Đôi lúc, Matsuri tự hỏi rằng những gì mình có đã quá thừa hay vừa đủ.
Tưởng chừng như thế giới này không còn những mối nguy thử thách, chỉ có những cuộc vui bất tận. Dưới làn mây bạt ngàn, giữa nơi đất rộng sông dài, đôi lúc sẽ bắt gặp được “họ” rong chơi, chạy ngang qua bức chạm khắc bất tận của tự nhiên hiểm trở.
Thời gian với họ là vô hạn, khi cơ thể họ không thể già đi và mục rữa ra như xác thịt sinh vật dưới xiềng xích thời gian. Sức lực với họ là không thiếu, chứng minh bởi những hành trình đủ để bao trọn lấy toàn bộ thế giới, chỉ bị xen vào bởi những khoảng lặng cùng nhau dưới ánh sao đêm. Dường như không có giới hạn về vật lý, trải nghiệm của họ chỉ có thể gói gọn trong hai chữ “thần tiên”.
Chinh phục những đỉnh núi cao vời vợi, ngó nhìn những cơn sóng mây nuốt chửng nền văn minh với ánh mắt tò mò thích thú. Đạp sóng từ lục địa này đến lục địa khác, chinh phục những vùng biển xanh khổng lồ mà con người phải trả hồn trả mạng để băng qua. Nơi đáy vực hay những tầng mây, những hồ chứa lửa và bình nguyên băng giá, chưa có nơi hiểm trở nào mà họ chưa chạm tới được, chưa có thắng cảnh nào mà họ chưa từng thấy qua.
Và dĩ nhiên, không thể thiếu đi trải nghiệm với những sinh vật.
Có lẽ, phải nhờ ngắm nhìn chúng mà Matsuri mới nhận thức được rằng mình và Fubuki không giống phần còn lại.
Chúng sống dựa trên sự tiêu thụ và sinh tồn, phải cắn nuốt cái gì đó đều đặn mỗi ngày và phải có một chỗ để quy tụ nghỉ ngơi. Sức lực của chúng là có hạn, khi chúng luôn luôn hoạt động theo một nhịp độ sinh học nào đó mà Fubuki hay chỉ ra rồi nói líu rít với cô; khi sự cạn sức là một khái niệm có thật được áp dụng bởi những thợ săn lành nghề nhất trong tự nhiên, cụ thể nhất là hành vi truy lùng con mồi cho đến khi chúng kiệt sức để rồi làm thịt. Những con thú trong rừng, hay là đối tượng “nhân loại” đông đúc dưới những cột gạch kiên cố lấp lánh vào ban đêm, không một con nào thoát được những nhận định này.
Có lẽ, là trừ đám quái vật. Những con thú mà bằng cách nào đó trong tiềm thức của họ xác nhận ngay lập tức là “dị dạng”, đẩy cơ thể họ xông tới và đánh chết chúng như một miếng xốp. Chúng là thợ săn, nhưng chúng chỉ đơn giản là chống cự trước sức mạnh của họ và chết.
Không một sinh vật nào trên thế giới này là giống họ.
Thiếu vắng hiểm nguy, dường như Matsuri đã nghĩ rằng sức mạnh của họ là độc nhất. Dường như họ đã và sẽ luôn ở trên đỉnh cao thế giới.
ẦMMM!!!
“......”
Một tiếng nổ khổng lồ, đất cát tản thành khói mà bay vào mắt mũi. Ngước lên, chỉ có trăng tròn và cột trời cao vời vợi là rõ hình giữa màu đêm bất tận. Có vẻ như Matsuri vừa tiếp đất từ một độ cao không tưởng, vừa đủ để làm chuyển hướng suy nghĩ của cô.
“Nhưng thế này vẫn chưa đủ. Vẫn quá…yếu đuối”.
Ngày hôm qua, lần đầu tiên trong đời, Matsuri phải đối mặt với một thứ gì đó mạnh hơn mình. Cả hai người phải lao lực đến mức mạo hiểm cả mạng sống chỉ để cào nhăn được tay áo của Subaru, như thả cánh hoa mà nghĩ rằng nó đập đổ được cả một ngọn núi. Và ngay sau đó lại có ngay một thế lực khác còn dữ dội hơn Subaru, va vào nhau tạo nên một cuộc chiến ép nghẹn toàn bộ màu sắc của sự sống, của mọi thứ mà Fubuki và Matsuri đã thân thuộc như là nhà.
Dưới những cái bóng khổng lồ đó, Matsuri lần đầu phải cảm nhận hiểm nguy và tuyệt vọng bất lực. Nhìn lại mình, có lẽ so với những kẻ đó họ cũng chẳng khác mấy hai con kiến nối đuôi nhau, bò chầm chậm và hoàn toàn trần trụi trước bàn chân khổng lồ dễ dàng dẫm bẹp chúng.
