“Cậu...”
Lời nói của Matsuri đã bị dập tắt bởi một thứ cảm giác kì lạ nào đó. Cô không muốn nói ra, bởi vì cô cũng đang sợ hãi như Fubuki vậy.
“Không sao đâu, cậu muốn nói gì hãy nói thoải mái đi. Tớ...đã bước qua được chuyện đó rồi...”
Một lời khẳng định ngập ngừng như vậy thì làm sao mà dễ cho qua như thế, đặc biệt là đối với con người nhạy cảm như Matsuri.
“Mà thôi, các cậu muốn biết đường ra ư? Ít ra tớ cũng có thể hướng dẫn cho các cậu...”
“Bọn tớ sẽ hỏi thêm một câu nữa trước khi cậu cho bọn tớ biết lối thoát, có được không?” – Matsuri lên tiếng.
“Được.”
“Nếu bọn tớ ra được khỏi đây rồi...thì cậu có muốn đi theo bọn tớ không?”
Matsuri định bồi thêm một câu giải thích đằng sau nữa nhưng cô lại chợt ngăn nó phát ra khỏi miệng cô. Thật sự đáng sợ khi nghĩ rằng Korone sẽ phản ứng thế nào khi Matsuri đã lỡ lời nói nó ra.
“Nếu cậu đã muốn thì tớ sẽ đi thôi. Đến cuối thì tớ cũng chẳng còn nơi nào để đi nữa rồi.”
Fubuki và Matsuri đều thở phào nhẹ nhõm trước câu trả lời của Korone. Họ mừng vì cô đã có vẻ như vượt qua được cơn sốc ấy, nhưng Matsuri lại căng thẳng trở lại và khuyên Korone trả lời câu hỏi lúc trước.
Cơn mưa càng lúc càng nặng hạt hơn, cùng với những tiếng sấm gầm thét như xé rách cả mây trời. Cây cối rừng rú xung quanh bị nhấm chìm xuống mặt đất nhão nhoẹt như bùn, cộng với những dãy núi đang dần sụp xuống chân trời xa xăm. Cảnh tượng này thật sự bất thường, giống như một ngày tận thế thực sự, nhưng lại không ai trong thần xã để ý cả.
“Thật ra lúc này chỉ có một cách để thoát ra ngoài. Toàn bộ bùa của cô ấy đã biến mất, còn tớ thì không có quyền can thiệp vào thế giới này, cho nên...”
Ngón tay trỏ của Korone hướng ra cảnh tượng địa ngục kia, kéo theo cả ánh nhìn thất thần của hai người còn lại.
“...chỉ có cách để thế giới này tự sụp đổ lên chính nó và các cậu bị văng ra ngoài thôi.”
“C-Cái...!?”
Không để cho hai người kia kịp thể hiện sự bất ngờ của mình, Korone tiếp tục giải thích.
“Bùa chú của cô ấy được coi như là cách duy nhất để ra vào thế giới này, bởi vì nó chính là cách “an toàn” nhất. Cái tớ đang nói chính là cách thứ hai, nhưng vì chỉ có thể sử dụng một lần và nó không hề đảm bảo được rằng cậu sẽ về đúng nhánh thế giới của mình nên đã bị cô ấy hoàn toàn lược bỏ trong lúc nói chuyện với các cậu. Chính vì thế, tớ thực sự không biết nói gì...ngoài xin lỗi các cậu, vì đã kéo các cậu vào chuyện thế này.”
“Này, nói gì thế hả Korone!? Thế giới sụp đổ và chúng ta văng ra ngoài như thế, nghe có giống một cách thoát ra không vậy hả!?” – Từ hồi hộp trở thành hoảng loạn, Matsuri la lên với những giọt mồ hôi lạnh toát trên mặt.
“Matsuri!!! Trên cổ tớ và cậu...có cái gì đó lạ lắm! Một vòng tròn phép hả?”
