Tôi là Minato Aqua.
“He he, Aqua ơi nhìn nè nhìn nè… Cái ly này xứng đáng vào kho rồi đó~”
Còn con người nhìn gian xảo này là Houshou Marine. Ngài tự gọi Ngài ấy là “thuyền trưởng” của một băng hải tặc, với tôi là thành viên duy nhất. Hiện tại Ngài đang cúi nhìn săm soi một cái cốc đầu lâu làm bằng vàng ròng, ngả tới ngả lui để canh được một góc nhìn đẹp nhất cho sản phẩm.
“Được, ta muốn cái thứ này! Ông chủ, bao nhiêu đấy?!”
“Hè hè, cô gái quả thật có mắt nghệ thuật đấy. Cái ly này từng thuộc về một băng hải tặc huyền thoại nơi đại dương phía Đông, hàng chục thế hệ trải dài trăm năm đã thu lượm biết bao nhiêu thứ của cải giả kim thuật quý hiếm khắp năm châu. Bản thân cái ly này cũng là một vật dụng nhiệm màu như thế, biến mọi đồ uống nó chứa đựng thành một loại tiên dược giúp kéo dài tuổi trẻ và đẩy lùi lão hóa, vô cùng hợp lý với các cô gái tươi tắn này đây. Biết sức mạnh của nó là vậy, không biết quý cô nghĩ cái giá 25 lạng vàng thế nào-”
Bịch!
“Đây! Cho tôi cái ly đó luôn đi!”
Mắt của lão xém nữa lồi ra khỏi hai hốc mắt trước túi kim loại cồng kềnh chưa từng thấy, được cánh tay thon trắng của một cô gái đập ầm lên bàn với sự hăng hái khó tìm lại trên quả đất. Những gian hàng xung quanh thấy vàng bỏ cả túi cũng trố mắt ra nhìn, không bao lâu đã tụ lại được kha khá quần chúng tò mò trước các nữ nhi giàu có.
“Ô ô, c-cảm ơn rất nhiều! Đây, đây là cái ly nhé! Chúc hai cô một ngày tốt lành, hehehe…”
Lão chỉ đẩy cái ly ra ngoài một chút, và Ngài Marine ngay lập tức vớ lấy giơ cao như thể một cái cúp danh giá. Về phần tôi thì tôi không thích sự phô trương như thế, nhưng Ngài ấy thì khác, nên tôi cũng chẳng phản ứng.
Hiện tại, chúng tôi đang hành xử như các du khách vô cùng bình thường và đi mua sắm chút đỉnh cũng như các du khách hoàn toàn bình thường, những thứ khác thì không.
Trang phục của chúng tôi khá khác với những người xung quanh - trong khi mọi người, bao gồm phụ nữ trẻ em lẫn đàn ông mọi tuổi, đều đang quấn vải trắng xõa dài che thân, tôi và Ngài Marine đang trưng diện các thứ váy có thể gọi là “hơi quá lòe loẹt”.
Họ cứ nhìn chằm chằm vài cái túi bự mà Ngài Marine đang cầm, không biết đang có ý xấu hay không. Tôi đoán là ở đây người ta không cầm quá nhiều đồng bạc đồng vàng ra ngoài, nếu có kẻ giàu mang kha khá thì cũng chất xe ngựa kéo hay đựng trên kiệu người khiêng, chứ chẳng ai lại đi vác cả cục chục ký như Ngài Marine lúc này. Không chỉ kém bảo mật mà còn rất nặng, đáng lẽ ra con người mảnh khảnh như Ngài Marine không thể vác theo được. Cũng giải thích được một phần lý do mà họ nhìn chúng tôi với ánh mắt kỳ lạ.
Nhà cửa nơi đây thì…so với những thế giới khác mà chúng tôi thăm thì có phần kém phát triển hơn. Công trình xây bằng cát và đá như tổ kiến lớn, chợ và cửa hàng dọc hai bên lề đường dựng nên bởi các bó tre nứa đã khô khốc đến mất màu. Đường xá cũng không có lót bằng nhựa đường hay phiến đá, mà chỉ để nguyên lô toàn cát và bụi như vậy mà đi, làm cho việc người dân đi bộ chân trần trở nên phi thường rõ thấy.
Tuy vậy, nơi đây có một số vật phẩm đã bắt được ánh mắt kẻ sưu tầm của Ngài Marine. Với nền tảng dựa trên giả kim thuật, các vật dụng được phù phép sẽ có khả năng biến đổi vật chất đến cấp độ nguyên tử, tạo nên những sự thay đổi kỳ diệu chẳng khác gì phép thuật của các Cứu Thế Giả.
Một thế giới trông lạc hậu, nhưng cũng có vài loại công nghệ thú vị. Thế giới tạo lập bởi năng lực [Zarathustra] của Ngài thuyền trưởng đôi lúc sẽ có những cái khá đáng quan tâm như vậy.