Và không có cách nào, kiến lại có thể bảo vệ kiến trong tình huống ấy. Cô muốn trở nên mạnh hơn, mạnh hơn nữa để có thể bảo vệ Fubuki trước những mối hiểm họa như Subaru, nhưng nó đòi hỏi một quá trình vịt hóa thiên nga của phép màu. Matsuri nhận thức được khoảng cách giữa cô và Subaru to lớn đến mức nào, và không thể tự dưng ngày một ngày hai cô lại có thể tự trở nên mạnh mẽ đến thế.
“...Koro…ne?”
Vừa đi vừa nghĩ, Matsuri nhận ra trước mặt mình là một bóng dáng quen thuộc. Tóc nâu đỏ cột thành hai búi xõa lên vai, lớp áo khoác dày cộm lên như một lớp lông sáng rực giữa trời đêm trăng mờ, giúp che đi bộ đầm trắng đầy chất trẻ bên dưới. Cô ngồi bó gối, tay đang chạm nhẹ vào bông hoa cúc một cách ngờ nghệch. Đôi lúc đôi mắt ấy sẽ nhìn lên về phía trước, nhưng con ngươi cứ liên tục trùng xuống cho đến khi không chống cự được nữa mà lại nhìn vào bông hoa, lặng lẽ chẳng nói chẳng để ý gì đến xung quanh.
Để nói rằng cô giống như một bé gái quả thực rất dễ dàng, có lẽ là đối với con người.
Matsuri hiểu được danh tính của người trước mắt mình. Korone là một trong Tứ Vương, gọi là nhóm Cứu Thế Giả mạnh nhất lịch sử mà thời khắc vào đời ai thuộc chủng loài cũng biết tên trước khi biết thở. Cô gái vô tri ngơ ngác này là kẻ mà không một Cứu Thế Giả nào có thể tự tiện động vào, trừ khi quên đi cái mạng của mình và của hành tinh đang chứa họ.
“...Ờm…này Korone…”
Vừa tỉnh dậy khỏi cơn mơ, Korone từ từ chậm rãi liếc qua một Matsuri đang hơi co ro, rồi đứng dậy và phủi váy. Matsuri muốn trình bày luôn vấn đề nhưng đột nhiên ngừng lại vì không muốn chen giữa hành động của Korone, chỉ đứng ngậm môi một chỗ chờ Korone ngẩng mặt lên nhìn mình.
“Sao vậy, Matsuri? Có gì thì cậu cứ nói đi”.
“Ờm! Được… Từ từ, chờ tôi nhớ lại…một chút…”
Matsuri muốn cắn phập răng một cái cho bõ ghét, khi mà bản thân đang căng thẳng tới độ còn không thể gắn chữ cái lại với nhau. Người trước mặt cô cô quen từ lâu, cô coi người đó như là bạn, thế mà cô lại không thể nào nói được gì.
Hoặc có thể, người trước mặt cô đã biến thành thứ gì đó.
Trước đó, Matsuri đã thấy Korone một đòn đốt cháy được cả bầu trời đêm. Chỉ từ một giây ngắm nhìn, cô đã biết rằng Korone đã vượt trên cô hàng trăm hàng ngàn tầng lớp sức mạnh.
Giờ cô với Korone không còn là gì cả. Cô…
Cô chỉ là…
“Này, không phải cậu tới đây để nói gì đó à, Matsuri?”
Giọng nói điềm tĩnh lẫn chút quan ngại như một hồi chuông vang, Matsuri vì thế mà giật mình, ngẩng mặt lên để đối mắt với Korone một lần nữa.
“Ừ, ờ…Đầu tiên thì, tôi muốn cảm ơn cậu và Okayu vì đã cứu chúng tôi. Dù có muốn cảm ơn nhiều đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không đủ, nên là…ừ. Cảm ơn cậu rất nhiều, Korone. Và, một cái nữa…vào lúc ấy, tôi cảm thấy…cậu rất là ấn tượng, rất là…ngầu luôn ấy! Cậu thực sự đã đối đầu được với tên quái nhân ấy, kẻ mà chúng tôi…dù có đổ hết máu hết sức cũng không thể…cho một vết trầy. Hỏi xin cậu như thế này…ờm… có thể hơi phiền, nhưng mà liệu…liệu cậu có thể chỉ cho tôi… làm cách nào mà cậu đã trở nên mạnh mẽ nhanh đến thế được không?”
Nói lắp bắp thế này thực sự không phải là tình huống mà Matsuri hay mắc phải, vì thế một khi cô đã lắp bắp thì không chỉ là các quãng ngưng mà còn là phát âm đều run rẩy khó nghe cực kì. Tuy nhiên, Matsuri không hề biết được độ nghiêm trọng này, chỉ nhìn khuôn mặt tập trung của Korone và hi vọng rằng Korone chỉ nghe một lần đã thông hết được đống đó.