Ngay khi Matsuri ngoảnh lại, cô đã nhìn thấy những kí tự phép thuật màu anh đào vây quanh trên cổ của Fubuki. Nó sáng đến mức xóa tan được sự tăm tối của cảnh vật và căn phòng, và cái của Matsuri cũng như vậy.
“Giờ lại gì nữa-“
Chưa thể dứt câu, cả căn phòng đột dưng bị xé tan bởi cơn cuồng phong cực kì mạnh mẽ, cuốn theo gần như toàn bộ cây cối trong khu rừng lên không trung như đá cuội. Không những thế, những hạt mưa bị cuốn theo cơn bão như được cường hóa thành những viên đạn bằng nước găm sâu vào cả da thịt của ba nguòi khiến họ không khỏi phải nghiến răng.
“Nhìn kĩ đi, Matsuri, Fubuki. Trời đang rách ra, đất đang sụp xuống, thế giới muôn màu này vắng bóng cô ấy giờ cũng chỉ muốn chết theo. Thế giới này còn tồn tại là nhờ nguồn Mana mạnh mẽ và dồi dào của Okayu, và bây giờ nó biến mất thì hiển nhiên nó sẽ bị nghiền nát bởi sự yếu đuối của chính nó thôi, giống như tớ bây giờ vậy.”
Nghe những lời đó mà Matsuri không khỏi phải đau trong lòng. Vậy là thái độ bình tĩnh và nhẹ nhàng lúc trước chỉ là vỏ bọc cho sự tan vỡ đến tận cùng ư?
“Không! Cậu...không phải là một kẻ yếu đuối! Cậu đã chống chọi...Cậu đã chịu đựng được đến nhường này...! Vậy mà cậu giờ lại muốn bỏ cuộc sao!? Cậu nghĩ rằng...Okayu trước khi đi mà lại muốn cậu là một kẻ vô vọng như vậy sao!? Chắc chắn không, không bao giờ. Vì vậy...!”
Dù biết những lời cô vừa nói không có nhiều ý nghĩa mà còn khá khúm núm, nhưng cô vẫn dang tay ra tới Korone. Cơ thể cô đang làm gì đó mà cô chưa thể hiểu, nhưng Matsuri chắc chắn nó đang cầu xin một sự cứu rỗi diệu kì cho Korone.
“Đ...Đúng vậy đó! Cậu đã mạnh mẽ được đến nhường này thì hãy tiếp tục giữ nó đến cuối cùng, như ước nguyện cuối cùng của cậu ấy. Vì vậy...xin cậu...cho dù đến cuối hãy cùng nhau...!”
Cũng như Matsuri, Fubuki cũng đưa tay ra và muốn cho Korone thêm một đồng minh của hi vọng.
Hai người cùng nhau chạy đến bên Korone, nhưng đất cát bên dưới lại tự dưng sụp xuống. Hình bóng Korone lại cứ lên cao lên cao, trong khi hai người đang dần chìm xuống dưới đáy vực.
Nhưng hai người không thể bỏ cuộc ngay bay giờ. Họ biết rằng đến cuối Okayu vẫn muốn điều tốt nhất cho Korone, nên họ vẫn tiếp tục tiến tới với tư cách những người bạn đầu tiên và cuối cùng.
Họ cùng đạp đất phóng lên trên với tốc độ cao, vượt qua cả vách đất đá sừng sững như ngọn núi và một lần nữa xuất hiện rõ trước Korone.
Họ chẳng nói chẳng rằng, đưa hai cánh tay ra với một nụ cười trìu mến giữa cơn giông mịt mù.
“Okayu...cậu ấy đã muốn tớ như thế sao? Cậu ấy đã muốn các cậu chiến đấu đến cùng...chỉ để sát cánh bên tớ trong cái tình thế tuyệt vọng này...!”
“Đúng vậy!” - Cả hai cùng đồng thanh đáp lại tiếng lòng của Korone.