“Hưm hưm hưm ~”
Nhìn Ngài ấy có vẻ vui, vẫn còn ngắm nghía nó thay vì bỏ vào kho không gian sau 5 giây cầm nắm như bao thứ khác. Có lẽ thứ này có một sức hút mạnh mẽ hơn các vật phẩm khác.
“Nó trông ngầu thật đó, hợp với thuyền trưởng hải tặc ghê.”
“Đúng không!? Để trên kệ văn phòng, và người ta nhìn vào là biết ngay ta đây chính là thuyền trưởng Houshou Marine, nữ hải tặc mạnh mẽ nhất thế giới này! Em cũng hay thật đó, gợi ý ta vào đúng gian hàng định mệnh!”
“Nghĩa vụ của em thôi. Em đã đi theo Ngài lâu rồi, chẳng lẽ không biết Ngài thích đồ đẹp đồ lạ?”
Ngài Marine nghe tới là ngây người ra, tôi thấy lạ nên cũng đứng lại theo Ngài.
Ngài Marine thấy nó lạ à? Hay là quên mất nhỏ hầu gái này đã đi hầu hạ mình biết bao nhiêu năm tháng? Hy vọng rằng nó chẳng phải là trường hợp nào cả.
“A, ta mới nhớ ra… Aqua, ta có ghi tay một danh sách đồ đạc, em mua đồ giúp ta nhé. Còn ta thì…lại đi săn kho báu đây!!!”
Chẳng nói chẳng rằng, Ngài Marine dúi vào tay tôi một trang giấy chỉ có vài dòng chữ nguệch ngoạc rồi chạy phắn đi như ma đuổi. Tôi cũng khá quen cảnh này rồi, Ngài ấy ở cả trăm thế giới trước cũng lải nhải chuyện săn dụng cụ hiếm rồi chạy đi, nhưng chạy như rùa bò thế thì cũng chẳng thoát được hầu gái siêu nhân này.
“...Để xem Ngài ấy ghi gì.”
Cà rốt, bốn củ. Dây chuyền bạc, một cái. Bùa cầu may, một cái. Bánh lái thuyền, một cái. Phản ứng đầu tiên là nhìn xung quanh, xem ở đây có cái nào được bán hay không.
“Chúng đều…ở gần đây hết hả? Dễ hơn hẳn những lần ‘trao đổi’ trước.”
“Trao đổi” ở đây, tôi đang nói tới các lần cố đàm phán đổi vật ngang giá với hoàng gia đế quốc, đổi rác phẩm lấy chú cụ, thành ra bị truy nã quốc gia. Rồi cũng có lần giao dịch mua vũ khí bằng thẻ điện từ, nhưng thẻ hư và chúng tôi xử lý nóng vội bằng cách tấn công và ăn cướp, thành ra kéo theo cả một đàn robot an ninh đuổi theo sau.
Tôi đã sống cùng người thuyền trưởng rắc rối này khá lâu, song lần được sống có văn hóa thế này là khá hiếm. Trải nghiệm yên bình một lần, chắc cũng chẳng sao cả.
“Với lại, nếu Ngài cho việc nhẹ quá thì em sẽ bắt kịp được Ngài nhanh hơn đó. Em chẳng thích Ngài gây rối ở thế giới khác đâu, Houshou Marine.”
…
“Cảm ơn vì đã ghé cửa hàng!”
Chỉ hai phút dạo quanh và tôi đã xong danh sách mua đồ. Việc sắp đến cũng khá hiển nhiên, là phải đuổi theo xem Ngài Marine đang chuẩn bị làm chuyện mờ ám gì.
“Để xem nào. Xem nào, xem nào.”
Tôi không thể ngăn được cái giọng thách thức này, khi mà người thuyền trưởng càng lúc càng muốn tránh xa tôi vào mấy lúc thám thính tìm kho báu. Ngài sẽ hay chạy thẳng về một phía nào đó, rồi nén Mana lại để không bị phát hiện, và đổi hướng loạn xạ giữa những con phố nhà cao cửa rộng. Như một con chồn, tháo chạy trên bốn cái chân ngắn tủn giữa lùm cỏ gốc cây.
…Xin lỗi vì đã miêu tả Ngài như vậy, nhưng em không thể ngăn bản thân cười chê rằng Ngài nghĩ Ngài có thể thoát được em.
“Ngài giấu bản thân chẳng kín gì cả. Hướng Tây Nam, 2 cây số đúng chứ?”
Nhà cát cao chênh vênh che nắng, giờ hàng ngàn cái như vậy đã nằm dưới chân tôi, rải rác như những hạt cát li ti trên bờ biển. Tôi phóng nước đại lên trời và cứ ở trạng thái nổi như vậy, nhìn về một góc phố nơi Ngài Marine đang càn quét.