“Cậu cần…”
“À, à với lại…! Tôi muốn sức mạnh để bảo vệ bạn của tôi, yếu đuối như thế này thì không chỉ đưa bản thân mà còn là cả bạn bè vào nguy hiểm! Đó là lý do tôi tìm kiếm sức mạnh, và tôi…hy vọng rằng tôi sẽ biết được chút ít gì đó từ Korone!”
Korone bị chen vào, nhưng cô nhận được thông tin mới nên cũng không có động thái bực mình. Sau khi suy nghĩ một hồi, Korone trả lời cho cô gái đang đứng nín thở bên kia.
“Cậu mưu cầu sức mạnh, và để bảo vệ Fubuki. Khỏi cái gì?”
“Khỏi những kẻ…như Subaru”.
Chống cự và sinh tồn trước Tứ Vương? Nực cười. Nếu không phải người bạn cũ mắt cún con đang hỏi xin lời khuyên từ Korone thì cô đã cười cho thối mũi.
“Cậu chắc chứ?”
“Chắc chắn”.
Nhưng Matsuri nhìn quá chân thành, làm Korone thật sự muốn giúp đỡ hoàn toàn từ lòng thương hại. Thay vì nói thẳng thừng sự thật, Korone vừa hay đã nảy ra được một cách nói lòng vòng.
“Trước khi cậu muốn ‘mạnh lên’ để ‘chống lại’ được Oozora Subaru hoặc mấy kẻ mạnh tương tự, thì tôi muốn nói tới hai chuyện. Đầu tiên, tôi e rằng cơn giận đang khiến sự thèm khát sức mạnh của cậu lệch khỏi trọng tâm, nói cho đúng hơn là nhắm vào một mục tiêu khác…khá phiền phức. Subaru, như cậu thừa biết, không phải là kẻ mà chỉ cần luyện tập và kỹ thuật là có thể vượt qua, nếu mà như vậy thì mấy Cứu Thế Giả tuổi đời tầm hơn một ngàn năm trở đi đã có thể trở thành đối trọng của họ rồi. Thay vì thế, Tứ Vương như một kiểu người ‘được chọn’, được ban cho cái chức trách làm những người mạnh nhất chủng loài Cứu Thế Giả, và định mệnh cho rằng không ai có thể vượt qua được họ trừ Tứ Vương hạng cao hơn. Tôi đang nói thẳng là cậu không có tuổi. Với lại một cái nữa, là cậu không cần phải nghĩ đến Subaru như một kẻ địch. Theo tôi được biết thì Subaru muốn giữ hai người lại vì một mục đích nghiên cứu gì đó, có lẽ là vì một loại khí kỳ lạ đang toát ra từ hai người. Thực chất Subaru không hề muốn đe dọa tính mạng hai người, vả lại chừng nào tôi còn ở đây thì các cậu sẽ an toàn tuyệt đối, theo như giao kèo giữa ba Tứ Vương vừa mới xong. Tôi muốn cậu suy nghĩ, nghĩ rằng liệu đặt ra một mục tiêu như vậy cho việc mạnh lên có hợp lý và đúng đích hay không.”
“Cái thứ hai, tôi sẽ coi như là cậu vẫn khăng khăng muốn mạnh hơn Subaru và đang tìm phương pháp để đạt được sức mạnh ấy, thì tôi sẽ nói rằng…nó không phải là một con đường chỉ tốn nước mắt và mồ hôi là xong. Tôi nhớ ngày trước cậu và Fubuki từng cố an ủi tôi, rồi tôi bắt đầu giãy nảy tức giận quyết không tha thứ…cái gì đó kiểu vậy phải không nhỉ?”
“Ừ…ừm…đúng vậy”.
Chỉ đơn giản là nói lại những gì trong ký ức, nhưng Matsuri lại đang run không thể chống cự lại được. Thậm chí ngay cả khi Korone đã gật đầu, cô cũng không thể xua đi những suy nghĩ sợ sệt tăm tối về kẻ đang đứng trước mình.
“Ờ, hồi đó…vì tôi nóng giận quá, nên từng giây từng phút một trong thế giới ấy tôi luôn luôn trong trạng thái ‘quyết tử’, dù não đã mệt nhòa mà cũng không thể quên đi được cơn tức tưởi giằng xé đó. Kể cả khi thế giới của cậu ấy để lại vỡ nát ra ngay dưới chân, dung nham chảy cuồn cuộn, bão lửa chém bầu trời, tôi vẫn giận, tôi vẫn không thể bỏ qua được cho đám chó chết đã giết Okayu của tôi. Đến lúc ấy, tôi đã nhận ra.”
Mỗi lần Korone nói đến các từ “nóng giận” hay “tức tưởi”, khuôn mặt cô có bị biến sắc chút vì nhớ lại khoảnh khắc ác mộng đó. Chỉ là sự khó chịu thoáng qua, nhưng nó đã đủ để khiến Matsuri khụy hai gối mà lắng nghe, mồ hôi túa ra như đứng giữa nắng cháy mùa hè.
“Tôi nhận ra là…tôi không thể bình tĩnh lại được. Dù biết rằng Okayu đã mất, và tôi phải sống tiếp, phải bước tiếp và để lại cậu ấy đằng sau, nhưng tôi…nỗi căm hận chết dẫm này nó đã trở thành một phần của tôi, cố quên đi bao nhiêu thì nó trở lại và hung hăng hơn bấy nhiêu. Tôi có lý trí, thậm chí…tôi còn có dự định riêng, khi đã trưởng thành và rời khỏi sự chăm lo của cậu ấy. Nhưng tôi…không sao thoát khỏi được sự oán hận này.”
Mái tóc nâu khẽ đung đưa trong làn gió, vụt qua hai con mắt đỏ ngầu đang cố hết sức để níu giữ những giọt lệ sắp tuôn rơi. Matsuri sợ hãi biểu cảm ấy vô cùng.
“Tôi cứ giận mãi, giận mãi, và có lẽ cũng vì một nỗi giận hãi hùng như thế mà tôi phát triển điên cuồng, rồi giờ…lấp được một vị trí Tứ Vương như hai người kia đã nói. Sức mạnh ngấu nghiến lấy nỗi hận vô hạn này, cho đến khi tôi mất đi một phần của chính mình. Không còn hiện tại, không còn tương lai, chỉ còn những hồi ức và cơn thống khổ ám ảnh từ quá khứ.”
Khi Korone nói vậy, Matsuri nghĩ ngay đến năng lực của cô [Tâm Thực Hóa Công]. Coi cảm xúc mãnh liệt như một thứ nhiên liệu, Matsuri có thể tăng cường sức mạnh thể chất và giác quan một cách liên tục và dữ dội. Trường hợp của Korone có thể nói là gần như tương tự với bản chất năng lực của cô.
“Matsuri, nếu cậu thực sự muốn sức mạnh thế này thì cậu phải chấp nhận đánh đổi. Tôi đã mất đi một nửa tính người, còn cậu…cậu sẽ mất gì? Liệu rồi cậu sẽ trở thành thứ gì?”
Chỉ khác một chỗ, là cuộc trao đổi không có việc “trả lại”. Khi Korone trở nên mạnh mẽ vô song, cảm xúc và tri giác của cô…đã bị mất vĩnh viễn một phần.
Để ý cuộc nói chuyện, thì ai cũng thấy lời nói của Korone luôn lải rải đâu đó sự đau thương và căm phẫn. Kể cả trong lời nói lẫn ngữ điệu.
Và Matsuri biết rất rõ điều đấy.
“Koro…”
“Có lẽ chỉ có lúc trải lòng với Matsuri thế này, tôi mới cảm thấy bình yên nhất. Cảm ơn cậu.”
Tội nghiệp Korone, nhưng Matsuri lại không làm gì được. Nếu an ủi cậu ta và bảo cố vượt qua quá khứ thì khác gì đang chối bỏ cội nguồn sức mạnh ấy?
Matsuri không thể phân biệt được liệu nó là một ân huệ hay là một lời nguyền. Hi sinh nhiều đến vậy, mà Korone lại chiến đấu để trả thù một người đã chết, thật tội nghiệp làm sao…
Còn cô, Natsuiro Matsuri…
Liệu bản thân cô đang thèm muốn sức mạnh ấy vì một mục đích cao cả, và ý nghĩa hơn? Câu hỏi mà cô đem ra để so sánh chính mình với vị Tứ Vương ấy, đột nhiên trở thành một ngọn đèn thắp lên niềm hy vọng.
Như thể vừa có bóng đèn sáng lên trong đầu, Matsuri ngây người, rồi nhìn Korone với ánh mắt…bỗng chợt, thương hại vô cùng.
Như đang nhìn một ai đó rất đáng thương, vì đã lún sâu vào vũng lầy lầm lỡ. Hoàn toàn rơi vào phạm trù của thái độ lên mặt dạy đời, suy nghĩ tức thời đang bủa vây Matsuri không khác gì một câu sỉ nhục trầm trọng, đủ sức để khiến Korone bùng nổ ngay lập tức nếu như cô ta có khả năng đọc suy nghĩ.
Mục đích của Matsuri khi mưu cầu sức mạnh, so với Korone thì nó…
“...Đ-Được rồi, híc…Matsuri, hai vấn đề tôi đặt ra cậu đã có câu trả lời chưa? Nếu được thì tôi muốn biết”.
…cao thượng và hợp lý hơn cái lý do của Korone nhiều.
Nhưng, Matsuri không thể trưng cái suy nghĩ tăm tối đó ra được. Korone đang hỏi cô, và Matsuri phải cố nghĩ một cách diễn giải nào đó để không kích nổ trái bom nhiệt hạch kia.
“Vậy là chúng tôi vẫn phải dính cứng ở đây như chó giữ nhà sao? Và mắc gì phải ‘bảo vệ’, trong khi có thể nói hẳn ra rằng Subaru chỉ muốn giam lỏng bọn tôi ở đây? Tôi không biết là đã có giao dịch hay trò chuyện gì giữa cậu và ả, nhưng bọn tôi không định ngồi đây chịu trói đâu. Và còn nữa, là ả…đã sẵn sàng hết cỡ để giết Fubuki. Thứ quân khốn nạn này…tôi quyết không để bản thân mình phải chịu thua được”.
Khuôn mặt đẫm máu của Fubuki lại hiện lên. Chỉ thoáng qua trong đầu, và còn không phải một hình ảnh trọn vẹn rõ ràng, nhưng nó lại làm từng tế bào trong Matsuri như bốc cháy dữ dội. Korone cơ bản là đang nhìn vào một cột lửa, sôi sục chiến ý một cách…đầy hoài niệm.
Cô cũng đã từng hung dữ đến thế này. Cô nhớ rằng ngày ấy, đầu cô ngoài Okayu và sát ý thì không nghĩ nổi gì khác nữa, giận đến mất kiểm soát chính cơ thể và linh hồn của mình. Nhưng khác với Korone, cơn giận này…
…là của một con ngốc, không hiểu trời cao đất rộng là gì.
“Cậu hận Subaru đến vậy, nhưng cậu chẳng nhớ tôi đã nói gì về Subaru sao? Tôi nói thẳng hơn nữa, là Tứ Vương hiện tại đã đủ bốn người rồi, dù cậu có tu luyện đến tuổi thứ mười ngàn luôn đi thì cũng chẳng thắng nổi một ngón út của cô ta đâu!”
“Nhưng cậu đã làm được phải không? Cậu bảo là từng có một chỗ trống trong Tứ Vương và cậu đã ngồi vào đó được, tức là từ ban đầu không hề có vụ bốn người nào được định sẵn làm Tứ Vương cả. Cậu đã vào được vị trí đó, từ tại sao chúng tôi lại không chứ?”
“Cậu không định tính tới trường hợp đã có người chết à? Thế thì-!”
“Chết được sao? Thế thì Tứ Vương thần thánh đây lại trông gần với tầng lớp thường dân chúng tôi hơn rồi đó, hì hì!”
Làm sao để thuyết phục được con ngốc này, Korone tự hỏi. Làm sao để bỏ được cái ý định tự sát ấy, làm sao để Matsuri không đi vào vết xe đổ ngu ngốc của mình.
Korone từng ghen tị với Matsuri rất nhiều. Một cô gái thơ ngây, sống một cuộc sống tự do tự tại, dường như có vô hạn lựa chọn trong tương lai. Nếu trước đó không phải là bạn là bè, có khi một Korone điên cuồng ngày ấy đã mặc xác cho Subaru giết Matsuri luôn cho xong.
Nhưng cô không muốn. Từ tận sâu trong thâm tâm, Korone không muốn nhìn thấy sự tự do đó tắt đi. Cô không muốn Matsuri phải giam mình trong một thứ suy nghĩ đến vĩnh hằng, chỉ để tiến đến thứ sức mạnh huyền ảo nơi phía cuối con đường vô tận.
Matsuri không biết sợ chết, và không biết hậu quả của quá trình này là gì. Nếu có thể tồn tại một thành viên thứ năm của Tứ Vương, Korone không muốn Matsuri phải là người đánh đổi vì nó.
“Ppfff-! Cậu nghĩ…à mà thôi, thôi vậy. Tôi chịu cậu rồi đó. Cậu thực sự là người có ‘trái tim thép’ đó Matsuri à”.
Ấy vậy mà Korone lại không thể ngờ được, những gì mà bản thân mình sắp nói là thật.
“Cái sức mạnh quỷ quyệt này, cái mà biến tôi thành một bộ giáp màu trắng la hét ỏm tỏi đó…Nó biến tôi thành một con thiêu thân, quẳng mình vào mọi thứ được định là ‘kẻ địch’ trước mắt mà chẳng cần biết mạnh yếu gì. Cứ thấy là giết, đến cả một người đẳng cấp quá xa vời như Subaru tôi cũng chẳng sợ quái gì. Thế mà…khi Pekora choàng vai qua tôi, sự ‘dũng cảm’ đến liều mạng ấy đột ngột vỡ tan, tan tành luôn. Khi ấy, tôi đã hiểu rằng có tâm huyết điên cuồng đến mấy thì cũng không thể nào nuôi ra được một sức mạnh…áp đảo hơn một số người trên thế giới này. Cậu hiểu tôi đang cố nói gì không, Matsuri?”.
“Rằng cái người Pekora này rất mạnh, và tôi không nên động đến?”
Vừa xong câu là Korone lại cười ha hả. Thật là hết chuyện nói với người bạn ngốc này.
“Há há há! Không phải đâu, cậu nên nhìn nhận ở một góc độ xa hơn. Tôi đang nói là, cậu có hừng hực ý chí đến mấy thì cũng không trở nên mạnh hơn ai trong Tứ Vương cả đâu. Nhưng mà nè…” - Korone quay lưng mà đi, bước chân vội vã như cho kịp một cuộc họp nào đó - “bằng sự điên cuồng Cứu Thế Giả vượt lên được tất cả, đúng không nhỉ Matsuri?”
Đó là lời động viên, cũng như một lời thách thức. Để bảo vệ bản thân trước Subaru, ắt phải trở nên mạnh mẽ hơn chính Inugami Korone bây giờ.
Korone thấy sự chuyển biến này khá thú vị, và cô mong chờ nó rất nhiều.
“Okayu, cậu nói tiếp phần của tớ đi. Hiện tại tớ và cậu ta quá chênh lệch, không làm thầy trò được đâu!”
Vừa dứt lời là Korone đã phóng đi đâu đó, một lúc sau Matsuri mới nhận ra được mà đưa tay ra như níu lại. Tiếc thay, người trước mắt cô đã không còn là Korone nữa.
“Chào, Matsuri. Hồi sức lại hẳn chưa?”
Okayu như từ khóe mắt Matsuri mà nhảy ra chắn ngay phía trước, cười nhe răng khúc khích tựa một người hàng xóm dễ gần. Hai tay bỏ túi quần cô rút ra, xoa xoa qua lại cho nhau như một điệu rửa tay ngộ nghĩnh.
“Mà cậu có thấy nay lạnh không? Tôi vừa xuất hiện mà cũng phải chà da rồi!”
Không hồi đáp, khi mà Matsuri trông hụt hẫng với bơ phờ.
Matsuri còn chưa kịp lên tiếng gọi lại thì hy vọng đến với sức mạnh đã biến mất, như thể trước đây họ chẳng có quan hệ bè bạn thân quen gì. Đó đã là lần đầu tiên Matsuri cảm thấy sự tò mò học hỏi bừng lên trong mình, ấy vậy mà nó lại bị từ chối thẳng thừng.
Matsuri không thể giấu nó khỏi nét mặt của mình. Mà cho rằng Matsuri có giấu được, thì Okayu từ nãy giờ quan sát cũng đã tự rút ra được kết luận cho mình.
“Vậy thì…tôi không phải là người cậu cần nhỉ? Nhưng mà nè, Inugami Korone hiện tại đang gánh vác một số trách nhiệm mà tôi sẽ nói là…hơi quá ‘to lớn’ để chúng ta hiểu được. Việc vặt thì chẳng màng gì được đâu. Thế nên cậu ấy mới phải để tôi - một hầu cận của Tứ Vương - làm thay đó”.
“...”
“...Một hầu cận của Tứ Vương…Chà, nói vậy thì lại quá đỗi kì dị với cậu…Thôi được rồi, tôi sẽ tự giới thiệu lại bản thân mình, hy vọng cậu sẽ thoải mái lắng nghe một tí nhé, Matsuri?”
Okayu cho rằng nếu tạo dựng lại được ấn tượng bè bạn về chính cô và Korone cho Matsuri thì dễ nói chuyện hơn cho hai bên. Nếu vậy thì, Okayu hiện tại sẽ không nên tương tác với Matsuri như một chiến binh của Tứ Vương, mà với danh nghĩa là Nekomata Okayu, người đã từng là bạn của Matsuri.
Cùng với đó, sự buồn bã bên trong Matsuri cũng không lấn át được cơn tò mò muốn tìm đến sự thật. Okayu đã chết ngay trước mắt ba người họ, vậy người này là ai?
Okayu cũng biết rằng Matsuri muốn hỏi cặn kẽ chuyện đó, và cô cũng nghĩ đây là lúc để Matsuri biết được sự thật.
“Trước hết thì, tôi là Nekomata Okayu, nhưng tôi thú nhận rằng tôi không phải là ‘Nekomata Okayu’ đã từng sống với Korone và gặp các cậu trong thế giới đó nữa. Tôi hiện tại chỉ là một hình nhân được tạo từ Mana của Korone, được kế thừa ký ức, kỹ năng và trải nghiệm của Okayu từ góc nhìn của Korone, và nhận trọng trách hành xử giống như người tên Okayu ấy. Nói nghe như tách biệt vậy, chứ thật ra động cơ đằng sau mọi suy nghĩ và hành động của tôi bây giờ đều do sâu trong tiềm thức của Korone chỉ đạo. Có lẽ là, chỉ có mỗi hình thức hoạt động thì mới để cho phần ‘Okayu’ được kế thừa trong tôi làm thôi. Nhưng mà, nói gì thì nói, Okayu trong mắt Korone chắc phải là một ai đó thánh thiện và anh dũng lắm.”
“Vậy…tôi liệu có thể hỏi, cậu sinh ra để làm gì của Korone?”
Một câu hỏi trúng đích, trúng đến mức gần như đánh thẳng vào tâm can Okayu. Thậm chí, nghĩ đến câu trả lời thôi cũng đã làm cho người đang đóng giả Okayu này cũng phải cay xót.
“Thì…cậu biết đây, con người khó vượt qua được sự mất mát, và Korone là một trường hợp nặng, rất nặng. Từ lúc hai cậu đi khỏi là gần như giây nào phút nào cậu ấy cũng nhớ Okayu, nhớ day dứt, nhớ đến mệt nhoài. Khi sức mạnh của cậu ấy đạt đến ngưỡng Tứ Vương, ngưỡng mà Cứu Thế Giả có thể kiến tạo ra sự sống từ Mana, tôi đã thành hình. Cậu ấy không thể chăm lo cho bản thân được, và tôi đã ở đó kể từ khi ấy, luôn luôn giúp đỡ và an ủi mỗi khi cậu ấy cần”.
“...Cậu biết rõ thân phận mình chỉ là kẻ thay thế, nhưng mà…cậu vẫn…?”
“Tôi biết chứ. Biết rất rõ mình chỉ là một hình nộm đã học nhuyễn mọi thứ về Okayu để trở nên xứng đáng. Tôi luôn hoàn thành tốt công việc của mình gần như tuyệt đối, tôi biết vì tôi và cậu ấy được kết nối suy nghĩ với nhau, nhưng mà…dù có thế nào thì thân phận kẻ này cũng chỉ là một con rối mà thôi. Tôi luôn luôn ở bên cạnh, nhưng cậu ấy đều dành mọi ngày, một là tức giận, hai là khóc”.
Matsuri chết lặng. Trong đầu là một mớ hỗn độn.
Có sự thương tiếc, nhưng cũng có sự sợ hãi. Sự căm phẫn ấy phải lớn đến nhường nào, khi một Okayu hoàn hảo đang ở đấy mà lại chẳng thể cảm thấy đong đầy? Phải lớn đến nhường nào, để khước từ cả ý chí của một Okayu đang hấp hối, rằng phải sống tiếp phần tương lai của chính mình và lơ đi quá khứ tăm tối?
Một cảm xúc, một lý tưởng, một niềm tin mù quáng đến đui mù lý trí, như thể sự tồn tại của mình đặt cả vào nó. Có lẽ không chỉ có mình Korone, mà các Tứ Vương khác cũng vậy.
Và Matsuri phải trở thành một kẻ như vậy, để đạt được sức mạnh?
“Nhưng đâu đó trong con tim nặng nề ấy vẫn còn chút con người. Nếu không phải vì thế, Korone và tôi đã chẳng ra ứng cứu các cậu làm gì, bởi vì các cậu gần như là những người thân duy nhất của cậu ấy trên cõi đời này. Dù oán hận đến mấy, cậu ấy vẫn nhớ đến hai cậu”.
Cứ như đọc được suy nghĩ của Matsuri, Okayu ngay lập tức đập tan hình tượng về một Korone chỉ biết căm hận tủi hờn trong Matsuri.
“Kiểu người mặt ngoài ác quỷ, bên trong cún con ấy. Sau này cậu ấy có làm tổn thương hai cậu hay gì thì cũng xin bỏ qua nhé, tôi tin là sâu thật sâu bên trong linh hồn kia…Korone của ngày ấy vẫn còn sống mà thôi”.
Matsuri nghĩ rằng, Okayu này có đôi mắt quan sát thật là sắc bén. Gần như vượt qua hẳn ranh giới của một hình nhân chạy việc thông thường. Rồi cô lại chợt nghĩ rằng…
Liệu những lời nãy giờ là của hình nhân đóng giả Okayu, hay là của Korone đang nói về bản thân mình?
“ yyyyy, dà! Nói nãy giờ mệt quá đi!!! Matsuri, đã sẵn sàng để từng bước tiến đến sức mạnh siêu phàm chưa nè!?”
“À, ừm-...Có!” - Và rồi sự thay đổi đột ngột trong bầu không khí đánh úp Matsuri.
“‘Có’ gì mà nghe ỉu xìu thiếu quyết đoán thế!? Mạnh mẽ lên, rồi hẳn nói chuyện lên trình-”
“CÓ!!!”
Okayu ưỡn ngực vươn vai vài cái như vừa ngủ dậy, nhưng ngừng ngay cơn ngáp khi nhìn thấy một Matsuri đang hừng hực ý chí. Nàng miêu nhân nhoẻn miệng cười.
“Chắc chắn quyết đấu để bảo vệ Fubuki đến cùng chứ?”
“Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu! Bởi vì tôi đã quyết, không một kẻ nào được phép động vào cậu ấy nữa!”
Cái cười mỉm trở thành tiếng cười to, làm Matsuri tụt hứng chút đi. Cô chẳng biết cô vừa nói cái gì đáng cười nữa, vì vậy mà bắt đầu lại có chút tức giận.
“Này, cậu cười cái gì chứ!?”
“Cậu trông như trụ cột gia đình quá nhỉ, Matsuri?”
“Trụ cột…gia đình?”
“Ý là trông cậu như người chồng đầy trách nhiệm và quyết tâm vì vợ yêu đó”.
Okayu chờ Matsuri thấm nghĩa câu đùa như nhìn chờ hoa nở. Và khi mặt cậu ta nở hẳn một màu đỏ rói, đó chính là lúc ăn mừng.
“HÁ HÁ HÁ!!!”
“N-NÈ, KHÔNG CÓ-…! Này, Fubuki với tui là vợ chồng gì cơ chứ! Bọn tui…không có đến mức đó…!”
“Thế thì cớ sao phải hi sinh vì nhau nhiều đến vậy chứ đúng không? Fubuki còn phải rơi lệ và cho cậu thấy cơ thể ngọc ngà bị hủy hoại bởi vết thương, chỉ để thuyết phục cậu sống an yên với Fubuki đó”.
Từ cơn ngượng nghịu đến bùng nổ, Matsuri lại rơi xuống vực thẳm của trầm tư. Ngoài những tiếng ậm ừ lí rí trong miệng, Matsuri không còn nói được gì nữa cả.
“Thế thì phải cố gắng nhé. Ráng làm sao để những giọt nước mắt ấy tuôn rơi vì hạnh phúc, chứ không phải vì đau buồn”.
Nghe những lời đó, bên trong Matsuri lại trở nên phấn chấn đến lạ lùng. Chiến đấu vì hạnh phúc của Fubuki? Cái cách mà Okayu dẫn dắt đến đấy, nó làm Matsuri vui sướng đến chết đi được.
Cô muốn thét lên rằng “chết tiệt, tại sao con mèo này lại giỏi chơi đùa với cảm xúc mình đến vậy”. Đấm tâm mình xuống nơi sâu hoắm, rồi lại nhấc bổng nó lên tận chín tầng mây. Đúng là không công bằng.
“À, ừm…Xin lỗi, tôi có thể chen vào khoảnh khắc vui đùa của mọi người được không ạ?”
Bầu không khí phấn khởi thân thiết bỗng có một giọng nói kì lạ chen vào đâu đây. Matsuri nhìn phải, Okayu nhìn trái, và Sakamata Chloe - một trong các thân cận dưới trướng trực tiếp của Oozora Subaru - đang đứng ngay tại đấy, giơ bàn tay vẫy vẫy với hai mắt nhìn về đâu đó trông như người hướng nội bị bắt vào một cuộc giao tiếp.
“Hừm, cho tôi hỏi là con gái của Tứ Vương hạng ba đang làm gì ở đây nhỉ?” - Okayu ngả đầu qua hỏi, giọng vẫn xen lẫn nghiêm túc và buồn ngủ.
“Là-Là đàn em thân cận của một Tứ Vương á!?” - Trong khi Matsuri lại trở nên hoảng hốt, vì cô lại được gặp một kẻ đầu sỏ trong giới. Một người thân thiết với Tứ Vương, cô chắc cú là Sakamata Chloe này cũng phải vô cùng mạnh…và cũng là một ai đó rất xa tầm với của Matsuri bây giờ.
“Tôi tới đây theo sự phân công của Cha để theo dõi công tác chăm lo Natsuiro Matsuri của Nekomata Okayu. Nói chung là làm quan sát viên thôi, không ảnh hưởng và chen vào bất kì hoạt động nào của mọi người trừ khi là trường hợp tôi cảm thấy bắt buộc hoặc là được Đoàn Trưởng hay Cha yêu cầu. Trong quá trình quan sát, tôi yêu cầu-”
“Rồi được rồi, đi tìm một cái chòi nào đó mà ngồi vào đi. Okayu này quản được, chẳng sao cả”.
“À, đ-được. Vậy hai người cứ tiếp tục đi”.
Matsuri bị nghi ngờ nhân sinh khi mà ai xung quanh mình cũng sống vội vã, vừa hết câu là ngay lập tức chạy nhảy đi đâu đó chẳng kịp thấy gì. Còn Chloe thì đơn giản là bị cảm thấy ép buộc phải rời đi ngay do đang chen vào việc của hai người đó, chứ không phải là vì sợ cái kẻ với chiếc đuôi có thể bẻ nát toàn bộ 206 cái xương trong người cô trong thời gian chỉ ngang cái nháy mắt. Một phần là vậy.
“Được rồi, thế thì sẵn sàng chưa Matsuri?”
“Xin hãy chỉ dạy cho tôi, Okayu”.
Chỉ với một câu, Matsuri cảm thấy thế giới xung quanh bỗng bừng sáng hơn một chút. Như có Mặt Trời lên cao, để chào đón họ vào buổi học đầu tiên.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo