Suối chảy róc rách, cỏ lá bon chen. Rừng và đá kết nhau tạo nên bức tranh sơn thủy, chấm phá bởi muôn loài đa màu sinh động. Cảnh vật nên thơ hài hòa, xinh đẹp như tranh vẽ, tùy biến như vật sống.

Cho đến khi mọi thứ chẳng còn lại gì.

Một làn khói dữ quét qua và để lại một bức tranh bình địa trụi lủi. Phải chờ vài giây sau, không khí mới chịu rống lên như ma quỷ gầm thét, âm thanh mới kịp ập đến muộn màng hơn sự hủy diệt tận mấy phần.

"HAHAHA! Tiếp nữa đi, giờ tôi chỉ mới bắt đầu khởi động thôi Okayu à!"

Mỗi một bước chạy dậm lên đất là một cảnh quan thiên nhiên như thế bị san phẳng, mỗi đất nước họ chạy ngang qua là cấu trúc địa tầng bị bóp méo nặn nát ra đến không còn nhận diện được, y như ngày ấy. Laplus và Okayu hoàn toàn đắm chìm vào cuộc chiến, chạy bộ bay nhảy điên cuồng khắp quả địa cầu như thể quả đất chỉ to bằng sàn boxing.

Từ châu Á họ chạy qua châu Phi, rồi lại vượt biển và chạy đến được Bắc Mĩ. Vừa chạy vừa đánh, đuổi bắt gần như song song với nhau và phóng vào nhau những đòn tấn công hiểm ác thổi bay núi non bờ biển. Và những nơi chịu thiệt hại nặng nề đáng kể nhất có lẽ là các thành phố, hay bất kì tụ điểm con người nào mà những con voi này vô tình dẫm nát bấy.

Mới đúng một giây trước họ vừa đâm qua một chỗ nào đó có khá nhiều nhà cao tầng, bay vào vật lộn nhanh cũng chẳng để lại được chút gì hơn một viên gạch cho chỗ đấy. Nhưng đó chỉ mới là phán đoán của Laplus, do mọi nơi họ đánh nhau đều bùng lên một cái lồng khói khổng lồ, ngoài sự hiện diện từ Mana của nhau thì xung quanh có cái gì ho cũng chẳng biết nữa.

Và kẻ địch của cô, vừa trồi ra từ cơn bão bụi trước đó đã từng là quả núi, lại là một bức tường khổng lồ với hàng chục cái gương trên nó.

"Ơ, sao đuổi theo mình lại là...một tòa nhà?"

Nói đúng hơn là một tòa nhà cao tầng đang "chạy", dễ dàng bắt kịp với tốc độ thần thánh của Laplus. Suy nghĩ ngây hề đó kết thúc khi Laplus nhìn ra Okayu đang một tay khiêng công trình nặng chục ngàn tấn đang chìm trong năng lượng tím, rồi cô hai ngón quay cả khối gạch đó hướng về phía Laplus và ném cái vụt như phi tiêu, trông dễ dàng đến khó đỡ.

"Trúng phóc!"

Viên đại bác tông rầm vào Laplus, đẩy vị Trưởng Đoàn va nát bấy quả đồi phía sau như thể đó chỉ là một cồn cát ngẫu nhiên trên bãi biển. Okayu thắng lại, xem chừng bãi khói với ánh mắt đầy mong chờ.

Không cần nói cũng tự biết, một Cứu Thế Giả hạng cao như Laplus không hề hấn gì kể cả khi bản thân vừa tông nát chục ngàn tấn đất đá. Cồn khói nổ cái bụp như bóng nước trước những tia sét tím hung hãn, đốt cho không khí ngả màu tối trước khi tụ lại thành hình dáng của một bé gái trong tà áo đen to khổng lồ, lơ lửng giữa bầu trời không một gợn mây.

"Tôi bảo cậu hãy cho tôi thấy sức mạnh, nhưng mà nhiêu này thì chẳng phải đâu. Tôi muốn nhiều hơn."

"Thì bản thân Laplus cậu cũng có đang ra sức moi lấy sức mạnh đó từ tôi đâu! Tôi cá chắc tốc độ và sức mạnh đó nãy giờ chỉ là một hạt cát bé tí so với cảnh giới tối thượng của cậu."

Bản thân cả hai người đều chưa thể hiện sức mạnh thật khi cả hai đều cố ý kìm nén lại. Chỉ khi người kia thật sự nghiêm túc thì họ mới nghĩ đến chuyện để lộ bản chất sức mạnh.

"Cậu nói đúng Okayu. Tốc độ vừa rồi thậm chí còn chưa phải một phần trăm, và sức của tôi cũng chỉ mới dừng lại ở bóp méo địa hình chứ chưa phải gì ghê gớm. Thế thì...lần này là chơi thật, trăm phần trăm, à không, một nửa."

Okayu có thể thấy rõ - sự leo thang trong đầu ra sức mạnh của Laplus, nó chẳng phải là một cái gì đó trừu tượng và số liệu nữa mà là cái gì đó mà ta có thể cảm nhận hoàn hảo nhất bằng mắt thường. Ban ngày chuyển thành đêm, từng hòn sỏi hạt cát đều bị phủ lớp màu linh hồn của Laplus. Một màu tím u tối, sáng rực nhưng hắc ám, in hằn vào tâm trí mọi kẻ địch một tông thẳng băng của tuyệt vọng.

"Chậc, muốn thấy tôi toàn lực đến thế cơ sao...!"

Okayu tâm tính dịu dàng cũng bắt đầu thấy máu chiến sĩ chảy đến nóng rát trong người. Nhìn người hâm mộ mình nỗ lực thế này, bản thân cô cũng không thể chối từ lời đề nghị chân thành đến thế được.

"Hãy cùng chạy quanh thế giới, nhưng lần này...nhanh hơn."

ĐOÀNG!

Laplus phi thẳng lên trời và Okayu cũng đuổi theo ngay sau, chẳng bao lâu sau khi phóng lên thì mặt đất dưới chân hai người đã thành bùn mịn nóng rực. Họ lại một lần nữa ở trên trời, cháy sáng như những vì sao.

"Lại lừa tôi! Làm gì có chạy quanh quả đất gì nữa, may là tôi tinh ý mới nhảy lên cùng cậu đấy Laplus!"

"Chắc không?"

Laplus ngừng nói thêm, húc thẳng vào người Okayu nhưng đã bị Okayu đỡ lại bằng hai cẳng tay. Và cũng ngay lúc đó, Okayu nghĩ ngay về việc nắm lấy cặp sừng ú nu đó.

"Nhìn như tay vịn để...LÁI NHỈ!?"

Mười ngón vẫn bấu quanh cặp sừng, Okayu lộn một vòng trên không đảo ngược vì người bị húc thành người cưỡi bò húc. Mới đó Laplus còn thấy Okayu ở trước mắt, bị một đạp mạnh từ sau mới biết Okayu đang đứng trên lưng mình, hai tay còn vịnh vào cần lái tiện nghi.

"Về tốc độ thuần thì có thể tôi chẳng nhanh bằng cậu, nhưng phản xạ thì có lẽ...nhanh hơn rất nhiều nhỉ?"

Nhìn nụ cười tự tin kia, Laplus thấy hài hước khi cô ta chẳng hề biết có chuyện gì đang ập đến.

"Có thể cậu chẳng nhớ gì kỹ về tôi do cậu có kí ức từ góc nhìn của Korone, nên giờ để tôi gợi nhớ lại một trong các nguyên tắc nhé."

Từ đầu các ngón tay đến bả vai, các thớ thịt giật giật và co quắp lại khiến cảm giác ở tay mụ mị đi. Okayu hoảng hồn rụt hai tay lại, nhưng còn hai chân thì vẫn đang dính cứng trên cơ thể Laplus.

"Chạm vào người tôi nguy hiểm lắm đó."

Như bị hàng ngàn tia sét đánh vào cùng lúc, cơ thể Okayu phát sáng chói lòa nhưng không phải từ màu tím của cô. Cột sống như phát nổ lụp bụp bên trong, da thịt ê buốt như có đá lạnh nhét trong mạch máu, đau thốn ập đến nhanh và bất ngờ Okayu không kịp nghĩ đến chuyện rụt chân lại trước khi Laplus đâm thủng tầng bình lưu, giáng xuống khiến vùng đất to lớn bên dưới phát nổ như trúng phải tên lửa hạt nhân.

Trong mây mù của gạch và đất mịn vẫn còn nghe rõ tiếng lách tách như mưa rơi, chỉ khác ở chỗ những hạt mưa ở đây là các mảnh ngói và xe cộ. Lớp chớp tiếng sấm và điện xẹt ngang qua, sương mù bằng bụi dần tan đi để lộ Laplus giờ đã là người đứng trên, một tay nhúng xuống dưới đất với vẻ mặt đắc thắng nhưng không hung hãn.

Cánh tay đó bóp cổ Okayu và nhấn cô xuống dưới đống tàn tích đổ nát, song "Okayu" đó nhanh chóng tan thành các cánh hoa sáng như đèn, làm Laplus có một chút bất ngờ.

"[flos - Thymus]."

Okayu thực sự đang ngồi xổm trên một cột đèn bên cạnh, sống sót qua được cú đâm thiên thạch của Laplus nhờ được cường hóa bởi nàng miêu nữ. Bản thân cô thì đang ngồi xổm trên đỉnh đèn, hai tay gác gối và cái đuôi ngoe nguẩy đầy kỳ thú.

"Cậu nhìn xung quanh xem Laplus. Ngoài việc mọi thứ trong một cây số đã tan thành không khí, cậu có để ý mấy dòng cánh hoa xắt nhỏ đang nổi xung quanh không?"

Laplus không phải là không để ý, thật ra cô cũng đã có chú ý từ trước. Đây chính là một trong các thức của [flos], thứ võ thuật tối thượng mà Laplus xem như một loại thần bảo trong tủ kính của thời đại. Cô đã thành công bắt ép Okayu phải dùng đến nó.

"Hấp dẫn đấy! Phương pháp thao túng Mana tuyệt hảo từ đó tạo ra các thuật thức làm người ta tưởng rằng đó là cả một năng lực khác, và có hơn cả chục cái như vậy trong [flos] đúng không Okayu?"

"Ngàn năm rồi vẫn nhớ bài ư, xem ra hồi đó chắc hẳn cậu thần tượng tôi lắm mới được như vậy." - Okayu nghe vậy càng thêm phần khoái chí, tai cụp lại mở ra còn đuôi thì vung vẩy còn nhanh hơn cả trước, không thể kìm lại cảm giác thích thú đang nổi dậy.

"Nhưng không biết Korone có kể cho cậu nghe về cái này hay không, về thứ năng lực mà một ngàn năm trước đã đánh bại cậu..."

Bóng tối kết sợi trên đầu Laplus, thành hình một con chim ngờ nghệch ngồi phịch giữa hai sừng Laplus và đưa ánh mắt thăm dò xung quanh. Khi nó phát hiện thấy Okayu, nó liền nhìn chằm chằm như đang nỗ lực phân tích, nhưng rồi cũng bớt căng đi và mở to mắt trở lại.

"Sao vậy [Tinh Đồ Laplace]? Ta nhớ mi lúc ấy đã thích nghi với năng lực 'đó' và cả thứ võ thuật [flos] rồi mà? Triệu hồi đám phân thân đi."

"Thưa chủ nhân, đối tượng phía trước không hề có năng lực riêng, và võ thuật mà ngài nói dường như đã thay đổi tính chất tất thảy."

Giọng nói của con chim chỉ có Laplus nghe được, nhưng nét mặt của Laplus lại để lộ hết sự ngây người trong cô. Okayu nhanh chóng bắt được sự chuyển biến quay ngoắt trong thái độ đó, lấy nó ra làm cớ để chọc nóng máu người bạn này.

"Tiếc là tôi chẳng còn cái gì gọi là năng lực nữa đâu - một khi Cứu Thế Giả chết đi thì năng lực sẽ biến mất cùng linh hồn của họ, có được tạo cơ thể mới giống y chang cũng chẳng được gì. Đến cả Tứ Vương cũng chẳng thể tạo ra một năng lực hoàn toàn tách biệt với sự tồn tại của họ, nên hiện tại tôi chỉ đang vận hành trên nguồn Mana của Korone và [flos] theo trí nhớ của Korone ghi lại thôi."

Đến đoạn, Okayu mở miệng cười, đứng dậy và tranh thủ bỏ hai tay vào túi quần.

"Các cậu hay có cái suy nghĩ rằng 'Cứu Thế Giả chẳng có năng lực riêng thì chỉ là phế vật' nhỉ? Vậy thì...đừng để thua nhỏ phế vật này nhé, tôi chỉ đang dùng thể thuật chay thôi đó."

Một nhịp gõ chân vào cột đèn, và Okayu đã đến bên cạnh Laplus nhanh như dịch chuyển. Laplus còn chưa kịp ngước lên là Okayu đã vào thế đánh, và ở khoảng cách này không có cách nào để né nó nữa.

Một đấm thẳng xuống, bắt Laplus phải lấy hai tay chắn lại ở thế cúi trước đó dùng để nắm cổ Okayu giả. Nhưng đấm đó đã không hề chạm tới Laplus, mà là một đá lún sâu vào má chấn động đến tận não, cháy rực trong lửa tím thơm ngát hương hoa đến ngạt úng cả lỗ mũi.

"[flos - Ribes]."

Một cước thần sầu ném Laplus bay ầm ầm qua chục dãy nhà dân cách đó hàng chục cây số trước khi bị dừng lại bởi một ngọn núi. Núi gạch đá xung quanh biến thành một bồn hoa tím sáng rực, và Okayu đứng giữa nơi tràn ngập cánh hoa bay đó, một chân còn giơ lên và một tay bỏ túi.