“Ngài đây rồi.”
Vừa hạ cánh xuống sau một góc nhà, tôi lén thò đầu ra nhìn thử kiểu nhà mà Ngài Marine đang đứng đối diện là gì. Nhìn như một cửa hàng quần áo cho nữ, trông sang hơn hẳn những gian hàng lúc trước, xung quanh cũng là các công trình được xây bằng gạch với các ngọn đèn đuốc dựng cao. Tôi đoán nơi đây là góc dành cho thành phần khá giả của thành phố, và cũng thường là nơi mà Ngài Marine hay ghé thăm đầu tiên mỗi khi đến một thế giới khác.
Ngài ấy đi vào trong, hai tay chống nạnh rồi ngó nghiêng tham khảo. Tôi nhẹ nhàng bước tới nấp sau một bên cửa kéo của cửa hàng, thầm nghe cuộc nói chuyện của Ngài Marine và cô chủ quán ăn mặc sang trọng như một nhà hiền triết Hy lạp.
“Xin chào quý khách! Chúng tôi có thể giúp gì được cho quý cô đây?”
“Hừm hừm…! Quán này được, các mặt hàng vừa vào là đã tạo được cảm giác rằng sẽ phục vụ người sang trọng, như Houshou Marine tôi đây.”
Mà Ngài Marine hôm nay lại đi mua đồ? Ở một tiệm quần áo, làm sao có được các món đạo cụ thần pháp mà Ngài ấy thích thú được?
“Hehe, cửa hàng này là vậy đó thưa cô, phục vụ tận tình để phái nữ thể hiện nét đẹp trời ban. Cô chọn cửa hàng chúng tôi cũng là rất có mắt nhìn nhận đó nhé! Nào, hãy cho chúng tôi biết quý cô này cần gì, chúng tôi sẽ hỗ trợ hết mình ạ!”
“Hmm hmm…! Vậy…”
Tôi chẳng biết ý định của Ngài Marine là gì, chỉ có thể ngồi cùng các suy đoán vẩn vơ và nín thở chờ đợi.
“Câu chuyện là…tôi đang tính mua đồ ‘gợi cảm’ chút, để về chiều bạn gái một chút. Không biết tiệm mình có thứ nào kiểu gì như vậy không nhỉ?”
“À, ừm… Đồ gợi cảm ư? Chúng tôi chưa rõ khái niệm ‘gợi cảm’ của quý cô là gì, có thể cho chúng tôi biết chi tiết kiểu đồ mà cô muốn sẽ trông thế nào không ạ?”
“Cô biết mấy thứ đồ ngủ xuyên thấu không? Tôi muốn một cái kiểu vậy, màu đỏ hung, càng xuyên thấu càng tốt. Rồi nè, tôi muốn thêm một bộ đồ lót ren, chi tiết hoa nở các kiểu, phần áo ngực có xẻ ra để thấp thoáng hai vị trí ‘đó’ càng sát càng tốt nè nha, hehe, phần quần lót càng mảnh càng tốt nè,... À đúng rồi, thêm nữa nếu được, tôi muốn có cái quần tất đen xuyên thấu, mặc càng bám người càng tốt, cũng phải gây chút thử thách cho ai đó muốn xé ra chứ nhỉ, hehe…”
Đúng như mong đợi. Cái con người đê tiện này, mua đống phục trang ô nhục đó về một là Ngài mặc hai là tôi mặc. Chưa kể chuyện đi mua…mà không thể nào bớt cụ thể hơn một chút được hả!? Một thứ khớp mô tả đến vậy, làm sao có được ở một chỗ bán quần áo nữ bình thường được chứ thuyền trưởng ngốc!?
“À, thưa cô… Chúng tôi không có bán loại đồ với chi tiết cụ thể mức đó, rất tiếc phải thông báo như vậy. Một số tiệm có thể đáp ứng nhu cầu của cô nằm ở phố đèn đỏ chỉ cách đây 200 mét đi bộ về hướng đó, mong quý cô ghé thử ạ…”
Tội nghiệp cô gái trẻ, dính vào mầm bệnh dâm dê mất đời thiếu nữ. Tôi chỉ có thể cảm thông cho cô bé kia, đồng thời thất vọng tràn trề.
“Hầy, vậy thì tiếc quá. Tạm biệt sốp nhé, mong lần sau lại ghé thăm!”
“Dạ, chào quý khách…”
Ước gì Ngài mọc mắt đằng sau để thấy cái gương mặt nhăn nhó của cô gái kia. Người ta đang bảo là đừng quay lại đó lão bà à.
“Mà nghĩ lại quần áo không phải là lựa chọn tốt. Chắc phải kiếm thử…cái khác.”