“Hai cậu...”
Korone đã phải im lặng và suy nghĩ trong giây lát. Cô nắm chặt đôi tay, biểu hiện rằng cô đã tràn đầy sự quyết tâm.
Một sự quyết tâm, nhuốm đầy màu đen tuyệt vọng.
“Xin lỗi hai cậu. Tớ...không còn nơi nào để đi nữa. Đây là những gì cuối cùng của Okayu...và tớ...không thể bỏ nó được. Tớ sẽ ở bên nó...đến cùng.”
Korone dùng đôi tay đẩy bật hai người ra, thể hiện một sự chối bỏ mạnh mẽ và quyết đoán.
“Tại...Tại sao chứ, KORONEEE!!!”
Tầm nhìn của hai người dần mờ đi trong ánh hồng anh đào sáng rực, chỉ để lại một Korone đang quỳ xuống cùng với đôi tay dang rộng ra như chối bỏ hai người đến cùng.
“Hãy sống luôn phần của tớ nhé, Matsuri, Fubuki. Hai người...quả là những người bạn thật tốt...”
Korone đã dành hết năng lượng còn lại để nói ra lời từ biệt đầy cay đắng, và nó đã kết thúc bởi sự biến mất của cả hai bên: Matsuri và Fubuki tan vào trong nguồn sáng bí ẩn từ cổ họ, và Korone vỡ vụn như cái thế giới kia.
…
Nơi đó là một lâu đài nguy nga tráng lệ, tọa lạc giữa một vương đô trải dài đến tận những phương trời xa xôi.
Trên đỉnh của thứ kiến trúc tuyệt mĩ ấy là một đài quan sát hình cầu nhưng lại giống một khu vườn trên mây hơn. Trong nơi đó, đủ thứ hoa thơm cỏ lạ đua nhau khoe sắc, nhuộm đầy cả một không gian trong các tông màu mát mẻ khác hẳn bên trong cung điện phía dưới, nơi mà chỉ độc một màu trắng ngần đến từng ngóc ngách.
Đài quan sát tràn ngập sắc xanh ấy chính là một trong những khu vực thuộc sở hữu riêng của Ngân Sắc Anh Hùng Noel, người được biết đến với tư cách là vua của Ngân Đô Vesta và là nữ hiệp sĩ đã cứu rỗi số phận của hàng triệu con dân nơi đây. Đối với họ, Noel là vị thánh duy nhất – không có một sinh vật, tồn tại nào trên đời được phép mang danh “thần thánh” ngang hàng với cô.
Vị nữ hiệp ấy, người đang mang trên mình bộ giáp lấp lánh ánh bạc cùng với chiếc áo choàng mang dấu hiệu của một vương quốc, đang ngồi thảnh thơi bên cạnh một đài phun nước giữa biển cây, thưởng thức những thứ bánh ngon kẹo ngọt như mọi ngày. Ngồi đối diện với cô bây giờ là Flare - một cô gái thuộc một tộc kì lạ có tên là Elf đang thoải mái uống trà.
“Nè Noel...” – Sau khi đã uống trà, Flare liền bắt chuyện với Noel bằng câu gọi quen thuộc
“Sao thế, Flare?”
“Ngài cảm thấy thế nào về đất nước này?”
“Em có vẻ rất thích hỏi ta về những thứ kì lạ nhỉ, đến mức mà ta đã nghĩ ra được đáp án ngay luôn rồi.”
Noel bật dậy khỏi chỗ ngồi, hướng mặt quay đi khiến Flare không thể nhìn thấy biểu lộ của cô.