Chỉ một bật nhẹ và Okayu phóng đến thẳng vào tường khói đang bao quanh quả núi đã tiêu tan quá nửa, toan tính cho thêm một đập bằng hai tay vào đầu Laplus nhưng lại bị đón đầu ngay. Laplus phi đến nhanh hơn âm thanh cả chục ngàn lần, nhưng Okayu dễ dàng xoay chuyển thế tấn công, từ ưỡn lưng lấy đà thành co quắp cơ thể về phía trước, chuẩn bị cho một đạp bùng nổ thẳng vào bản mặt đang cười nhe răng dưới chân.

Laplus lần này lại là người bị bất ngờ bởi tốc độ của Okayu, theo lối mòn mà lấy hai tay chắn lại và lãnh trọn đòn của Okayu, phi thẳng xuống chân núi đã tan tành và tạo thêm một bãi lún còn sâu hơn nữa. Khói bụi và đất đá còn chưa kịp bắn lên từ chấn động thì Okayu đã tự mình phóng xuống với mấy vòng quay người, cho kẻ nằm dưới một cước chặt rìu để còn lún vào đất hơn nữa.

"...!"

Okayu chỉ thấy được trong một lúc, nhưng Laplus đã bật dậy và đứng đó, tay trái bóp nắm tay phải đang tụ một lượng Mana dữ dằn và vô cùng hỗn loạn. Cô biết Okayu muốn tấn công dồn ép mình đến cùng, và đoán được ý định ập xuống của Okayu, Laplus vừa tỉnh hồn đã bật dậy chuẩn bị cho một đòn phóng xuất sức mạnh hủy diệt.

Miêu nữ vào hồng tâm, Laplus giơ nắm tay phải ra. Một cột sấm phóng lên, nuốt chửng lấy cơ thể Okayu.

Nhưng đường sáng lại không đi thẳng tiếp lúc chạm vào mục tiêu, mà lại chúi xuống lòng đất và khoan một lỗ cháy bừng trong lửa và điện.

"Đá dọc đó...vừa làm chệch hướng tia điện của mình à!?"

Đòn tấn công đã thất bại, Okayu vừa đáp đất với không vết thương nào trên người và lại đang phi tiếp đến Laplus. Okayu chân phải nhún lên và sút một đường lưỡi liềm chém ngang qua thái dương Laplus nhưng cô lại né được, và từ thế ngả người sang phải đó Laplus cũng phóng một cước chân trái, tích điện dữ làm đốt cháy cả không khí xung quanh. Nhưng phản xạ của Okayu lại là một cái gì đó điên rồ hơn Laplus nghĩ rất nhiều - chân phải vừa tung cước còn đang giơ trên không, cô dồn sức vào bắp đùi kéo nó trở lại nhanh đến mức tàng hình, hai bàn chân đáp vào nhau kết thúc cuộc giằng co ngắn trong một vụ nổ hạt nhân siêu nhiên.

Một vụ nổ mẹ sinh hàng trăm vụ nổ con, pha hòa giữ cánh hoa vô hại và bão sấm hung hãn. Như từng hạt cát trên đất đã biến thành lựu đạn, mọi nơi trên mặt đất đều bị nhấn chìm trong vô số vụ nổ lớn nhỏ, san phẳng và thổi bay mọi dấu tích của nhân loại và tự nhiên đang nằm trong chiến trường của hai người. Nhưng thổi bay vẫn chưa phải là kết thúc cho các mảng tàn tích - chúng còn bị ánh tím đốt cháy và phân rã, từ mảnh giờ chỉ còn lại thành hạt.

Kết thúc chỉ còn lại một bãi tan hoang trọc cây trọc nhà. Cuộc đấu võ nhỏ của những sinh vật thảm họa đã dọn sạch kết quả triệu năm bồi tụ và phát triển của tự nhiên, màu đất màu cây lác đác vài lớp nhà nhỏ giờ chỉ còn là một sàn đá gồ ghề dang rộng đến gần chân trời.

Hai người đó, hai con quái vật thậm chí với cả giống loài siêu phàm như Cứu Thế Giả vẫn đang đứng sừng sững ra đó, hai bàn chân kết nhau không ai bị văng ra từ xung kích vụ nổ. Và hai người dù thế vẫn chẳng ai có nổi một vết trầy hay bỏng trên người, cùng lắm quần áo chỉ bị thêm vài nếp gấp vì xung lực bên ngoài vừa nãy hơi quá mạnh. Và cũng là điều họ mong đợi tối thiểu từ đối thủ, bởi vì nếu bị thương từ vụ nổ lúc nãy thì cuộc đấu này chẳng nên diễn ra thêm giây nào nữa.

Chỉ riêng bên Okayu thì có chút kinh ngạc. Con chim vừa nãy còn ngồi cục mịch trên đầu Laplus giờ giang cánh rộng, mắt tinh ý y như sinh vật thành tinh. Thật ra nó lúc Okayu đang phi xuống thì đã như thế, nhưng chỉ đến giờ Okayu mới nhìn được những biểu hiện nhỏ hơn như ánh mắt tinh tường kỳ dị đó.

"Con chim đó...nó đang làm gì, không, nó thay đổi vậy là có ý nghĩa gì? Mà Laplus lúc trước cũng có nói đến 'thích nghi với võ thuật của mình', lẽ nào đây là dấu hiệu..."

"Hoàn thành phân tích [flos - Ribes], thời gian 5 giây. Tạo lập phương án phản đòn."

Con chim vừa cất lên tiếng người, và là nội dung nghe có vẻ rất bất lợi cho Okayu.

Đó là một đòn đá bình thường nhưng chứa đựng một "chấn động thứ hai", khi được Okayu ra tín hiệu thì kẻ địch sẽ bị tác động ngay bởi một đòn tấn công "ảo" ngang sức mạnh của đòn đá gốc dù cho có ở xa đến mức nào - không phải là siêu năng, mà là ứng dụng của Mana chỉ mình Okayu đủ trình rèn nên và phát triển thành một chiêu sử dụng được. Trường hợp xấu nhất, cô suy đoán đại thí theo tiết lộ của Laplus, là Laplus giờ đã miễn nhiễm với hiệu ứng gây ra bởi [flos - Ribes].

"Thêm một điều nữa...Bản thân tôi không phải là đối tượng thích nghi với đòn đánh đâu."

Trồi ra từ sau lưng Laplus là...một con búp bê, một tiểu tiên hay cái gì đó tương tự vậy trông như Laplus? Nó với Okayu trông... khá dễ thương, nhưng lại mang cảm giác nguy hiểm đến bất thường không hiểu vì sao.

"Yaaa! Đỡ này!"

Con búp bê đầu bự thân bé vung hai cái tay nhỏ như hạt đậu, và khí tím thành ba bốn luồng chảy từ má Laplus vào một điểm tụ trước mặt Laplus thứ hai. Đó chính là vị trí mà hồi lúc nãy [flos - Ribes] đã chạm vào 5 giây trước.

Nó nhanh đến mức Okayu còn không kịp giơ tay ra đỡ. Laplus nhỏ xíu kia chưởng quả bong bóng khí đó vào Okayu, rồi một bên mặt Okayu như bị sút mà va đầu xuống đất, đâm thủng cả trăm mét đất đá dưới một cột khói hùng vĩ ngang ngửa núi lửa phun trào.

"Khả năng thích nghi trước mọi năng lực và hiện tượng, rồi hiện thực hóa phương án thích nghi đó bên trong một nhân bản của tôi với sức mạnh, tốc độ và sức bền ngang ngửa bản gốc - [Tinh Đồ Laplace]. Tái hiện lại cho cậu thấy Nekomata Okayu ngàn năm trước đã thua trước một năng lực thế này."

Một năng lực nếu cho đủ thời gian sẽ dập tắt được mọi năng lực, mà để làm nó khủng khiếp hơn, nó còn có một chế độ thứ hai thích nghi với tất cả hiện tượng - bất kể thứ gì không được tính là "năng lực Cứu Thế Giả". Một phương án như được số phận định sẵn để Laplus có thể đối đầu với Okayu dù cô chẳng hề có năng lực.

Một năng lực gần như bất khả chiến bại, thuộc về Trưởng Đoàn của Đoàn Thủ hộ Địa cầu. Cộng với sức mạnh và sức bền siêu phàm hơn hẳn tiêu chuẩn của Cứu Thế Giả, Laplus sẽ là một mối hiểm họa kinh khủng nếu một ngày nào đó trở mặt với đồng loại.

Nhưng đó là trong trường hợp cô là duy nhất. Có nhiều kẻ hơn hẳn và ngang hàng cô ở mặt sức mạnh, và Okayu đã từng là một trong số đó.

"Đau đấy...Vậy ra một ngàn năm trước 'tôi' đã bị cái này hành liên tục đến khi thua. Xem ra phải tăng trình chút mới bắt kịp được tới tận hai Laplus mạnh y chang nhau."

Okayu mặt lấm lem bùn đất, nhưng đơn giản, cô chỉ việc lắc đầu liên tục là đất và bùn đều bay ra, lại sạch sẽ tươm tất như cũ. Như để có lí do hất cằm trước Laplus, Okayu nhanh tay vuốt tóc mái song song ngửa mặt lên trên, đẩy mắt xuống nhìn Laplus trông vô cùng khiêu khích.

"Nhưng giờ tôi khác lắm đó. Để xem cái đồng hồ đếm giờ của cậu và chục thức [flos] của tôi cái nào hơn thua."

"HAI NGƯỜI CÙNG LÚC ĐÓ OKAYU À!"

Laplus cười ha hả rồi xông vào Okayu từ bên trái, còn con tiểu tiên đầu to thì áp sát từ bên phải, đến cả sấm giờ cũng chỉ bằng một phần nghìn tốc độ của họ. Laplus cơ thể lớn hơn tung một đấm hung hăng, thẳng thắn muốn đánh lệch quai hàm của Okayu, còn tiểu Laplus thì đột ngột cắt đứt quán tính và dừng lại chỉ cách Okayu một mét, tích điện cơ thể nhanh như một cột thu lôi và giải phóng tất cả vào Okayu.

Từ trái và phải đều là đòn lực sẽ gây nổi chấn thương, nhưng Okayu chưa già đến mức để cho mấy đòn nông cạn này đánh trúng mình.

Hình dung có một cái thảm nhún dưới chân, Okayu phi lên một chút và bắt chéo hai tay, đỡ lấy hai đòn đủ để thổi bay núi sông. Theo ngay sau đó là hai chân giơ thẳng ra hai bên, đạp vào mặt Laplus và cả con tiểu tiên bay ra hai bên. Giữa hai thứ đang đi khỏi mình, Okayu chọn Laplus bản gốc dựa theo phán đoán xảy ra trong vòng một phần nghìn giây.

"Tấn công bản gốc có thể sẽ làm được gì đó", hoặc Okayu đoán vậy. Và trùng hợp thay, nó cũng chẳng xa vời gì so với phán đoán của Laplus về nước hành động của miêu nữ.

"Tôi biết cậu sẽ nhắm vào tôi trước."

Tay Okayu nổi gân guốc lên, các ngón dài ra như mèo lộ vuốt, rồi đâm thẳng vào giữa trán vị Trưởng Đoàn không hề ngần ngại giết người. Một Okayu nghiêm túc càng làm Laplus trở nên nóng máu gấp bội.

Laplus bắt lấy cây thương chết chóc đó bằng hai tay, nhưng chân lại canh ngay lúc Okayu áp sát mà quấn lấy eo cô khiến cô không thể bay đi chỗ nào được. Hành động khó hiểu này làm Okayu khựng lại, y như những gì Laplus muốn.

"Mỗi Laplus được hình thành bởi [Tinh Đồ Laplace] đều có ý thức riêng và biết rõ hoàn toàn Laplus kia đang nghĩ gì, y như một mạng lưới tâm trí. Chúng tôi làm gì đều thông suốt và hợp tác với nhau hiệu quả một trăm phần trăm, chỉ có cậu là chẳng biết gì thôi Okayu."

Lại một nguồn Mana đáng sợ đang thành hình phía xa, Okayu có thể cảm nhận được. Con tiểu tiên lại tích điện điên cuồng vào bản thân, rồi phóng xuất chúng thành những mũi tiên được điều hướng nhằm thẳng vào Laplus và Okayu vẫn còn đang phi trên mặt đất.

"Không trốn được đâu."

Chạm vào Laplus rất nguy hiểm. Laplus quắp chân giữ lấy Okayu cũng có một mục đích.

"...GRrr...Ư...!!!"

Điện giật tê tái, và những mũi tên sấm cũng ập xuống xối xả vào hai người đang bay, nổi lên những cột sáng phát nổ loạn xạ thấy được từ tận Mặt Trăng. Các vụ nổ khổng lồ như núi nối đuôi nhau, và Okayu lại tiếp tục tắm trong một bể năng lượng hủy diệt. Lần này, Okayu đã thật sự bị thương.

Chiếc áo khoác thủng một lỗ sau lưng, và đúng chỗ đó đã bị các mũi thương điện tích bắn bỏng cháy đen, thấy rõ cả vài phần thịt còn cháy âm ỉ như đốm lửa trong bãi tro. Vết thương không quá nặng lên cơ thể nhưng lại hơi quá đau, làm Okayu lần đầu tiên trong trận đấu đánh mất sự bình tĩnh.

"[flos - Lychnis]!"

Cơ thể Okayu bừng sáng lên dữ dội, tỏa ra thứ hào quang bào mòn liên tục cắn xé lấy cơ thể Laplus thành một thứ như bã trà, rải rác lưa thưa khắp mọi miền núi rừng bị hủy diệt bởi hai cơ thể bất hoại đang lao đi. Các ngón tay và bắp chân là nơi chịu thương tổn nặng nề nhất, chỉ qua 2 giây đã khô héo thành những cánh hoa nhàu nát đến tận xương, nhưng cùng lúc đó khả năng phục hồi thần tốc của Laplus cũng đang diễn ra, giành giật lại từng miếng thịt đã bị tước đi bởi chiêu thức bộc phá của Okayu.

Song, kết quả chồng kết quả, dự tính của Laplus cứ từng bước mà được hoàn thành thêm. Okayu đã để lộ thêm một thức nữa, và con chim sẽ bắt lấy hiện tượng đó ngay khoảnh khắc nó được triển khai.

"Tiến hành thích nghi với [flos - Lychnis]. Thời gian dự kiến: 6 giây!"

"6 giây để thêm một vấn đề mới! Vùng vẫy đi Oka-"

Laplus không nói được, có cái gì đó đang bóp lấy cổ cô.

"Thế ư? Vậy thì giằng co thêm một chút nữa NHỈ!!?"

Hai tay nổi đầy gân của Okayu nghiến chặt vào hai bên cổ, làm đầu Laplus như căng ra vì tắc máu, nhanh chóng trở nên đau đớn kinh dị. Thêm nữa rằng [flos - Lychnis] đang liên tục cấu xé xác thịt Laplus, não cô không thể nào bắt kịp với tất cả các thương tổn và đau đớn đang diễn ra. Khả năng phục hồi của Laplus chậm dần, và các chấn thương thật sự thành hình.

ẦM!

Cả hai đột ngột tung đấm dù vẫn còn trong thế khóa của Laplus, theo sau là chuỗi liên hồi cả trăm cả ngàn đấm tung ra như vũ bão, mỗi lần chạm nhau là một vụ nổ âm vang khắp đất trời. Mỗi ngọn núi hai người bay qua đều hoàn toàn tan biến, mỗi con sông bay qua đều bốc cháy thành một biển hơi nước trôi nổi trên trời, sự hủy diệt kẻ thành một đường màu tím nối liền hai châu Mĩ u, cho đến khi quỹ đạo cong lên đến Bắc Cực.

Tốc độ và sức mạnh trong những cú đánh của Laplus đang giảm dần, nhưng Okayu không lấy cơ hội đó để đánh Laplus tới tấp. Cô nhanh chóng bật khỏi thế khóa của Laplus rồi đạp lên cơ thể nhỏ đó để bật cao, vừa kịp né ngay một mũi tên sấm hủy diệt ập đến từ sau lưng. Cơ thể Laplus biến mất trong một cột xoáy của điện tích tím phi thẳng vào một tảng băng ngang ngửa thành phố loài người, châm ngòi cho cả tảng phát nổ điên cuồng, sinh ra những dải cực quang khổng lồ tại nơi cực của thế giới.

"...Hự-!"

Okayu vừa thoát khỏi một Laplus là Laplus khác lại đến. Con tiểu tiên như chiến cơ thần phong xông thẳng vào Okayu với tất cả những gì nó có, cộng với cơ thể tích điện nhanh chóng đục xuyên qua tay áo và da cẳng tay Okayu cực kì dễ dàng.

"Hoàn thành phân tích [flos - Lychnis], thời gian 6 giây. Tạo lập phương án phản đòn."

Lại là giọng nói í é của con chim, nhưng giờ Okayu đã biết sợ nó. Một Laplus thứ ba đã xuất hiện, như thể hai Laplus còn chưa đủ với cô.

Hai bên nách bỗng có cảm giác giần giật, như có chiếc cặp chích điện vừa được đeo lên vai. Okayu giật mình quay lại, chỉ để thấy một màu đen thăm thẳm, bao bọc bởi một đường viền màu tím xung quanh cơ thể hình người của nó.

Sức níu khủng khiếp của nó nhanh chóng kéo hai tay Okayu bật ra, và con tiểu tiên được thoát thế giằng co húc thẳng vào bụng Okayu. Một ngụm nước dãi còn chưa kịp bắn ra hết khỏi kẽ răng Okayu thì cô ngay lập tức bị sút một cú đầy hiểm ác vào hàm dưới, tông bể hai ba núi băng trước khi rơi tõm xuống vùng nước tăm tối lạnh như bể đá.

Ngay lúc Laplus thứ ba xuất hiện, thắng thua thế nào có lẽ đã rõ hơn bảy phần. Laplus chắc thắng, nhưng...đây không phải là kiểu chiến thắng cô muốn có được.

"Không, chẳng phải thế này...Đây không phải những gì tôi muốn từ cậu, Okayu...!"

Ẻo lả và thiếu quyết đoán, Okayu một ngàn năm trước cô đấu không trông thế này. Như thế này là quá đáng thất vọng, hoàn toàn hoài phí công sức đánh nhau suốt hai ba phút qua.

"Hai người đuổi theo, tôi đi theo sau."

Laplus tiểu tiên và bóng tối phóng về phía trước, và ba Laplus tạo thành một hình tam giác. Okayu đang đứng ở ngay trung tâm đội hình đó.

Cả ba Laplus đều hoảng hồn tê cứng. Tốc độ đó còn nhanh hơn cả nhận thức của vị Trưởng Đoàn siêu phàm, và thậm chí Laplus gốc còn chẳng hề nhắm mắt. Okayu cứ thế dịch chuyển đến ngay trước mặt cô, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt hoang dã hơn rất nhiều và giáp Mana nổi ùng ục xung quanh như đang chết cháy trong chính nó.

"Các cậu không nhìn thấy tôi nhảy đến ư? Đó vừa rồi là tốc độ tối đa của tôi, không biết có ngang cậu không nhỉ Laplus?"

Laplus nghĩ là có, nhưng có sự khác biệt khi Okayu di chuyển nhanh. Nhờ khả năng chèn ép Mana bộc phát khỏi cơ thể đến cực hạn, Okayu gần như vô hình trước giác quan thứ sáu cảm nhận luồng Mana của Cứu Thế Giả. Kết quả là một kiểu di chuyển gần ngang ngửa với dịch chuyển tức thời, chỉ kết thúc khi Okayu cố tình bộc phát Mana hay đang đứng im trước mắt kẻ khác như bây giờ.

"Ấn tượng, ấn tượng lắm...Cũng một nước đi đó đã khiến tôi của năm ấy chật vật khôn nguôi dù thắng thế rõ rệt, giờ mới thật sự là nghiêm túc trăm phần trăm nhỉ Okayu?"

Một giọt mồ hôi lăn tròn trên má. Laplus cảm nhận được sự căng thẳng đang lấn át trái tim, nhưng đồng thời lại là sự thỏa mãn và kích thích đến gây nghiện.

Võ thần năm ấy đã quay trở lại. Liệu người ấy có thể thỏa mãn cô thêm một lần nữa bằng những đấm đá tàn nhẫn không chút khoan dung, kích lại niềm vui của sự sống đã đóng băng trong cô bấy lâu nay?

Câu trả lời là không - Okayu nếu nói được đã nói. Khi nghĩ về chuyện cái người tên Nekomata Okayu năm ấy đã bị thích nghi tất thảy từ năng lực đến các thức võ, Okayu cảm thấy trong quá khứ cô có hơi...đần.

"Nếu mình sử dụng [flos - Myrica] để phục hồi thì con chim kia sẽ thích nghi ngay lập tức. Điều kiện để nó bắt đầu quá trình là ngay khi đối phương sử dụng, và thời gian thì dao động đâu đó chỉ có 5 hoặc 6 giây. Đã bị phế đi thức võ mà còn thêm một kẻ địch khác, và chẳng phải kẻ địch ất ơ nào đó mà là một trong các Cứu Thế Giả có sức mạnh sức bền khủng bậc nhất thế giới chúng ta."

Điểm lại mọi thứ thì chỉ toàn lợi thế cho Laplus và bất lợi cho chính bản thân cô. Nếu Okayu dùng đến cả chiêu tất sát của [flos] thì cũng chẳng đủ để ngay lập tức làm trọng thương Laplus, đã vậy còn bị thích nghi và tăng thêm lượng kẻ địch khó nhằn. Thứ năng lực điên rồ đó không hề cho cô chút cửa thắng nào cả.

Giờ nghĩ lại thì...tại sao ngay từ đầu cô lại quyết định chiến đấu với Laplus, dù bản thân chẳng hề thương nhớ hay thân quen gì?

Okayu nghĩ kĩ lại, tâm trí lại nhũn ra qua mỗi giây tung hứng những chữ của câu hỏi trong đầu. Ý thức cô là một mớ hỗn độn, không thể ra quyết định trong đầu, cũng không thể quyết định xem sẽ nói gì cho Laplus ở ngoài đời.

Mệt quá.

Phiền phức quá.

"Hay là quyết định thế đi."

Miêu nữ ngưng nhíu mày đăm chiêu, phi nước nhẹ nhàng và áp hai bàn tay lên ngực Laplus khi cô ta còn cứng đờ nhìn vào tàn ảnh nàng miêu nữ.

"[flos - Abelia]."

Một thoáng thống khổ khủng khiếp, ruột gan như bị lưỡi kiếm mới hàn đâm ra, lưng vai như có hàng trăm loài rắn rết vừa đục da phóng ra ngoài. Loại trải nghiệm địa ngục ập đến chỉ kéo dài gần 1 micro giây, nhưng Laplus cơ thể đã muốn nôn thốc nôn tháo, gân máu đỏ phình khắp nhãn cầu chỉ cần chạm nhẹ cái là sẽ nổ ra.

Một trong các sát chiêu của Okayu - [flos - Abelia] - truyền một lượng cực lớn Mana của bản thân vào cơ thể Cứu Thế Giả đối phương, và phản ứng dữ dội trước Mana ngoại lai sẽ khiến cơ thể kẻ địch tự phát nổ cả trước lẫn sau. Okayu sẽ tung các sát chiêu chỉ với một mục đích trong đầu đó là một đòn giết chết kẻ địch, nhưng ở trong trận chiến này và chỉ trận chiến này, mục đích đó sẽ phải được điều chỉnh.

"Ọc...ọc...hư..."

Dù đã bị đục một lỗ to qua lồng ngực, máu chảy ê chề từ thân và miệng nhưng Laplus vẫn còn đứng rất vững, niệm một lượng Mana lớn vào bản thân để đẩy nhanh quá trình hồi phục. Okayu bắt được hành động đó và, như một cơn gió thần tốc, tát Laplus hai phát rầm trời và thọc tay qua cái lỗ máu thịt đó, ném Laplus bay vào con tiểu tiên đang phóng đến nhanh hơn cả ngàn lần sấm chớp.

"Tiến hành thích nghi với [flos - Abelia]. Thời gian dự kiến: 12 giây!"

Con tiểu tiên không dám đỡ ngay Laplus gốc vì sợ thương tổn gia tăng, cả hai văng chúi đầu xuống sàn băng và tạm biến mất dạng sau một tiếng nổ oang trời, dấy lên một cơn bão băng và nước lạnh đến cắt xương. Mọi nơi xung quanh Okayu cũng vì vụ nổ kịch liệt đó mà đầy ắp hơi nước băng giá, song nó cũng chẳng giảm đi thị lực của Okayu bao nhiêu trước một Laplus khác đang xông vào cô.

Okayu tung ra một đấm thẳng đơn giản, và bóng ma đó dễ dàng bắt lấy bằng hai tay. Một dậm vỡ lục địa băng ra làm chục mảng, nó định vật Okayu đập đầu xuống nền băng, nhưng sắp xong thì Okayu lấy tay còn lại đập mạnh vào tiểu não nó khiến nó chết cứng một chỗ. Okayu lúc này là người đáp đất an toàn, không phí một phần giây nào vật lại Laplus bóng đêm đập xuống nền băng, xung kích làm biển cả xung quanh dậy sóng thần.

10 giây.

Khói lạnh và băng bào nhỏ càng dấy lên là tầm nhìn càng giảm, như một hệ quả tất yếu mỗi khi một trong những con quái vật nơi đây tung ra bất kì đòn đánh nào. Không may, môi trường tưởng có lợi cho Okayu đó đã trở thành bất lợi, khi có thêm hai bộ não khác quay trở lại trận chiến.

Nước và sương tích điện tím, nổ đoàng đoàng tựa mưa thiên thạch oanh tạc vùng đất băng giá này. Okayu gồng mình chống đỡ trước không khí hóa bão điện là hai Laplus kia ập đến ngay, ra sức tung cước trên dưới nhưng Okayu lại co chân và lưng lại, tránh nhẹ hai đòn lưỡi liềm định chém vào đầu và cẳng chân cô. Con tiểu tiên đã nhỏ mà còn có gan đến gần sút Okayu, cô bắt lấy sừng của nó và đưa ra phía trước chắn ngay một đòn đấm thảm họa của Laplus. Cú đấm đó đâm mạnh vào con tiểu tiên nhưng Laplus không quan tâm, lấy tốc độ đấm tới tấp, phóng ra các cột lửa điện bắn ra châm thủng trời sao và đốt sạch băng địa.

Lá chắn của Okayu trước băng đạn cú đấm gần như chẳng xi nhê gì làm Okayu nghi hoặc. Cô đã dùng con tiểu tiên làm lá chắn với mục đích để Laplus vô tình đả thương nó, nhưng không những nó không hề hấn gì mà bản thân cô cũng đang nhận phải sát thương từ các cột năng lượng bùng cháy. Okayu buông nó ra ngay khi nó vừa có phản ứng tích điện bản thân, giải phóng một siêu vụ nổ hạt nhân tiêu hủy một lượng nước khổng lồ to ngang bề mặt châu lục.

6 giây.

"GGGrrrr...!"

Okayu trông như đang đối phó tốt với tận ba Laplus cùng lúc, nhưng bù lại là bản thân cô đang nhận thêm thương tổn và đau đớn mà lại không thể hồi phục được. Các chiêu tấn công của cô thì có nhiều, nhưng chiêu hồi phục thì chỉ có một. Khi chiêu đó bị phế thì Okayu sẽ hoàn toàn thua nên cô phải ráng giữ nó đến tận giây phút cuối cùng.

"Dưới chân mình...động đất à!?"

Okayu đang đứng trên nước, nhưng nước động rất lạ cô không diễn giải cụ thể được. Cô chỉ kịp liếc xuống nhìn nước một lúc, rồi lại phải chống đòn trước hai Laplus chỉ vừa một phần nghìn giây trước cô đã chạy thoát khỏi. Ngay lúc này, kẻ địch thứ ba nãy giờ im lặng đã có động thái.

Hình thể đen bóng viền tím vừa nổi lên từ đáy biển, với một cây đại thương màu tím được cấu thành từ điện, nhưng lại trông rắn rỏi và cứng chắc như thể vật rắn thực thụ. Cực quang trước thứ ánh sáng đó cũng như tàng hình, và Laplus bóng đêm đưa thanh thương lên, nhằm thẳng vào Okayu đang bận đấm đá với hai Laplus khác mà phóng.

"Nó thực sự nghĩ cây thương tổ chảng đó sẽ trúng được mình à? Nhiều thương nhỏ ném xuống nghe còn khả thi hơn."

Trong lúc Okayu còn hoài nghi thì thứ đó đã thật sự ném thương xuống, Okayu chỉ việc đánh lùi hai người kia lại và nhảy lên tránh được cây thương chậm như rùa. Tất cả thời gian chuẩn bị đó chỉ để tạo một cây thương điện để rồi nhìn nó chìm xuống lòng đại dương đã nông đi do vụ nổ hạt nhân vừa nãy, Okayu không hiểu được.

"Bộc phá."

Laplus màu đen đó nói một tiếng thẳng băng và lòng biển sáng lên, từ lạnh buốt giá trở nên nóng cháy tựa da Mặt Trời. Từng phân tử nước một nhiễm điện sấm phát quang tím, tụ lại thành các bức tường thành và cột lôi châm xỉa bầu trời tăm tối, biến vùng nước lạnh trở thành lãnh địa của ba Laplus.

Okayu không còn chỗ đứng buộc phải bay lên, nhưng vừa lên được một cây số là các cơn sóng bằng điện đóng thành hàng vạn cây đinh giật nổ, phóng ào lên mọi phía và phân tách thành vô vàn những tia điện nhỏ hơn, dần dần bao phủ mọi điểm trong không gian trong lưới điện tích hủy diệt. Khắp nơi sáng đến mức mắt Okayu không thể làm gì ngoài tự động díp lại, và điện năng khủng khiếp liên tục len lỏi vào các kẽ tế bào của cô, dường như làm cho hành động và cả trí nhớ cơ bắp đã được trui rèn qua ngàn năm luyện võ trở nên suy nhược và trì trệ hẳn.

BỐP!

RẦM!

"Ư...grr..."

Đúng như những gì mà hội nhóm Laplus cần, thế là họ xông vào đấm đá liên hồi. Okayu chỉ có hai cặp tay chân, còn kẻ địch của cô thì như hổ dắt thêm bầy, và hơn nữa tốc độ của mỗi Laplus đều hơn cô hẳn vài bậc. Tính tốc độ thuần, nếu đấm của Okayu tung được một cái ở tốc độ cao nhất thì Laplus đã tung được hai, và ở đây là mỗi giây cả chục ngàn cái cho từng Laplus. Cùng lúc đó, sấm sét liên tục giật tê buốt đến tận não mà không thể thoát ra được, liên tục làm cho nội thương bên trong Okayu càng lúc càng nghiêm trọng hơn, bên ngoài cứ mỗi giây là để lọt mất vài trăm đòn sút đòn đá giáng lên cơ thể như búa kiếm triệu tấn.

Okayu có lợi thế về kỹ năng phán đoán, dù có thua thiệt về tốc độ nhưng cô dễ dàng đoán được trước cả chục trường hợp tung đòn của kẻ địch và phản ứng lại trước cả khi đòn đánh được sinh ra. Giờ đã đường cùng, giác quan của Okayu chậm đi rõ thấy và kẻ địch đều đặn giữ được tốc độ tối đa, đòi hỏi ngay lập tức một cách để phá thế khóa này.

Chỉ có một cách là liều mình. Thà nhận sát thương dữ dội để thoát còn hơn là dính cứng đây để bị đánh hội đồng đến ngất.

"Hửm, cô...!"

Okayu thả lỏng trong vòng một phần nghìn giây, để cả ba Laplus thoải mái hạ đòn lên cơ thể đã rách nát bầm tím lỗ chỗ. Trong cả vạn cú dồn lên cơ thể cô trong khoảng thời gian nhỏ đến vô cùng đó, cô chọn đúng một đấm vừa thụi vào xương sườn cô mà níu lại - đấm của Laplus gốc.

Tay của Laplus rất ngắn, nhưng cơ thể dẻo dai của Okayu co lại và ôm lấy trọn vẹn nó như một gốc cây. Và chân cô co lại như vậy có một mục đích.

Okayu duỗi thẳng hai chân một cách quyết đoán, cho Laplus ngửi mùi giày trọn cả đôi được bao bọc bởi vài ba cánh hoa tím tạo hiệu ứng. Con tiểu tiên ngay sau đó đâm sầm vào Okayu kéo cô bay lên trên, và Laplus bóng đêm từ khi nào đã đứng mai phục giữa trời với hai cây thương sấm trong tay, xoay người hai ba vòng tạo đà tấn công.

Ngay lúc Okayu sắp bị đâm, cô bắt lấy đầu con tiểu tiên rồi bám trụ vào nó như điểm tựa, đạp không bật lên và sút cả hai chân vào hai bên vai Laplus bóng tối kia, năng lượng thành hình một cơn bão hoa lá dội át cả đi hàng vạn tia sét kết mạng bao phủ khắp không thời gian. Nhưng Laplus đó không bị đánh bật lại được bao nhiêu, và Laplus gốc cũng dần phục hồi lại được từ cú sốc và xông lên ngay.

Kẻ địch liên tục dồn Okayu vào góc, đẩy phản ứng sinh tồn của Okayu đến cực hạn. Tâm lý cẩn thận đã thay thế hẳn bằng đánh đổi và hi sinh, sẵn sàng gánh chịu một hậu quả nào đó để tung đòn hiểm.

Laplus nhỏ từ lúc Okayu bắt lấy là đã tích điện sẵn, đốt cháy da tay Okayu đến chỉ còn thấy màu đen và đỏ của tro nhưng Okayu vẫn không hề bỏ ra. Ngay lúc hai Laplus kia đã áp sát đủ gần, Okayu lộn ngược lên trên đầu con tiểu tiên, ở thế trồng cây chuối xoay hông đá ầm vào đầu hai Trưởng Đoàn như cánh quạt thần tốc của trực thăng.

Phản ứng phi thường và tuyệt hảo, dù đầu óc như văng lộn tứ phía trong sọ nhưng Laplus cũng không thể ngừng trầm trồ. Okayu đang thật sự giải quyết được một trận chiến tuyệt vọng với ba sinh vật mạnh bậc nhất vũ trụ.

1 giây.

Tuyệt vời. Quá sức ấn tượng.

Laplus bằng mọi giá phải thấy được đỉnh cao của người. Cô phải dồn Okayu đến cùng. Các Laplus khác cũng đồng tâm ý một, nhanh chóng quay trở lại trận chiến dù vừa bị Okayu gõ một cú trời giáng đến choáng váng cả sự tồn tại.

Laplus bóng đêm từ chối phong cách chiến đấu bằng vũ khí mà cứ thế xông thẳng vào, nhưng Okayu đã phản ứng ngay được và sút một phát vào ngay giữa lồng xương sườn làm nơi đó phân rã ra thành những cánh hoa. Bị thương nặng đến thế mà cứ như một robot, Laplus bóng đêm bám lấy chân trái vẫn còn đang duỗi ra sau, châm điện vào cơ thể Okayu với cường độ ngang ngửa nguồn năng lượng sinh ra bởi hàng vạn quả bom nguyên tử. Tất cả luồng ngoại lực hỗn loạn đó càn phá bên trong cơ thể Okayu, đau đến nghiến răng nghiến lợi.

"CHƯA HẾT ĐÂUUUU!!!"

Bản gốc hai ngót phất lên trên, và biển điện bên dưới điên cuồng ập đến từng tảng từng tảng như nhiều cơn sóng thần đang đè lên một ngôi nhà từ mọi phía. Laplus tiểu tiên cũng không đứng ngây ra, góp phần gây sát thương còn nặng nề hơn nữa bằng một tia sét to như quả thiên thạch nhắm trúng phóc giữa thái dương Okayu.

Ba đòn hiểm ác không hề khoan nhượng, chẳng chút nào. Thấu buốt đến tận xương như có dao lạnh rạch tủy sống, bên ngoài thì chìm trong vô vàn cơn sóng nhiệt điện thiêu đốt đến mất đi cả khái niệm về cảm giác đau chịu đựng được. Okayu lúc này đã vào một ngõ cụt, khi lượng sát thương cô nhận phải đã vượt qua ngưỡng có thể kìm nén lại được, rất nhiều.

"Hoàn thành phân tích [flos - Abelia], thời gian 12 giây. Tạo lập phương án phản đòn."

Vận hạn gặp vận hạn. Dù đã đánh nhau đến tan nát hoàn toàn Bắc Cực băng giá, Okayu vẫn chẳng thể ngăn được lũ tiểu quỷ này ập đến và bấu víu cô đến gần chết mới thôi.

Một chiếc cổng không gian xé toạch khung cảnh màu trắng ngập tràn sấm điện, rải lên thế giới bạc màu những làn kim tuyến thạch tím hoa lệ. Từ lỗ hổng đã mở trên đầu bốn người, một sinh vật quỷ dị bước ra.

Những cái chân thép mảnh khảnh như nhện, đeo giày giáp đinh vũ khí hóa toàn diện cả bộ phận di chuyển của nó. Mọi cái chân đó đều được nối lại bởi một cơ thể của một bé gái tóc xõa dài lên cả những chiếc chân như làn khói nhang lềnh bềnh, một tay cầm đại thương đầu như đuôi bọ cạp đen nhánh, một tay cứng đờ vuốt cằm con thú máy mõm dài thở phì phèo như miệng núi lửa.

Từ đầu đến chân đều là hai màu tím và đen, và cặp sừng điển hình không lẫn đi đâu được. Một Laplus thứ tư, và là một nhân bản trông mạnh mẽ áp đảo khủng khiếp so với hai nhân bản kia.

Okayu chết cứng nhìn "cái chết" của mình nhìn mình như bị ngái ngủ, rồi xoay cây thương của nó một lúc.

ẦMMMMMMM!!!

"HỘC...Ặc..."

Biển nước tích điện dạt ra từ xung kích, đóng thành một vùng lòng chảo vươn cao đến tận các tầng mây. Cú đâm thương thần thánh, nhanh và mạnh đến gần như vô địch, Okayu hoàn toàn không có cách nào đỡ nó lại ở tình trạng này.

Chỉ khi cơn đau ở bụng dấy lên thì Okayu mới thấy mình đã nằm phẳng lì trên đất, Laplus tử thần đứng cày thương vào bụng dạ miêu nữ với vẻ mặt lạnh như băng. Laplus đó đạt vận tốc đỉnh cấp vô cùng dễ dàng, phóng xuống chỗ Laplus và ghim thương qua bụng cô dù có mở banh mắt ra cũng chẳng thấy nổi các bước di chuyển.

Mach 400000.

"Sao đây Okayu? Cậu định thoát tình huống này thế nào?"

Không chỉ có Laplus khổng lồ ma mới, mà cả ba ma cũ cũng đang đứng xếp thành vòng tròn xung quanh Okayu, nhìn cô với ánh mắt thoải mái như hôm nay chỉ là chuyện thường ngày. Còn Okayu thì ngước ánh mắt mệt mỏi lên suy xét, thấy vết thủng trên tim Laplus đã lành lặn như mới thì đành nhắm mắt lại.

"Tôi bỏ cuộc. Thú thật là tôi có mạnh hơn và...khôn hơn, nhưng cũng không nhiều bằng cậu được, Laplus Darknesss."

"Sợ phô ra thêm chiêu rồi bị phế chứ gì?"

"Không có mà."

"Xạo ghê."

Đau đến muốn chết đi sống lại nhưng Okayu vẫn cười khúc khích, gương mặt bê bết vết cháy và máu khô nhưng cười vẫn đẹp đến khó cưỡng. Một ngàn năm trước, Laplus cũng đã bị phong thái vô tư khó hiểu này làm cho động lòng.

"Nhưng mà cậu làm tốt lắm, Okayu. Nếu tôi chỉ có một mình, có khi cậu đã đánh thắng được tôi rồi." - Laplus thở dài rồi khen được một câu nở hết cả mũi, các phân thân từ lúc đó cũng biến mất phát một.

"Đó là nếu như cậu không xài năng lực, mà năng lực là một phần tất yếu của chiến trận đâu có ngăn cậu dùng được. Chỉ trách tôi không đủ can trường và kỹ năng."

Không đủ can trường, không đủ kỹ năng, Laplus nghi ngờ độ trung thực trong những lời đó. Người mình ngưỡng mộ nể phục mà lại khiêm tốn quá mức hay một cái từ gì đó kiểu thế, Laplus lại thấy không ưa, có chút bực mình.

"Dậy đi."

"Kéo tôi dậy đi mà Laplus, nhức quá không di chuyển nổi nữa rồi. Hay là cậu bế tôi đi về đâu đó luôn đi."

"Không đời nào."

Cuộc nói chuyện vô tri này sẽ còn phải kéo dài thêm một hồi lâu.

 

0.12624 sec| 1502.531 kb