Ngài ấy chạy ra khỏi tiệm quần áo, dĩ nhiên là tôi đã di chuyển lên cao và quan sát từ bên trên. Sự tôn trọng bên trong dường như đã giảm đi một phần tư.
Vài phút sau, Ngài Marine lại vào một trong tiệm khác, lần này là buôn vũ khí. Bên trong các cột gỗ treo các thứ khiên kiếm, ba bên tường là ba gian trưng đủ thứ chai lọ và vũ khí tầm gần tầm xa như cung kiếm giáo búa kim loại, và một ông chú đứng quầy vạm vỡ đầu trọc. Tôi đứng bên ngoài, nhìn lén từ cửa sổ không mấy cách âm. Tôi cảm thấy đi vào chỗ thế này hợp với tính Ngài ấy hơn nhiều.
“Kính chào quý khách. Quý khách tới đây để tìm kiếm gì ạ?”
“Hmm hmm… Nơi này có bán các kiểu thuốc bôi ngoài da nào?”
“Chúng tôi có bán các loại thuốc bôi tăng tốc chữa lành, tăng sức bền của da. Nếu mở rộng ra là thuốc bôi cho những thứ khác, thì chúng tôi còn có loại dầu rèn kiếm làm lưỡi kiếm có năng lực bộc phá, cùng với keo bôi mũi tên khi thâm nhập vào da thịt thì có khả năng phân rã cơ bắp…”
“Vậy có thuốc bôi nào làm nóng người hơn không?”
Cả người chủ tiệm và tôi đều sững sờ một lúc.
“...Dạ vâng, để tăng lực chiến hay là vì mục đích gì ạ?”
“Không, chỉ làm bản thân thấy ‘hứng’ hơn thôi. Như một cái loại dầu nóng mát xa toàn thân ấy. Hehehe, tôi muốn một cái như vậy để về cho hầu gái bôi, tưởng tượng … tưởng tượng cái bàn tay căng mịn đó, đầy dầu nóng nhờn nhợt, chạm từng đường cong tuyệt sắc mỹ thuật của vị thuyền trưởng danh giá này… Ôi, nghĩ tới mà thấy cả hai đều ở kiểu thiên đường của mình!”
Ông chủ nhìn khó xử vô cùng, gãi đầu cười hề hề như một tên ngốc lần đầu nghe nội tâm dâm ô đê tiện hết nấc.
Tôi nghe mà cũng đỏ mặt tía tai, làm sao mà một người lạ mặt nào chịu nổi!? Mà làm như tôi muốn nắn bóp cái đống mỡ phì đó lắm vậy!
“...Xin lỗi chủ tiệm, mái nhà của chú phải hy sinh rồi.”
Tôi chắp hai ngón trỏ giữa lại, điều hướng một quả cầu nước lớn phi xuyên mái thẳng xuống đầu người thuyền trưởng ngốc, khiến Ngài ta đo ván giữa sàn gỗ ướt nhẹp như lũ lên.
“Ôi, có chuyện gì xảy ra…!? Xin lỗi quý khách rất nhiều, mưa quá mà mái nhà tôi chắc bị gì nên mới tích nước dữ dằn đến vậy!”
“À không, không sao… Một gáo nước vào đầu như vậy, thật sự là làm con người ta thông suốt hơn…”
“Cô có làm sao không, để tôi giúp…”
“Không không sao, tôi tự dậy được…”
Giờ cả người Ngài đều ướt át như chuột lột rồi, hy vọng Ngài cảm thấy thỏa mãn với điều đó.
“Xui quá xui quá rồi, chắc chỉ đi thêm vài chỗ nữa rồi quay lại thuyền vậy.”
Ngài Marine mở cửa đi ra là tôi lại bay lên trời, ngắm cái đầu mũ hải tặc to tướng đó quay đi quay lại tìm hướng đi. Mà cho dù đi đến đâu thì tôi cũng đuổi theo được, và có làm cái gì đồi trụy thì tôi cũng bắt được. Nhất quyết không để người tôi kính mến nhúng tay vào những thứ đồi bại như thế này được.
“Lần này là vào hẻm à? Trốn dưới cống còn chẳng được đâu!”
Ngài Marine rải bước nhanh vào một khúc đường hẹp giữa hai tòa nhà, nhưng ở cuối khúc hẻm đó là ngõ cụt. Tôi cũng vừa mới để ý ở ngõ cụt đó có người, gồm năm sáu tên đàn ông đang vây quanh một cô gái.
“Nào cô bé, gần đây có một con phố khá thú vị với đủ thứ ăn chơi đó, cô bé có muốn đi cùng bọn ta không nào?”
“Không, làm ơn, cho tôi đi…”
“Hề hề, lo sợ e dè gì. Sắp lớn rồi, trải nghiệm hoang lạc một tý thôi có chết ai đâu này!”
“Không, buông… buông tôi ra! Có ai không cứu vớ- Um, ummm!!!”
“Ôi chậc chậc, rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt…!”
Mặt Trời nơi này đang dần ngả về đường chân trời, tông trời nhích dần về màu cam lửa cháy. Buổi tối sắp đến, và dĩ nhiên bọn khả ố cũng mọc lên như nấm như cỏ. Từ vị trí tầng thượng của tòa nhà làm nên một bên tường hẻm, tôi còn có thể thấy vài ba đám thanh thiếu niên trông ngỗ nghịch đang đi dạo ngoài đường, chắc cú là chuẩn bị đi ăn chơi đồi trụy. Bọn này chỉ là bề nổi của tảng băng chìm, và cô bé kia không may đã lỡ bước chân vào một vùng tối đáng sợ.
Nhưng Ngài Marine chắc chắn sẽ không thích điều này. Tôi thấy Ngài đang đứng đó, hai tay khoanh trước ngực và lớn tiếng sau lưng bọn người đàn ông đang nhăn mặt vì mồi ngon mỡ béo.
“Này đám người đê tiện kia, vai u bắp thịt mà lại đi săn gái mới nhú à? Còn có chút xấu hổ gì không?”
Con người đê tiện kia biến mất hoàn toàn, để lại một người thuyền trưởng thép chẳng hề lay chuyển trước ánh mắt sát thủ của bọn côn đồ.
“Còn mày là đứa nào? Dám phá hỏng chuyện tốt của tao…”
“Ê chờ đã, nhìn từ từ đi mày. Con nhỏ này, trông cũng được ấy chứ?”
“...Mày nói đúng, hề hề, nhìn cũng đầy đặn đấy, trang phục cũng kỳ lạ trông như người ngoại quốc…”
“Vậy thì xử luôn, phải gỡ thử miếng bọc thì mới biết cục thịt ngon ngọt đến mức nào để mà ‘nấu’ chứ…!”
“Mày muốn lột đồ nó thì nói mẹ luôn đi, bày đặt văn vẻ uốn lưỡi.”
“Khà khà khà…”
Những tên bỉ ổi vô liêm sỉ thế này chúng tôi đã gặp nhiều, dù ở kiểu văn minh nào xong đầu óc thì cũng như một. Người như Ngài Marine, tôi tin chắc sẽ chẳng có chút suy nghĩ nào mà đồng ý được với mấy tên múi to hơn não này-
“Úi chà, muốn thưởng thức cơ thể điệu đà này à? Nói cho mà nghe, con trai mà vừa bự vừa thông minh vừa đáng tin thì gái nó đổ ứ ừ cho. Vậy để xem… liệu mấy anh trai sư tử này có chinh phục được trái tim ta không nhỉ~?
À thôi tôi rút lại câu vừa rồi. Tôi quên mất rằng Ngài thuyền trưởng ngốc cũng là người đê tiện theo cách nào đó.
Nhưng mà, nói tóm lại là Ngài Marine đang ra sức bảo vệ cô gái này, nên ít nhất là tôi có thể cảm thấy tự hào lại về người thuyền trưởng. Như mong đợi, chỉ một vài tên lực lưỡng toàn cơ bắp thì chẳng là gì so với một Cứu Thế Giả có sức mạnh phi thường cả.
“Nếu muốn đè ta ra thì mỗi người các anh phải nặng bằng con voi cơ. Tiếc là chẳng ai ở đây bự và khỏe được đến vậy cả…!”
Bọn côn đồ chỉ trong hơn mười giây mà đã bị đánh ngất sạch sẽ, chất đống lên nhau như những cái lốp xe hỏng đang rỉ nước mắt nước bọt. Cô gái được cứu xong nhìn Ngài Marine với ánh mắt ngơ ngác, song nhận ra tình hình rồi thì cúi đầu ngay và líu rít bài ca.
“Cảm ơn, cảm ơn chị nhiều lắm. Thật sự…hồi nãy…tôi sợ lắm…may là có chị!”
“Không sao, tôi cũng ghét mấy tên kiểu vậy. Làm người ta không có cảm giác an toàn rồi mà còn bày đặt ra vẻ ép buộc, đúng là tụi ngốc.”
“Đú-Đúng vậy! Họ…họ xấu lắm, nên đáng bị trừng trị…! May là có chị ra tay nghĩa hiệp…tôi xin cảm ơn, cảm ơn rất nhiều…Oái!”
Bỗng nhiên Ngài Marine lại…đập tay lên tường? Ngài ta đang ép cô gái mình vừa cứu vào tường lại, đang muốn làm gì?
“D-Dạ…!?”
“Thay vào đó, tôi nghĩ em nên đi cùng tôi, đảm bảo an toàn hơn một trăm lần, hehe. Tôi sẽ dẫn em đi qua mọi nơi trong phố ăn chơi với sự an toàn tuyệt đối, và tôi cũng cam đoan là bản thân sẽ chẳng làm gì em cả, chỉ làm hộ vệ cho em ăn chơi tác trác luôn! Em ô kê với lời đề nghị từ siêu thuyền trưởng Houshou Marine này chứ?”
“Hả!? Dạ…dạ…em…”
“Nào, không cần phải lo nghĩ ngợi làm gì đâu. Sức mạnh của tôi, cơ thể của tôi sinh ra để bảo bọc kẻ yếu như em, thế nên là… Oái!”
Tôi quẹt ngang tay phải một cái, triệu hồi một bãi nước to tướng dưới chân để Ngài ta ngã chổng háng ra đất ra đất trước mặt nhà con người ta không thương tiếc. Làm xong là tôi bay đi ngay, chẳng ở lại coi thêm làm gì.
Xứng đáng bị vậy lắm, cái con người đó.
Đồ con người đê tiện hết thuốc chữa! Đáng ghét thật mà.
“Ngài Marine xứng đáng bị xấu hổ trước mặt người ta như vậy đấy. Thật là…!”
Tôi đã chán cái cảnh Ngài Marine cứ tự hủy hình tượng như vậy lắm rồi. Tôi rất ghét mỗi khi Ngài ấy trưng ra vẻ chảy đầy dục vọng trước bất kể người nào, cứ đụng cái là nói chuyện như u mê đắm say.
Cảm giác khó chịu, làm tôi suy nghĩ không ngừng.
“Nhưng cuối cùng thì, Ngài ấy cũng đâu phải là kiểu người gì quá bất công…hay nhẫn tâm.”
Với tôi thì Ngài luôn tươi cười và hỏi thăm mỗi khi tôi lại gây chuyện gì đó với đống chén bát ấm trà. Tôi là một đứa hầu gái vụng về, nhưng Ngài chưa bao giờ một lần khiển trách tôi.
Còn tôi thì ở đây, tự mình nghĩ ra cái thứ gọi là “độ đáng tự hào” của Ngài và tùy ý hạ thấp tăng cao nó theo thái độ chủ quan. Ngài ấy có thể ứng nhân xử thế một cách khó coi, nhưng mà…có lẽ, đến cuối, tôi mới là người bất công với Ngài Marine.
“...Hay là, chắc mình…sẽ tặng cho Ngài ấy cái gì đó để tạ lỗi vậy…”
Nhưng Ngài thuyền trưởng sẽ thích cái gì nhất? Bảo bối pháp thuật? Một hầu gái như tôi thì lại chẳng có mắt nhìn bằng Ngài Marine, nên khó làm vậy được. Còn một con tàu mới thật nguy nga tráng lệ? Ngài Marine thì… Ngài chẳng thích cái gì trông quá khác với tàu hải tặc sờn cũ, nên là… không được.
Mà từ từ, trong tay chỉ có vài đồng mà tôi lại đang nghĩ gì thế nhỉ? Những thứ đắt giá đó còn chẳng đến lượt tôi mà chọn.
“Vậy chắc chỉ đơn giản…một cái bánh thôi. Tiệm đằng kia trông cũng được.”
…
Mây đổ màu lửa, gọi những cánh chim đi về tổ ấm. Mặt Trời dần lặn sau dãy núi trùng điệp, rời xa nơi biển khơi sóng vỗ hiền dịu. Giữa khung cảnh yên bình như mơ, con tàu của băng hải tặc Houshou lại trôi nổi giữa không trung, kết thúc một ngày hoạt động của các thuyền viên.
“Ahoy! Hầu gái yêu quý của ta, đã làm xong việc mua đồ chưa nhỉ!?”
“Dạ xong rồi ạ. Mà em không thấy Ngài mua gì hết?”
“À, nghĩ lại rồi, ở đây chẳng có gì đáng quý lắm, nên chắc là xài lại [Zarathustra] vậy. Mà thôi, cho ta túi đồ em mua đi.”
“Dạ đây ạ.”
Tôi cúi đầu rồi đưa ra một túi bọc giấy nhỏ, vì dù sao mọi thứ cũng chỉ có nhiêu đó.
“Ủa, nay em lạ ta, thường ngày đưa đồ bằng hai tay mà sao nay lại còn một thôi vậy? Em đang giấu gì đằng sau lưng kia đúng không?”
Tôi thật sự không muốn trông như một đứa hầu gái thất lễ, nhưng may là Ngài không mắng mỏ tôi vì chuyện đó. Và đằng sau lưng tôi thật sự đang có gì đó thật.
Một món quà.
“Đây là…một cái bánh, em muốn tặng thưởng Ngài vì hành động nghĩa hiệp trong con hẻm hồi chiều. Cho em vài giây gỡ hộp ạ..”
Tôi kéo nguyên hộp đựng bánh ra khỏi cái túi giấy rồi từ từ kéo nó ra, cho đến khi nguyên cái bánh lộ nguyên hình và nằm gọn trên một cái đĩa trắng.
Tôi đã cố khuyên bảo mấy thợ ở đây làm cho lớp kem có màu hồng và có mặt một con mèo, nhưng không phải là con mèo “siêu thực” mà người ở đây đã quen. Kết quả cuối cùng ra khá hợp ý tôi, trông nó cũng dễ thương và màu dịu hơn dự kiến.
“Đây là chút lòng thành của em, mong Ngài nhận ạ.”
Ngài ấy nhìn cái bánh rồi mặt có hơi đỏ lên, đủ rõ để nhìn thấy giữa những tia nắng gay gắt cuối cùng của buổi chiều. Ngài ấy nhoẻn miệng cười, mang một vẻ u mê nhè nhẹ.
Ngài Marine thích thú như vậy làm tôi thấy vui. Tự khi nào mà cơ thể như nhão ra, thả trôi giữa nụ cười nắng ấm của người thuyền trưởng.
Mà…tôi đang hơi đứng xa thì phải. Tôi cần phải đến gần hơn. Đến sao để Ngài thấy được cái mặt mèo dễ thương nà-
“O-OÁI!!!”
Có một miếng sàn gỗ nó hơi gồ lên. Ngón chân tôi mắc vào đó, kéo cả cơ thể tôi ụp mặt xuống sàn. Toàn bộ cái bánh được dành mọi nỗi niềm hy vọng, tan nát nhèm nhẹp trên người Ngài thuyền trưởng.
“...”
Bột bánh rơi lã chã xuống như giấy cháy, kem hồng kem trắng dính cứng như những đường keo trên tay, trên ngực, trên bụng Ngài Marine. Ngài giơ tay, Ngài sờ bụng, ngắm nhìn đống bầy hầy đã từng là một món tráng miệng.
“Em-Em…không…cố…cố ý. Em…x-xin lỗi…xin lỗi Ngài…U…uhu…Hức…”
Tim tôi đập nhanh vì sợ, chỉ dám ngước lên nhìn đôi tay Ngài chứ không dám tới mặt.
Tôi thấy Ngài đưa hai bàn tay lên, qua cằm, dường như đang quẹt chúng qua miệng.
“Bánh ngon lắm, Aqua.”
Ngài vừa nói, vừa dùng khăn mùi xoa lau đôi tay dính bánh.
“Không sao đâu. Em đứng dậy đi, Aqua.”
Tôi đã phạm một sai lầm đáng chết, vậy mà Ngài vẫn…vẫn đưa tay ra, kéo tôi vực dậy lại trên đôi chân của mình, xoa đi đôi mắt lạnh buốt vì nhòa lệ của đứa hầu gái vụng về này.
“Món quà của em, ta giữ trong tim rồi. Nói về quà thì… ta cũng có một cái, muốn tặng em.”
Trên tay Ngài…là một cái băng buộc tóc, in hình mỏ neo. Ngài đan những ngón tay chai sạn giữa đỉnh tóc tôi, cố định lại món đồ trên đầu người hầu gái.
“Đây, một cái băng buộc tóc. Không có gì nhiều, nhưng mà hy vọng em sẽ chấp nhận lòng thành của ta.”
“Ngài…Ngài mua nó…từ khi nào…cơ chứ?”
“À thì…”
…
[Tự nhiên có một bãi nước dưới chân, làm tôi té ngửa trước một cô gái ngoan hiền vô tội như vậy. Giờ cô gái thấy hết cái quần lót ren đen của tôi rồi, chẳng còn mặt mũi nào để giả ngầu nữa rồi.
“Xin lỗi cô gái, cô gái có thể đi khỏi đây được rồi. Xin lỗi cô rất nhiều vì hành động khiếm nhã khi nãy.”
“À…à vâng…em cảm ơn ạ. Chào chị!”
Mong cô đừng quay lại mấy chỗ thế này nữa.
Rồi, giờ còn ta, đứng đây mà trên đầu khắp người và dưới mông đều ướt nhẹp nước. Nước từ đâu ra mà cứ xông vào hành mình thế không biết.