“Ta đã tới đây với tư cách là một sinh vật ngoại giới, thanh tẩy những thứ ô uế với tư cách của một hiệp sĩ ngoại giới và khiến mọi sinh thể ở đây tôn ta như một vị thần ngoại giới, còn chuyện đó đã lâu đến mức nào thì ta cũng không nhớ rõ nữa. Ở thế giới trước kia, ta đã từng chiến đấu một cách vô lo vô nghĩ, mù quáng đập nát đám sinh vật không biết từ nơi tận cùng nào chui ra mà không hề biết tại sao chúng lại ở đó ngoại trừ hai từ “thánh thần”, nhưng rồi một thứ phép lạ đã xảy ra và ta đã bị dịch chuyển đến thế giới này. Và tại nơi đây, ta đã gặp được tất cả những con người tốt bụng mà trước đó chưa từng có thể tiếp cận, được nhìn ngắm những phong cảnh tuyệt trần mà thế giới trước kia chưa từng có, và cuối cùng là em, Flare. Thế nên nếu ta bảo rằng ta biết ơn thế giới này vì nó đã giải thoát cho ta, liệu nó có nghe lạ quá không?”
“Tất nhiên là không rồi, thưa Đức Vua kính yêu.” – Flare từ chối câu hỏi của Noel bằng cái giọng đùa cợt hiếm thấy đó của cô.
“Em gọi ta là Đức Vua thì ta nghe đau lòng lắm đấy. Noel nghe thích hơn nhiều.”
Mặc dù đã quay mặt đi, Flare vẫn dễ dàng nhìn ra được Noel đang mỉm cười. Cô đã ở với Noel đủ lâu để gần như biết hết mọi tâm trạng và sắc mặt của cô như một bảng chữ cái.
“Ngài quay mặt lại đây đi, Noel.”
Người được chỉ định kia đã xoay người lại với sự trông chờ vào một cái gì đó, và cô đã nhận được một món quà “lớn bất ngờ”.
Khi Noel chỉ mới quay nửa mặt lại, Flare đã tiến tới và hôn vào má cô một cái thật nhẹ nhàng, ngỡ như một cơn gió nhẹ lướt ngang tai.
“Ngài bảo ngài yêu quý chúng em ư? Vậy thì ngài hãy ôm em một cái đi nào.”
Flare dang rộng hai tay ra như muốn đón nhận tất cả vào lòng, và không để cô chờ lâu, Noel đã ôm chặt lấy cơ thể mảnh mai của Flare. Đó là một việc mà Noel thường ngày sẽ không bao giờ chủ động làm, nên Flare đã phải gợi ý mọi thứ trước.
“Thật tình, giá như ngài có thể thật lòng với bản thân một chút...”
Tư thế ôm khiến cho Noel trông như một cô gái e thẹn đang ngã vào lòng một chàng trai, nhưng bộ trang phục mang đậm chất quân vương kia lại hoàn toàn phản lại điều đó. Cảnh tượng bây giờ trông như một vị vua đã an toàn trở về từ chiến trận trong vòng tay của hoàng hậu vậy.
Noel không nói năng gì để đáp lại Flare, chỉ cứ ôm lấy cô như thế một cách thật đáng yêu, song sự yên lặng ấy cũng không thể kéo dài.
Thứ hoa văn ma pháp kì lạ đang quấn lấy cổ Noel, phát ra thứ ánh sáng màu hồng tựa như anh đào ngày xuân. Nó khiến cô phải giật mình bật ra khỏi vòng tay của Flare, ngón tay đưa lên cổ đầy bối rối.
“Cái gì đây?”
“T...Thưa ngài, cái gì trên cổ ngài vậy ạ...!?”
“Ta không biết, nhưng hình như ta đang...biến đi à? Tay chân ta...nó đang rã ra thành những hạt sáng màu hồng!”
Nói một câu đó đã ngốn 3 giây, nhưng chỉ sau chừng đó gần hết cơ thể Noel đã sáng lên và rã ra rồi.
“Không...Ngài không được đi...!”
Trong sự hoảng loạn tột cùng, Flare vô thức lao vào ôm chầm lấy Noel như muốn giữ cô ở lại. Nhưng kì lạ thay, cơ thể cô cũng ngay lập tức tan biến vào không trung giống như Noel vậy.
Một khu vườn đầy ắp tiếng cười nói của hai con người quen thuộc, giờ đã im lặng như tờ.
…
Đó là một nơi không hề có ánh sáng mặt trời, nhưng cũng không hoàn toàn chìm trong bóng tối đen thẳm. Cả bốn bề của trời đất đều tràn ngập những dải mây đen cuồn cuộn, cùng với hàng trăm, hàng ngàn cột lửa xanh lục luôn chờ chực bốc lên thiêu đốt cả trời cao.
Đó thật sự là một cảnh tượng địa ngục - một thế giới mà không con người nào nghĩ rằng sẽ tồn tại trên Trái Đất xinh đẹp kia.
Giữa thế gian tăm tối ấy cũng có một lâu đài vĩ đại nh vươn tới được cả tầng mây, nhưng nó không hề giống như thứ kiến trúc xinh đẹp trước đó. Thay vì là một lâu đài nguy nga tráng lệ, nó chỉ như một đống gạch vụn to lớn đôi lúc lại sáng lên ánh lục bảo ở vài vị trí, và thay vì có những tòa tháp đẹp đẽ bao quanh, nơi đó chỉ có những cột đá sắc nhọn cao vút, biến cả lâu đài trở thành một thứ kiến trúc thật lạnh lẽo và thiếu sức sống.
Nhưng đừng để bị sự chết chóc ấy đánh lừa. Bên trong, hàng trăm tên tu sĩ mang những bộ áo choàng kín cả người nhưng vô cùng rách rưới và đầy bụi bặm trải quanh một cái hố khổng lồ, miệng liên tục rú lên những thứ ngôn từ mà tưởng chừng như chỉ có loài cầm thú mới phát âm được. Song song với những tiếng van lạy từ tứ phương tám phía và tiếng phì phèo như thổi lửa phát ra từ cái hố ngay giữa sảnh lớn. Từ trong đó, một cô gái với bộ giáp được cấu thành từ xác thịt thối rữa và xương xẩu từ từ nổi lên.
“CHẾT TIỆT! LẠI THẤT BẠI NỮA ÀÀÀÀ!”
Cô gái nhỏ kia, chỉ với một tiếng gầm và một động tác dang rộng đôi tay, đã thổi bay toàn bộ bộ giáp thành từng mảnh vụn xương thịt máu mủ, tạo ra một cơn bão ngắn thổi nát cơ thể của đám tu sĩ gần nhất thành những viên đạn xương bay khắp cả không gian rộng lớn.
Bất ngờ thay, những tên tu sĩ đó hoàn toàn không phải là người sống mà lại là những bộ xương biết đi và biết nói. Một vài tên bị thổi mất áo choàng đã cho ta biết điều đó.
“Lũ rối xương và cả cái thế giới này hoàn toàn không có một thứ vật liệu nào đủ ngon để ta hấp thụ à. Mấy tên quản giáo kia đâu rồi, ra đây!”
Từ trong một nhóm tu sĩ, một chiếc cổng không gian đột nhiên mở ra chém đứt thân xác của tất cả bọn tu sĩ xung quanh. Bước ra từ trong chiếc cổng cũng là một đám xương xẩu không hơn không kém, chỉ khác một chỗ là trang phục của chúng rất sang trọng và thể hiện được một cấp bậc cao. Một tên mang bộ giáp đen tuyền vô cùng cồng kềnh, một tên lại khá nhỏ con nhưng mang trên mình bộ vest sang trọng, và tên cuối cùng có cấu trúc xương giống như một con chó săn mang đủ thứ vũ khí sau lưng. Cả ba đều tỏa ra một luồng sát khí cực mạnh làm đám xương di dộng kia cũng phải run bần bật, nhưng với cô gái đó thì không dù chỉ một chút.
“Chúng thần đã tới theo lệnh của người, Rushia.” - Cả ba cùng lên tiếng trong khi cúi xuống để tỏ lòng kính trọng.
“Không cần phải nói nhiều, chúng ta sẽ tiến hành xâm lược những vùng đất khác để mở rộng tài nguyên và lực lượng! Cái nơi này giờ chả còn gì để đáp ứng những nhu cầu đó nữa rồi!”
“Thưa ngài Rushia, sức mạnh của ngài đã hoàn toàn hút cạn sự sống của cả hành tinh này rồi. Ngoài kia cũng chả còn vùng đất nào để chúng ta chiếm lấy nữa hết, bởi vì tất cả chúng giờ đã nằm trong tay chúng ta rồi.” – Tên mang áo vest lên tiếng với một bộ dạng chuẩn mực của một người hầu.
“Ai bảo với ngươi là chúng ta không còn chỗ nào để đi nữa, Asmodeus?”
Rushia liếc tên mặc vest kia với cặp mắt lạnh như băng, khiến cho hắn cũng phải hơi run trong một khoảng khắc.
“Xin mạn phép được ý kiến với ngài rằng ngoài hành tinh này, trên trời cao đất rộng kia cũng chả còn cái gì nữa. Ngài đã là bá chủ của thế giới này rồi, tại sao lại không vui với thành quả của mình mà lại cần thêm sức mạnh nữa?”
Rushia xém nữa là cười phá lên vì sự ngu dốt trong lời nói lịch sự và nghiêm chỉnh của bộ xương mang tên Asmodeus.
“Ngươi thật là buồn cười đấy, Asmodeus. Chả phải ta đã nói ta đến từ một vũ trụ khác à?”
Ánh mắt của Asmodeus bất chợt sáng lên trong giây lát. Có vẻ như hắn đã nghe một điều gì đó thật sự bất ngờ.
“Dạ không, chúng thần chưa nghe bao giờ.”
“Cái gì cơ? Có đúng vậy không, Lucifer, Cerberus?”
Cô lần lượt nhìn qua tên mang giáp nặng và tên chó săn kia, đặt ra một câu hỏi với thứ giọng bạo chúa thường ngày, nhưng hai tên kia cũng không thể giấu sự thật rằng mình thật sự chưa nghe.
“Thế cơ đấy...Thôi được, ta sẽ giải thích kế hoạch của chúng ta. Đầu tiên, ta sẽ dùng sức mạnh của mình để mở ra một lỗ hổng trên thế giới này, sau đó toàn quân sẽ thông qua nó và...!”
Trong lúc đang phát biểu hùng hổ, những thứ hoa văn màu anh đào kì lạ bám lấy cổ cô khiến cho đám quân xương ở phía dưới phải bật dậy và xôn xao. Rushia cũng nhận ra nó ngay lập tức, nhưng với một thái độ hứng thú kì lạ cho một thứ mà cô hiện tại vẫn chưa biết là gì.
“Thưa...Thưa ngài, cơ thể ngài đang...biến mất ạ!”
Bộ xương mang giáp tên Lucifer kia lên giọng để báo cho Rushia rằng tay cô đang tan rã ra, nhưng cái giọng ồ ồ khó nghe của hắn khiến cô phải nhăn nhó khó chịu.
“Một phép dịch chuyển miễn cưỡng?...Thật là...THÚ VỊ!”
Với một nụ cười xảo quyệt, Rushia dậm mạnh chân xuống đất và thi triển một thứ phép thuật nào đó khiến cái bóng của cô kéo dài ra, hút hết toàn bộ đám xương ở phía dưới vào bên trong cái bóng của mình.
“Để xem ta có ăn được một đối tượng hiến tế nào thật ngon không!”
Dù không biết tại sao cơ thể cô lại tan ra, dù không biết thứ phép lạ này đang “dịch chuyển” cô đi đâu nhưng Rushia vẫn mỉm cười một cách man rợ và thèm khát.
Và sao khi Rushia biến mất, lâu đài chính thức trở thành một lâu đài chết.
…
Bên trong một căn phòng nhỏ thuộc một thành phố cảng nào đó, có một cô gái tóc vàng đang cặm cụi ghi chép lên những thứ giấy tờ rải đầy trên bàn một cách rất lộn xộn. Ngay cạnh cô cũng là một cô gái tóc vàng khác nhưng lại ngắn hơn và trông có vẻ như đang cố tình làm phiền cô.
“Chị Choco ơiii, chơi với em hôm nay đi mà!!!”
“Không được đâu Mel. Chị đang làm việc với mấy đống tài liệu ma thuật này nên cần tập trung cao độ đấy. Em nên ngồi một chỗ mà lấy sách bên kia ra mà đọc đi để cho chị làm việc.”
“Nhưng mà chán lắm chị Choco! Chị triệu hồi em ra thế này mà chị suốt ngày cứ dành hết thời gian cho những tờ giấy vụn ấy, thế là em buồn lắm đó biết không hảảả~...”
Tiếng than vãn của Mel đã bị can thiệp bởi tiếng kéo cửa đối diện bàn làm việc của Choco. Từ chỗ đó lại có thêm một cô gái tóc vàng nữa đang mang theo ba cốc trà, nhưng điểm kì lạ là từ tay phải của cô gái đó có một thứ dây như là thân cây hoa hồng đang cuốn lấy những cốc trà lơ lửng giữa không trung.
“Mel, tớ đã nói cậu biết bao nhiêu lần là không được làm phiền chị Choco khi chị ấy đang làm việc mà. Mau lại đây và đọc sách với tớ nào.”
“Lại cậu nữa ư Aki. Hai người ấy, nghiêm túc quá đáng à, phải thư giãn một chút chứ có công việc gì có hạn thời gian đâu mà tập trung với chả vội vàng.” – Mel phình má lên nêu ý kiến của cô với một thái độ giận dỗi, muốn chả quan tâm hai người kia nữa.
“Mel nè, nếu chị mà không cố gắng làm việc và nâng cao bản thân như bây giờ thì em và Aki đã không có sức mạnh và hình dáng hoàn thiện như thế đâu đấy. Em cần phải học cách tôn trọng người khác khi họ đang làm việc.”
“Thế rồi chị còn đang làm gì trên bàn thế chứ, hai thành quả của chị đang đứng trước mặt chị rồi nè?”
“Bí mật nhé em~...”
Choco kết thúc cuộc nói chuyện bằng một chất giọng quyến rũ và rồi lại quay trở lại làm việc như chưa có gì xảy ra.
“Mồ! Sao không ai buông lỏng bản thân ra hết vậy nè, có ai có trách nhiệm gì nặng nề đâu!?”
“Ù ôi, cái gì đây?”
Chỉ mới tập trung lại được 2 giây, Choco trong bất ngờ đã đưa tay lên cổ mình như để kiểm tra gì đó. Một vòng kí tự phép thuật màu anh đào.
“Thưa chị, cái gì ở trên cổ chị vậy ạ?” – Aki cũng phải bất ngờ theo khi thấy những văn tự đó trên cổ Choco.
“Ấy ấy, hình như chị đang biến mất! Mel, Aki, hai đứa mau hồi lại vào trong nhẫn.”
“D...Dạ!”
“Dạ vâng.”
Tác phong rất nhanh nhẹn, hai người đã biến thành hai luồng ánh sáng bay vào bên trong cái nhẫn trên ngón áp út của Choco.
“Đột dưng lại có chuyện-“
Và đó là những từ cuối cùng mà Choco thốt lên trong căn phòng nhỏ ấy.
…
Trên con tàu đang trôi dạt giữa một biển đầy sao, một cô gái đang nằm “sưởi nắng” trên boong tàu mặc dù những ánh sao kia không hề đủ để làm ấm người cô, ngoại trừ một điểm lạ là biển sao đó thật sự là một biển sao theo đúng nghĩa đen - một không gian ngoài vũ trụ bao la đầy áp những ánh sao mập mờ chứ không phải là một vùng biển trên Trái Đất như bình thường.
“A chết!”
Từ hướng của đầu cô, một cô hầu gái chạy vội tới với một cây lau sàn nhưng lại vấp ngã, ném luôn cả cơ thể của cô và dụng cụ kia bay thẳng lên đầu của cô gái đang nằm kia.
“Vậy là em vẫn vô dụng như thế, Aqua...Nhưng mà em vẫn dễ thương lắm đó!!!”
Với những động tác cực kì điêu luyện, cô gái kia đã thoát khỏi tư thế nằm, hất bay đi cây lau sàn nguy hiểm kia và bế lấy cơ thể của cô hầu gái tên Aqua một cách lãng mạn như trong tranh truyện.
“Vậy thì...Aqua nè, em có muốn lấy ta không?”
“Em không chắc, nhưng em đảm bảo là cột sống ngài sẽ biểu tình ngay bây giờ.”
Y như lời Aqua nói, lưng của cô gái bỗng kêu lên một tiếng “crắc” rõ to khiến cô phải hạ Aqua xuống thật chậm rãi và rên lên vì đau nhức.
“Thật là nhục nhã...Marine vĩ đại này...mà lại bị từ chối bởi một cô hầu gái...Chỉ vì cơn đau này!!!”
Marine trông như muốn trào nước mắt ra vì tức, nhưng sự đào hoa ăn sâu trong máu lại chả cho cô làm việc đó.
“Ngài đừng vận động đột ngột thế mãi, không là có ngày cột sống của ngài sẽ thành lò xo luôn đó!”
“Hức hức...Aqua ơi...Dù ta thảm hại thế này...em chắc vẫn thích ta mà đúng không?...”
“Ai mà thèm! Người dâm dê cứ thích đi ăn hiếp con gái nhà lành như ngài, đến cả em cũng muốn chối bỏ!”
Aqua khẳng định một cách thẳng thắn, bỏ quên cả ánh mắt van nài kia của Marine.
Phản ứng của Marine sau lời từ chối rất chi là “điện ảnh” : cô giật người lên như bị ai đó bắn vào tim, bật ngửa ra phía sau và nằm đó như cá nằm trên thớt, miệng lảm nhảm những câu tự thương cho số phận của chính mình.
Nhưng trong lúc Marine không để ý, Aqua đã chú ý tới một thứ hoa văn phát sáng kì lạ trên cổ Marine và chính mình.
“Thưa...Thưa ngài...Tr...Trên cổ ngài...và em nữa!”
Aqua đột nhiên sợ hãi mà thông báo cho Marine, trong khi Marine lại phản ứng rất hời hợt trước thứ vòng cổ bí ẩn trên người cô.
“Hừm...lại là dấu hiệu cho một cuộc phiêu lưu mới chăng?”
“Cái này lạ lắm đó! Tự dưng không đâu xuất hiện thế này, sao ta biết nó tốt hay xấu được!...”
“Em lúc nào cũng thế cả, Aqua. Với sức mạnh của ta và mị lực tăng nội công của em, chúng ta là những kẻ thám hiểm mạnh nhất thế gian này rồi còn gì!”
Dù một tay của Marine đã biến mất nhưng cô vẫn đủ mạnh để bế Aqua kiểu công chúa lên tay và la lên những lời thân thiết thật sự không hề đúng ngữ cảnh chút nào. Hai người vẫn giữ một tư thế như thế và biến mất vào màn đêm vô tận, để lại con tàu trôi nổi giữa biển sao vô cùng này.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo