Lúc màn đêm buông xuống cũng là dấu hiệu kết thúc một ngày dài dẳng. Matsuri và Fubuki đã thấm mệt sau một ngày tìm kiếm cách để thoát ra cái thế giới khó chịu này, vì vậy họ rất cần một buổi tiệc ăn uống no say để bù lại tất cả năng lượng cho ngày hôm nay, và hai người sư phụ kia đã hoàn toàn đáp ứng được điều đó.

“Vẫn như mọi khi, ta sẽ hỏi các con muốn ăn gì cho hôm nay không, và phù thủy vĩ đại này sẽ đáp ứng mọi thứ của ngon vật lạ mà các con muốn!” – Shion hăng hái phát biểu thật lớn giữa bữa tiệc 4 người quen thuộc của ngày trước.

“Con muốn bắp với thịttttttt!!!” – Fubuki luôn là người đáp trước trong mấy bữa đại tiệc này, bởi vì cô là một tín đồ của bắp và các món thịt.

“À...ừm...thôi con chỉ muốn mấy món Nhật bình thường thôi nha.” – Matsuri vừa nói vừa xấu hổ ra mặt, có lẽ là vì cách hành xử của cô bạn kia.

“Như Matsuri đi, Shion.” – Người cuối cùng đáp là Ayame, phần lớn là để gợi ý rằng cô muốn ăn như Matsuri thay vì học trò cưng Fubuki của mình.

“Oke! Vậy thì...hãy chiêm ngưỡng, phép màu của ta! [Mộng Giới Giáng Trần]!”

Shion đưa hai tay lên cao ôm lấy cả trời đêm vô tận, tạo ra một vòng tròn phép thuật rộng lớn bao lấy cả phần rừng xung quanh tất cả bọn họ. Từ bên trong, những hàng dài các món ngon được lót trên bao thứ dĩa sứ thật cao sang như lướt nhẹ trên các luồng khí lạnh của buổi đêm, đáp xuống ngay giữa 4 người bọn họ thật nhẹ nhàng và yên tĩnh.
“Gaaaaa! Ăn thôiii...!”

“Này chờ đã Fubuki! Cậu phải cảm ơn sư phụ Shion trước chứ!”

“A, tớ quên! Cảm ơn ngài Shion rất nhiều, giờ mình cùng ănnn!!!”

“Này!...Ấy!”

Tuy trông nhỏ nhắn và xinh xắn, nhưng thực chất Fubuki là một kẻ háu ăn cấp cao. Ngay sau khi cảm ơn thật nhanh gọn, cô ngay lập tức đưa miệng và tay vào các dĩa đồ gần nhất mặc cho cánh tay của Matsuri đang cản đường khiến Matsuri phải kinh sợ và thụt tay lại.
“Ngày hôm kia, các con đã chia tay chúng ta và tự bước trên cuộc hành trình mới của chính mình. Ngày hôm nay, chúng ta lại đoàn tụ nơi đây, ăn uống và tâm sự thế này. Đến cả số phận cũng chả muốn chia cắt chúng ta dù chỉ một lúc nhỉ, Matsuri?” – Ayame vẫn chưa ăn, mà thay vào đó lại hỏi Matsuri một câu khiến cô phải đơ người ra mà suy nghĩ.

“Dạ...đúng là...chúng ta...thật may mắn...” – Matsuri trả lời bằng thứ giọng yếu ớt lạ thường, trông như đang bị đắm chìm bởi sự ám ảnh.

Những ngày tháng hạnh phúc này càng trào dâng thì những biểu lộ tuyệt vọng kia của Korone lại càng rõ hơn, khiến Matsuri phải lạnh sống lưng vì sợ hãi. Sự chia ly thật khủng khiếp và đau đớn tột cùng, vậy mà giờ đây cô lại đang đoàn tụ với gia đình trước kia của mình, ăn những món ăn ngon, chia sẻ những câu chuyện thường ngày và cùng nhau cười đùa vui vẻ trong lúc nhớ đến Korone.

Khuôn mặt người chết ấy cứ lởn vởn trông tâm trí cô, xoay quanh người thân cô như một bóng ma ai oán làm cho cô không thể bình tĩnh được.

“...này...matsuri...Này, Matsuri! Cậu ăn đi chứ, sao lại ngồi nghĩ suy!”

Nhưng tiếng gọi ú ớ của Fubuki đã đánh tan hình bóng đó và đưa cô trở về thực tại. Miệng Fubuki hoàn toàn bị vùi lấp bởi đủ thứ màu sắc thực phẩm, song cô vẫn trông rất vui vì điều đó.

“Con sao vậy Matsuri? Đồ ăn của ta có gì không phải chăng?...”

“À...Dạ không! Con ăn ngay ạ!...”

Dù sắp phải nhúng đầu vào đống đồ ăn, Matsuri vẫn không quên đưa ánh mắt buồn rầu kia sang Ayame – người “hiểu người” nhất nhóm này.

“Cứ ăn trước đi, xong xuôi rồi ta sẽ tâm sự riêng với con.”

Và thế là buổi tiệc kéo dài đến tận nửa đêm.



“Ta hiểu rồi, con đã sợ điều đó ư?”

Chỉ từ cặp mắt xuống sắc ấy, Ayame đã nhận ra rằng Matsuri có chuyện âu lo muốn được giải bày. Vì vậy, Ayame đã sắp xếp thời gian sau bữa tiệc để Matsuri có thể chia sẻ câu chuyện của mình.

“Vâng. Sau chuyện đó, con đã sợ rằng...một ngày không xa kia...sẽ có thứ gì đó chia lìa chúng ta. Khi nhớ đến khuôn mặt đó...biểu cảm đó của Korone...con đã nghĩ rằng...liệu có phải đây là sự bất công vốn có của cuộc đời, hay là sự bất lực của chính bản thân mình? Okayu đã bị giết bởi một thứ bí ẩn mà cả hai người bọn con không ai biết một cái gì...còn Korone thì phải gánh chịu tất cả mọi thứ...Cậu ấy biết hết cả...Cậu ấy đã thấy tất cả tung ra ngay trước đôi mắt ấy...vậy mà...lại không thể chia sẻ với bất kì ai...chỉ vì con...là một đứa đần độn!...”

Đôi bàn tay đang ôm lấy khuôn mặt đầy sự tiêu cực kia đang dần dần tuột xuống bởi những dòng nước mắt chảy xiết của Matsuri. Khi những ngón tay run lẩy bẩy đã để lộ ra đôi mắt ướt đẫm của Matsuri, cô đã không thể giữ mình được nữa.

“Và...Và khi cậu ấy đã muốn chết đi...con chỉ biết nằm đó...mà nhìn cả thế giới của cậu ấy vỡ tan!...Sự vô dụng này...sự ngu ngốc này...nếu sau này...mà mọi người có chuyện gì...thì con phải làm sao bây giờ!?...Con...con sợ lắm...Uaaaah!”

Tất cả những nỗi dằn vật ấy, tất cả những đau thương tồn đọng kia giờ đã dập nát trái tim máu thịt của Matsuri, nhấn chìm cô trong hàng vạn thứ cảm xúc tiêu cực. Chỉ trong một khoảng khắc, Ayame đã cảm thấy một nỗi sợ le lói trước biểu cảm mãnh liệt kia của Matsuri.

“Nào nào Matsuri, thế này thì đâu phải là Matsuri mà ta biết. Hãy bình tĩnh lại và lại đây với ta nào.”

Ayame đưa hai tay ra, thể hiện rằng cô muốn ôm Matsuri vào lòng để làm xoa dịu bớt nỗi đau khủng khiếp kia.

Vội vàng nhưng thật nhẹ nhàng, Matsuri lao vào giữa vòng tay của Ayame, khóc òa lên như một đứa trẻ trong lòng người mẹ yêu dấu.

“Không có lí do gì mà con phải khóc ầm lên thế này cả Matsuri. Ta vẫn còn ở đây, Shion vẫn còn ở đây, và cả người bạn Fubuki của con vẫn còn bên con mà. Con nói vậy thì sẽ làm họ đau đớn lắm, đến lúc đó thì liệu con sẽ còn có thể ngẩng đầu lên mà nhìn họ được nữa không?”

Giọng Ayame thật trầm ấm, nhưng cũng chan chứa sự quyết tâm sắt đá. Một lời khẳng định thật mạnh mẽ và quyết đoán khiến phần người bên trong Matsuri bừng tỉnh lại.

“...Này ngài Ayame...Liệu tất cả mọi người sẽ luôn ở bên cạnh nhau, phải không?...Liệu con sẽ có đủ mạnh mẽ để bước theo tất cả mọi người...và bảo vệ chúng ta đến cùng không?...Xin hãy...nói cho con biết...”

“Chuyện đó ta không thể nào đem cả tương lai ra mà bảo đảm cho con được, nhưng ta muốn con nhớ một điều. Matsuri, con chính là người bạn yêu quý nhất của Fubuki, là cô đệ tử mong ước của Shion, và là một thành viên trong gia đình chúng ta, và vì thế tất cả chúng ta, dù có trời xanh hay giông tố, dù là hạnh phúc hay cơ hàn, đều sẽ luôn bảo vệ nhau để cùng nhau tiến bước. Không chỉ Shion, không chỉ con và Fubuki, mà cả ta cũng sẽ đồng lòng để bảo vệ mái ấm này. Trên lưỡi gươm đỏ máu này, ta sẽ đặt cả sinh mạng của mình lên nó như một lời thề bằng cả tính mạng, rằng ta, Ayame, sẽ luôn ở bên các con.”

Lời thề đã dứt, Ayame rút lấy thanh katana màu đỏ đằng sau lưng cô và tự chém mạnh vào tay mình trong sự ngỡ ngàng của Matsuri. Cũng với bàn tay đó, cô nắm chặt cán kiếm để in dòng máu đỏ của mình lên, để đặt ra một lời thề bất diệt trước sự chứng giám của Matsuri.

“Ngài Ayame, ngài...đang làm gì vậy!?”

“Đây chính là một khế ước, và ta vừa trao cả mạng sống của mình cho nó, để cho con thấy rằng quyết tâm và tình yêu của chúng ta không phải là lời nói suông.”

Sự nghiêm nghị bên trong đôi mắt đỏ huyết ấy, cùng với thanh kiếm thấm đẫm máu đỏ đưa ngang mắt Matsuri đã cho cô biết hết được tâm can của Ayame, rằng đây là một quyết định mạnh mẽ đến nhường nào.

“...Hic...vậy là sư phụ đã thề rồi nhỉ...Chắc con cũng sẽ làm gì đó để chứng minh mới được...” – Sau khi đã lấy lại được sự bình tĩnh, Matsuri gạt đi dòng nước mắt và yêu cầu Ayame bằng chất giọng thật êm đềm.

“Con không cần phải làm chuyện đó.”

Đột ngột thay, Ayame đã tiến tới và ôm chặt lấy Matsuri sau khi đã tra kiếm vào vỏ.

“Ngài...Ayame?”

“Chỉ một cái ôm này là đã đủ rồi, Matsuri. Hãy để cho các sư phụ bảo vệ con và Fubuki...như chính con ruột của mình.”

Sao mà những lời đó lại chân thật quá.

Sao mà cái ôm đó lại đầy nhiệt thành quá.

Matsuri muốn hiểu, nhưng tấm lòng của Ayame đã là câu trả lời.

Con ruột ư?

Nó nghe thật...sai lầm. Họ chỉ mới ở bên nhau 2 năm, chỉ dành cho nhau những năm tháng ấy như những người thầy và trò...nhưng tình cảm nặng trĩu ấy, và đôi tay ấm áp này...Matsuri đã hoàn toàn đắm đuối bên trong cơn lũ cảm xúc.

Và vì thế, cô đã bật khóc một lần nữa.



“Noel, chúng ta ngủ chưa để em chuẩn bị!”

“Em cứ soạn ra trước đi, ta cần phải đi tắm một lát. Tập luyện khá mệt rồi, giờ người toàn mồ hôi.”

Không thêm một lời nào, Noel cứ thế mà tiến vào rừng sâu.

“Ở gần đây có một cái hồ hay dòng sông nào à? Sao mình không biết trước đó nhỉ?”

Cô và Noel đã đến thế giới này được khoảng một ngày, nhưng việc mà hai người đã làm là không nhiều, chỉ có chuẩn bị nơi cư trú và cố nhớ ra “cái gì đó” đã nói về “một gì đó”.

Như đã sắp xếp trước, Flare chuẩn bị đồ ăn và một nơi cư trú tạm thời, chi tiết hơn là căn nhà gỗ mà Flare đang ngồi bên trong, còn Noel thì luôn dành thời gian luyện tập và mài giũa kĩ năng bất kì khi nào có thể.

Hiện tại, Noel đang muốn đi “rửa người”, và Flare đã nghĩ ra một thứ gì đó rất tinh nghịch. Cô muốn trêu đùa Đức Vua yêu dấu của mình giống như những lúc mà hai người vẫn còn ở thế giới trước kia.

Vì thế, Flare đã bỏ việc giữa chừng và rình mò theo.

[...]

Quanh hồ thật yên tĩnh. Không có một tiếng chim, không có tiếng côn trùng hay bất cứ loài vật nào lởn vởn xung quanh, chỉ có thiên nhiên và những con đom đóm lấp lánh trên mặt hồ.

Nhưng khi người vừa đến, sự tĩnh lặng của thiên nhiên đã được thay thế bằng hoạt động của con người, cụ thể ở đây là tiếng lộp cộp của mũ giáp khi được đặt lên một tảng đá gần đó.

Noel nhẹ nhàng đặt tất cả trang bị và tháo bộ chiến phục ra, để lộ cơ thể trắng ngần và những đường cong quyến rũ, đặc biệt là ở phần ngực vô cùng đồ sộ luôn thường ngày nấp sau bộ giáp nặng trĩu sáng ánh bạc.

Làn nước mát dịu được tung lên cơ thể khiến Noel phải rớn người lên vì thỏa mãn, đặc biệt là khi lớp mồ hôi dinh dính trên người đã hoàn toàn bị rửa bay.

Dưới ánh đèn của lũ đom đóm đêm khuya, những giọt nước lăn tròn trên cơ thể của Noel cứ sáng lên như những viên bảo ngọc, càng khiến cho lớp da thịt đầy mê hoặc của vị tuyệt sắc mĩ nhân lại thêm phần mạnh mẽ.

Không có ánh sao, không có trăng tròn, chỉ có một nữ nhân tóc bạc và mặt hồ lặng lẽ.

Tắm táp đã xong, Noel bước ra khỏi hồ nước để lau khô cơ thể trước khi mặc lại bộ giáp nặng nề kia, nhưng khi cô tiếp cận tảng đá, chả có gì ở trên đó cả.

“Lạ thật, đồ đạc của mình...ai đó lấy mất rồi!?”

Sự cảnh giác đã bắt đầu nổi dậy bên trong Noel. Nắm chặt đôi tay để sẵn sàng chiến đấu, cô nhìn xung quanh với ánh mắt thăm dò và cảnh giác, nhưng đến cuối vẫn chả thấy gì.

“Nè Noel, nhìn qua chỗ em nè~”

Ở bên phải của Noel, Flare bước ra khỏi rừng cây cùng với tất cả các món trang phục của cô. Điều này khiến Noel đã không còn sự nguy hiểm trước đó, mà thay vào đó là một ham muốn muốn khiển trách Flare vì cái tính thích hay trêu đùa cô.

“Này Flare, trả nó lại cho ta đi.”

“Không đâu nhé! Ngài phải bắt được em cái đã!”

Ngay sau đó, Flare biến mất vào trong biển cây nhanh như một con sóc, có vẻ như đang hướng về phía căn nhà gỗ kia.

“Hừ, em lại thế nữa rồi...Flare, đứng lại nào!”

Noel tức tốc đuổi theo hình bóng của Flare mà không hề có một miếng vải che thân, nhưng những động tác chân tay dẻo dai và điêu luyện đó khiến cho không một cái cành cây, viên đá nào có thể làm xước làn da xinh đẹp của cô.

Một lúc sau, khi Noel vừa nhìn thấy được hình ảnh của căn nhà kia, cô cũng vừa kịp phát hiện ra sự chuyển động nhè nhẹ của cánh cửa. Cô chắc chắn rằng Flare cũng chỉ vừa mới mở nó ra và đóng lại, thế nên cánh cửa mới còn chuyển động.

“Đợi đấy Flare, ta mà bắt được là ta sẽ bắt em phải cởi trần truồng hết luôn đấy!!!”

Noel bật tung cánh cửa ra và chạy quanh mọi ngõ ngách của căn nhà để lục soát tìm cô gái ăn trộm kia. May mắn thay, cô ấy lại chọn cái gường kia làm chỗ núp, mặc dù Flare đáng lẽ ra là kiểu người biết rằng đó là một chỗ ẩn náu quá lộ liễu.

“Còn nằm trên giường cố thủ ư, trả lại đâyyyy!!!”

Noel bật thẳng lên giường để bắt lấy Flare, và khi Flare đột ngột quay mặt lại, cô đã nghĩ rằng mình nắm chắc phần thắng.

Nhưng đồ đạc trong tay Flare lại hoàn toàn mất hết, chỉ còn một Flare đang nằm chờ thụ động và một Noel đói khát đang vồ lấy một cô gái ngây thơ vô tội. Đây mới chính là ý đồ thật sự của Flare.

“Ấy! Sao không có...!”

Khi mà Noel kịp nhận ra điểm kì lạ kia thì cũng là lúc mà cô đang đè ngửa Flare ra, hoàn toàn trần truồng.

“Hyaaaa!!! Vị vua huyền thoại của một vương quốc giờ lại muốn ăn tươi nuốt sống con gái nhà lành sao~!?” – Flare diễn xuất khá là tệ, nhưng đối với Noel, nó lại gây ra một sự xấu hổ không hề nhỏ một chút nào.

Trên giường hiện có hai cô gái, một người đầy đủ quần áo đang trưng ra một khuôn mặt “ngây thơ” không biết là có được dàn dựng lên hay không, và một người toàn thân ướt át và thậm chí còn không che lại một phần nào. Ngay khi đã nhận ra tình cảnh của mình, khuôn mặt của Noel chả còn lựa chọn nào khác ngoài việc đỏ lên như trái gấc.

“Nhưng mà em lại thích một Noel chủ động thế này hơn nhiều đó, bởi vì ngài lúc này...thật dễ thương.”

Flare đột dưng gỡ bỏ khuôn mặt trẻ con mới lớn kia và thay vào đó là một nụ cười lãng tử, khiến cho cái sự ngượng nghịu của Noel càng dâng cao nữa.

“Em nằm dưới đây có thể cảm nhận được nhịp tim siêu thanh của ngài thông qua “cặp tạ” khổng lồ này đấy! Hãy để em ôm lấy cơ thể hoàn mĩ này của ngài nào, Noel!” – Noel hoàn toàn tê liệt khi mà Flare bất ngờ ôm lấy cô và ép cơ thể của cả hai người chà xát vào nhau.

“N...Này...Fla-...A~!”

“Ôi chao, cặp ngực này sao mà mềm mại quá, làm em chỉ muốn xoa vuốt chúng mãi thế này thôi! Nhưng mà...em vẫn muốn nữa!”

Không chỉ cơ thể, mà đến cả khuôn mặt của hai người cũng cực kì gần nhau, đến mức mà hai người tự tưởng tượng ra rằng họ đang hôn nhau mặc dù đôi môi họ vẫn chưa đụng vào nhau. Đến mức này thì đôi má của Flare cũng phải hơi ửng đỏ lên vì sự ngại ngùng ẩn náu bên trong.

“Th...Thôi! Chúng ta...ngủ!”

“Nè Noel, xém nữa là em với ngài đã “liên kết” với nhau rồi mà, sao tự nhiên ngài lại lăn sang một bên giường rồi?”

“Ch...chúng ta làm thế...là...là chưa được! Mất...mất tác phong lắm!” – Câu từ của Noel cứ run lên vì sự xấu hổ triền miên, và nó đã kích hoạt lại “chế độ săn mồi” của Flare.

“Nè Noel~.Ngài có muốn em cởi sạch hết và ngủ giống như ngài không?”

“Thôi...Thôi mà, ngủ giùm đi! Hừmmmm...!”

Noel đã nghỉ rằng cô không dám nhìn mặt Flare thêm một chút nào nữa nên đã quyết định lăn ra đòi ngủ như một phương pháp chống cự, và dĩ nhiên, nó đã làm cho toàn bộ hứng thú của Flare bị dập tắt.

“Ngài không muốn em ư?”

“Hiện...Hiện tại là không...!”

Noel vẫn quả quyết không trưng cơ thể trần trụi ra trước mặt Flare nữa.

“Vậy thì thôi, mình đi ngủ nha...”

Giọng của Flare có chút đượm buồn khiến Noel hơi có chút lo lắng, nhưng rút kinh nghiệm từ những lần trước, lần này Noel sẽ quyết giữ mình tới cùng để không bị chọc nữa.

“Ngài chưa bao giờ thể hiện “nó” cho em cả, nhưng mà...em vẫn yêu ngài nhiều lắm, Noel.” – Flare nói thì thầm sau khi đưa hai tay ôm lấy vòng eo của Noel.

Sự tinh nghịch kia đã hoàn toàn tan biến, giờ chỉ còn lại một Flare say đắm trong tình yêu.
Vì một lí do nào đó mà Noel không biết, tối nay cô ngủ mà chả cảm thấy lạnh lẽo một chút nào.



Các lục địa bay, về địa hình và thảm thực vật đều có rất nhiều điểm giống nhau. Cụ thể là cả hai lục địa mà nhóm Matsuri và Noel đều được phủ bởi phần lớn là rừng và đồi núi, và các lục địa kia cũng sẽ có những điểm tương tụ.

Tuy vậy, lục địa mà Rushia đang cư ngụ lại không hề có những thứ đó. Toàn bộ núi sông, ao hồ đều bị san phẳng và rút cạn đến cả hơi cũng không còn, cây cối và muôn thú đều như bị hất văng sự tồn tại ra khỏi vùng đất rộng lớn này, chỉ còn lại một hoang mạc u ám cùng với một binh đoàn cốt binh với lực lượng như kéo dài đến tận chân trời.

“Tốt, tốt lắm. Vùng đất này thật trù phú và giàu sinh mệnh lực, rất có ích để bồi dưỡng sức mạnh mới của ta, nhưng vẫn còn nhiều nữa!”

“Đúng vậy thưa ngài Rushia. Thế giới mới này sẽ là nguồn tài nguyên siêu hạng để tiếp tục bành trướng sức mạnh và quyền lực của toàn bộ quân đoàn Tử Binh, và tất nhiên là của ngài nữa.” – Asmodeus là tên Quản Giáo giỏi nói nhất nên hắn đã tự động phát biểu thay cho 2 tên kia.

Như đang lơ đi tiếng nói của tên kia, đôi mắt màu đỏ máu của Rushia đột dưng sáng lên. Cô đứng yên như thể đang tập trung thăm dò một thứ gì đó trong khi giữ nguyên một nụ cười xảo quyệt trên môi.

“Đàn [Tử Sắc Ma Điệp] vẫn đang làm tốt. Vẫn chưa có một tên Cứu Thế Giả nào nhận ra chúng cả.”

Rushia lộ rõ sự tự kiêu bên trong từng âm tiết một như là một hình thức đề cao sức mạnh của chính mình.

“Nhìn những vùng đất này nào...Thật xanh tươi...Thật tràn đầy sức sống...Và quan trọng nhất là những “vật tế” đó cho Chiêu Hồn Thuật của ta!”

Một cơn gió khô khốc lướt qua kéo phăng bộ trang phục của Rushia lên cao, nhưng cô vẫn giang tay như đón nhận lấy sự hoang phế này.

“Sáng mai, quân đoàn Tử Binh của Tử Linh Vương Rushia này sẽ tiến hành nuốt lấy sự sống của toàn bộ thế giới này. Các Quản Giáo Asmodeus, Cerberus và Lucifer, các ngươi sẽ chịu trách nhiệm đem lấy xác của đám Cứu Thế Giả kia về cho ta, nát bấy hay không đều được! Còn tất cả Tử Binh dưới kia, các ngươi sẽ tiếp tục càn quét toàn bộ sinh mệnh lực của thế giới này, tất cả là để ta hoàn thiện năng lực mới! Phân công đã rõ, nhiệm vụ đã thông, và với sức mạnh vô địch của chúng ta, quân đoàn Tử Binh sẽ đứng trên đỉnh của toàn vũ trụ này!”

“RUSHIA ĐẠI VƯƠNG! RUSHIA ĐẠI VƯƠNG!”

Tiếng hò reo của lũ xương cốt như làm rung chuyển cả màn đêm và đất rộng, nhấn chìm sinh khí của không gian nơi đây trong sự đói khát ngất trời.

Một cuộc chiến đẫm máu đang chờ đợi trước mắt tất cả những con người nơi đây, và sự chần chừ dù cho đi đường nào cũng sẽ dẫn đến cái chết tàn khốc nhất.

0.03930 sec| 1358.508 kb