“Từ ‘củ hành’ kia chứ ai. Nhỏ nghĩ mình không biết nhỏ theo đuôi mình à? Thật là…”
Aqua chưa bao giờ biết rằng tôi có thể cảm nhận hoàn hảo được sự hiện diện của em ấy mọi lúc mọi nơi, cho dù Aqua có nỗ lực che dấu Mana đến mức nào bởi vì…tôi có bảo bối hỗ trợ cơ mà. Hiện tại thì tôi chẳng còn cảm thấy nhỏ ở quanh đây nữa, chắc đã bay đi đâu đó sau khi ba lần liên tiếp phải chứng kiến hành động đồi trụy của người thuyền trưởng mà nhỏ kính yêu như thần.
“Vậy là cố tình hành xử khó coi ba lần mới thành công. Giờ em ấy đi rồi…”
Thì đến lúc đi mua quà tặng nhỏ thôi. Kỷ niệm sáu năm bên nhau, à nhầm, trăm năm. Không biết tôi nghĩ gì mà nói sáu năm nữa.]
…
“Ước gì em thấy được góc nhìn của ta. Nhìn em dễ thương hơn gấp trăm lần rồi đó, Aqua.”
Tôi đưa tay lên, cảm nhận nó. Những đường vải tơ bồng bềnh, họa tiết mỏ neo cưng cứng trên đầu ngón tay…
“Cảm ơn em vì đã luôn ở bên cạnh người thuyền trưởng ngốc này. Ta rất lấy làm biết ơn, hầu gái số một của ta.”
Không.
Đáng lẽ người bề dưới như em…mới là…
Không. Ngài đã đưa bàn tay kéo em khỏi hố sâu, đưa em theo biết bao cuộc hành trình. Biết bao nhiêu thời gian, biết bao nhiêu công lao. Em đáng lẽ ra phải trả ơn vô hạn lần, vô hạn lượng.
Nếu Ngài cảm ơn em, thì em phải đáp lại…bằng cách nào cho đủ?
Hồi đáp làm sao, câu hỏi làm tim em chạy loạn.
“Cảm ơn em vì tất cả những gì em đã làm suốt sáu năm qua. Thật đó.”
“Là…trăm năm…đó ạ…Mình đã…trăm năm…bên nhau mà…”
“À, ối, ta nhầm! Trời ơi, hỏng hết cả cảnh tình cảm trào dâng rồi!”
Có thế mà cũng nhầm lẫn được. Làm em tụt hết cả hứng.
Houshou Marine ngốc.
Tay em không thể ngừng mân mê cái băng buộc này, vậy mà Ngài nói cái gì…cố ý làm em bỏ tay khỏi nó trong thất vọng à?
Thế thì chẳng có chuyện đó đâu.
Như Ngài thấy, mặt em chắc đang có một nụ cười trông ngu ngốc lắm. Mắt em cứ díu lại, cứ như bị ai bỏ bùa quên hết đất trời xung quanh.
Cho Ngài biết, em không định bỏ nó ra dễ đến vậy. Ngốc như Ngài, chẳng làm được gì để ngăn em tận hưởng cái trân quý đâu.
“À mà…Aqua ơi, đồ ta dơ hết rồi. Không biết là…hehe…em lau giúp ta được không nhề? Nếu được thì, hehe, ta khuyên là nên dùng tay không gạt từng chỗ một đi. À, không chỉ trên người đâu, có một số miếng kem len vào trong áo ta rồi, nên là, hehe, có khi phải cởi chút phục trang để dọn dẹp ha…hà hà…”
Đấy, lại nữa rồi. Đồ ngốc này, chẳng canh đúng lúc chút nào, làm hỏng hết cả hứng mà.
“Làm thế thì không sạch được đâu, Ngài Marine. Em nghĩ nên đi tắm đàng hoàng, nên là em đang tính chuẩn bị bồn tắm. Tí nữa vào em kỳ người giúp cho.”
Tắm chung. Tắm chung. Tắm chung. Từ khóa đó, Ngài Marine.
“Hả-Hả? Thật…thật không, Aqua? Tắm chung…với em á!?”
Tôi bĩu môi, đánh một cái nhìn đòi hỏi sang Ngài. Ngài nhìn thấy nó, đáng lẽ ra phải biết là em nói gì em sẽ làm nấy mà.
“Ôi, ôi, Aqua…Em quả thật là…kho báu quý nhất của ta mà…chẳng có gì so được cả!!!”
Ngài ấy bị cảm xúc lấn át quá nên nhảy chồm vào người tôi, hình như là đang muốn đè tôi ra. Tiếc là tôi khỏe hơn Ngài ấy nhiều, có khóa lên người tôi thế này suốt năm suốt tháng cũng chẳng làm tôi di chuyển được. Mà hình như Ngài ấy đang cố tình dính cứng ngắc trên người tôi thì phải?
Thôi, sao cũng được. Cứ để Ngài ấy tận hưởng sự bấu víu này chút nữa vậy. Còn tôi thì cảm thấy được thưởng rồi.
Cảm ơn Ngài nhiều lắm, Houshou Marine của em.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo