“Trời, làm sao mà mình lại tới được nơi này thế nhỉ…?”

Hai cánh tay mảnh khảnh chống vào hai bên hông, cặp mắt lóe ánh cam quay đi quay lại nhìn khắp nơi, dường như Murasaki Shion đã lại một lần nữa, đi lạc tới một nơi mà cô chẳng hề biết trong khi trên tay vẫn còn cầm bản đồ.

“Khoan, chờ chút đã nào, cái bản đồ đâu mất tiêu rồi??!”

Từ thất vọng, Shion chuyển nhanh sang trạng thái bối rối tột độ, rõ ràng là mới đêm hôm qua thôi cô còn đang ngủ ngon lành trong căn lều tạm bợ mà cô dựng lên bằng ma thuật của mình, bây giờ thì lại mở mắt ở một nơi chưa từng đặt chân tới.

“Eh…eh….bây giờ thì ừm….”

Cô nàng phù thủy vung tay loạn xạ lên, lục khắp người mình để kiểm tra xem còn cái gì ở trong người có thể dùng được hay không và bất ngờ thay.

“Ma thư….của mình sao?”

Trong lúc hoảng loạn, cô vô tình đá trúng một quyển sách được đặt ngay ngắn ở trên mặt đất.

“Er, quả đúng là sách của mình mà.”

Shion cúi xuống, nhặt nó lên và nhìn kĩ, nhưng có một điều gì đó kỳ lạ ở đây.

“Nhưng chẳng phải mày đã rách nát trong lần tao đấu với Ollie rồi sao…?”

Đấy là khi, cô phù thủy nhỏ nhận ra một điều còn kỳ lạ hơn gấp vạn lần mọi điều kỳ lạ mà cô từng gặp.

“Sách?”

Rất nhiều, rất rất nhiều quyển sách đang nằm la liệt trên mặt đất, chúng nằm đè lên nhau, thậm chí kín đến dộ che kín cả mặt đất, và dường như toàn bộ chỗ sách ấy đều là Ma thư của Shion.

Sốc chẳng nói nổi lời nào, Shion chỉ biết cúi xuống, nhìn kĩ lại từng quyển để kiểm tra một lần nữa.

“Không thể nào…chúng đều là ma thư của mình…”

Suốt cuộc đời đã kéo dài hơn một nghìn bốn trăm năm của cô phù thủy, Shion đã học được vô vàn ma pháp, sử dụng thành thục chúng và thậm chí còn tạo ra những ma pháp mới từ những quyển cũ.

Nhưng quả nhiên số lượng này chưa phải là tất cả.

“Thật là bừa bộn, chẳng giống tôi chút nào.”

Shion nhặt một quyển sách lên, những trang sách trong đó bắt đầu tự động mở ra, chúng lật qua lại với một tốc độ nhanh đến đáng ngạc nhiên, như thể chúng biết Shion đang muốn làm gì vậy.

“Cổ tự ma pháp - Dung hợp!”

Những quyển sách đang nằm la liệt dưới mặt đất kia như nghe được mệnh lệnh của cô phủ thủy, chúng bắt đầu bay lên khỏi mặt đất, tự chia nhau ra xếp thành từng chồng sách khác nhau.

“Tám quyển sao…”

Sau khi đã tự phân chia, những quyển sách khi nãy giờ đã được sắp xếp gọn gàng, lơ lửng trên không trung theo từng chồng sách một, tổng cộng là tám chồng khác nhau với mỗi cái có một số lượng sách khác nhau.

“Haizz…”

Shion thở dài, chẳng phải bởi số lượng kia không phải con số cô mong muốn, mà lí do thật sự đằng sau là cô không muốn sử dụng quá nhiều ma thư cùng một lúc, nó thường làm cô bị rối mặc cho cô đã là pháp sư đã sống hơn một thế kỉ.

Nhưng cũng chỉ đành chấp nhận thôi, cô bỏ những quyển dư thừa vào lại trong không gian bỏ túi, chỉ để lại bốn quyển lơ lửng sau lưng cô.

“Mình hơi tập trung vào ma pháp mà quên mất…nhưng nơi này là nơi nào mới được?”

Nơi Shion đang đứng hiện giờ, không thể sai được, chính là một con đường được lát gạch đàng hoàng như để dành cho những người chức cao quyền lớn đi vậy.

“Đúng là rất đẹp, nhưng mà nơi này có vẻ đã được xây dựng từ rất lâu rồi thì phải.”

Shion lóng ngóng nhìn xung quanh bản thân, hai bên đường là rừng rậm cây xanh, một vài cây nhìn có vẻ như đã héo úa hàng năm trời, tuy nhiên lại có cây như thể vừa được mọc lên và được tưới nước chăm sóc đầy đủ.

Đi dọc theo con đường đá, cô đến được trước một cái cầu thang dài, nhìn lên phía trên đỉnh thì thấy một cánh cổng kỳ lạ.

“Theo báo cáo về Forgotten City mà mình được đọc thì thứ đó là cổng Torii hay gì đó nhỉ?”

Một dạng kiến trúc không thuộc về Alteative, đó là điều Shion có thể chắc chắn.

“Quả thật cứ đi như này làm mình không yên tâm mà…”

Shion gọi xuống một trong bốn quyển ma thư đang lơ lửng phía sau cô.

“[Cảm thụ ma lực].”

Từ trong trang sách, những con chữ bay ra, vây lấy cơ thể của cô nàng phù thủy rồi tan biến, tạo thành một chiếc vòng nhỏ đeo ở trên cổ của Shion.

“Được rồi, bay lên thôi nào!”

Ngay khi ma thuật kia vừa kết thúc, Shion lấy đà, bật nhảy một cú thật mạnh lên thẳng bầu trời, sau đó lơ lửng tại đó luôn.

“Ồ, mình có thể thấy được toàn cảnh rồi nè, đẹp ghê ta-”

Nhưng ngay khi cô chỉ vừa định hình được bản thân ở trên không, có một thứ gì đó bay tới cô với một tốc độ khiến Shion phải rợn tóc gáy.

“Có ma lực!”

Chỉ trong một khoảnh khắc, cô phù thủy đã lập tức dựng ngay một lá chắn tại điểm tiếp xúc giữa cô và thứ đang bay tới kia.

“Hư…”

Phản ứng nhanh lẹ ấy đã cứu lấy Shion một mạng, tuy vậy nó vẫn chỉ là rất xuýt xoa, chỉ cần chậm chút nữa thôi thì có lẽ cô đã mất mạng luôn rồi.

“Là kẻ nào đã đánh lén phù thủy vĩ đại Murasaki Shion này hả!!!?”

Với ánh mắt rực lên ngọn lửa tức giận, Shion hướng mắt xuống nơi mà cô cho là đòn tấn công vừa rồi được phóng đi.

“Huh…?”

Với ánh mắt bùng cháy trong ngọn lửa giận, Shion hướng mắt xuống nơi mà cô cho là đòn tấn công vừa rồi được phóng đi, và cũng là nơi mà cô cảm nhận được nguồn ma lực mình vừa hấp thụ được.

“Hể…đỡ được [Bạch Nguyệt] ư luôn sao?”

Phía dưới mặt đất, một bóng dáng vừa lạ mà quen ẩn hiện ngay bên dưới cánh cổng Torii hùng vĩ.

Khi nhìn kĩ lại, toàn bộ phía sau cánh cổng kia dường như là một ngôi đền, không, phải là rất nhiều ngôi đền…

“Canh cổng sao?”

Chẳng màng đến việc mình suýt mất mạng vì đòn đánh lén vừa rồi, Shion lập tức vào trạng thái sẵn sàng nghênh chiến.

Cô cẩn trọng lựa ra một quyển trong số tám quyển Ma thư của mình, lật từng trang một cách từ tốn trong khi chờ đợi nước đi tiếp theo của đối thủ, nhưng ở hướng ngược lại dường như người ở phía dưới kia chẳng hề có ý định tấn công tiếp.

“Ý là đến lượt tôi à, được thôi, như ý cô, [Hắc diện]!”

Như một phép thử để mở đầu cho cuộc chiến, Shion chọn lấy một ma pháp đơn giản để kiểm tra kẻ thù.

Shion hướng tay lên bầu trời, những hàng ký tự trào ra khỏi trang sách, lơ lửng trên không trung xoay vòng quanh tạo thành một vòng tròn ma pháp khổng lồ trên bầu trời, vượt trên những tầng mây, dường như là một ma pháp kiểm soát không gian.

Một ma pháp do Shion khám phá ra được sau khi trở về từ trận chiến với bộ xương khô chết tiệt nào đó. Sự bất lực ngày hôm ấy đã trở thành động lực để cô nàng phù thủy tự phát triển bản thân nhiều hơn khi cô nhận ra mình đã chẳng còn xứng với danh hiệu Pháp sư mạnh nhất nhân loại.

“Tuy còn xa mới bằng được tên khốn ngạo mạn đấy, nhưng mà đây vẫn là thành quả nghiên cứu của ta, hãy run sợ đi hahahaha!”

Tiếng cười đắc chí của Shion thậm chí còn bắt đầu có dấu hiệu lớn hơn khi mà cái bóng ở dưới kia dường như chẳng hề di chuyển một chút sau ma pháp của cô.

Nhưng có điều mà cô phù thủy chưa ngờ đến…

“Vậy là đủ rồi nhỉ, bây giờ thì tìm đường về thôi nà-”

Thật ra cái bóng ở dưới kia không hề đứng im.

“Hah, ta rõ ngươi quá mà…”

Không biết từ khi nào, cái bóng kia đã lấp ló phía sau lưng của Shion, nhưng cô nàng phù thủy dường như cũng đã có chuẩn bị từ trước.

“Yoisho! [Bạch thuật - Bạch Sương]!”

Cái bóng kia lộ diện là một Á nhân với hai đôi tai cáo trắng muốt, thậm chí cả tóc, đuôi và cả bộ đồ trên người cũng chỉ một màu trắng kì ảo, như một lớp ngoại trang để làm đối thủ của cô mất tập trung.

Cô gái kia vung kiếm theo một hình bán nguyệt hoàn hảo, phóng ra hai đường sóng kiếm đi liền với nhau bay thẳng về phía cô phù thủy kia.

“Quá chậm!”

Shion do phản ứng nhanh lẹ đã ngay lập tức bay lùi về phía sau một quãng trong khi giữ vững lá chắn ma pháp trước mặt, từ đó chặn được cả hai đợt sóng kiếm đang muốn lấy mạng cô kia.

Dù đã thành công phòng thủ trước hai đợt tấn công liên tiếp, vậy nhưng dường như Shion vẫn chưa biết gì về đối thủ mà cô đang phải đối đầu, thậm chí ngay sau đòn vừa rồi cô ta cũng đã lại biến mất chẳng còn một dấu vết.

Cô phù thủy kia dần nhận ra mức độ nghiêm trọng của trận chiến này. Kẻ kia đang muốn lấy mạng cô trong khi cô còn chẳng có một chút thông tin nào cô ta, cảm giác thật sự giống như đang phải chiến đấu với một cái bóng vậy.

Vì lẽ đó, Shion tiếp tục cảnh giác và sử dụng đến lớp phòng thủ thứ hai.

“tch…[Mắt xích địa ngục].”

Từ dưới chân cô phù thủy, một vòng tròn ma pháp mở ra, từ trong đó chui ra là những sợi xích được nhuộm trong sắc đỏ, chúng kéo nhau chui ra rồi tạo thành một vòng tròn xoay quanh cô phù thủy.

Nhưng không dừng lại ở đó, những sợi xích kia chẳng phải là thứ dây xích thông thường chỉ có thể xoay vòng quanh như một thứ lá chắn vô hại, chúng bây giờ đóng vai trò giống như là đôi mắt thứ hai của Shion, bởi dường như những thứ này có nhận thức của riêng chúng và sẽ tấn công bất kì một vật thể di chuyển nào dám tiếp cận đến vị chủ nhân của mình.

“Được…có giỏi thì tới đây!”

“Ôi chà…bà chị nhìn giống Shion kia có vẻ nổi điên lên rồi à nha…”

Từ trong một góc tối, ở phía dưới khu rừng rậm rạp kia, cái bóng đen khi nãy lấp ló nhìn lên nhìn xuống với bộ dạng đôi phần lo lắng.

“Không biết là có chém nổi mấy sợi xích đó không nữa đây…hic…”

[Thật thảm hại, Fubuki.]

Một giọng nói lạ vang lên trong đầu cô cáo trắng, và có vẻ như cô ấy chẳng vui vẻ với nó một chút nào cả.

“Không phải việc của ngươi!”

Cô quát lại, với một vẻ mặt thật sự khó chịu.

“Ta không nghĩ là ngươi sẽ theo ta đến hẳn nơi này, thật là một tên bám đuôi khó chịu, hứ!”

[Biết sao được giờ, ta bây giờ đã là một phần của ngươi, dù cô cáo nhỏ đây có đi đâu thì ta cũng phải đi theo thôi.]

Hiểu được từng lời của giọng nói khó chịu kia không hề sai càng làm cho Fubuki trở nên khó chịu hơn, vậy nhưng cô cũng chẳng thể ngắt nổi cái tiếng nói đáng ghét này.

“Được rồi được rồi! Ta chỉ cần làm theo lời ngươi và giết cô chị đằng kia là được phải không? Dù sao thì cô ta cũng chỉ nhìn giống Shion thôi, thứ sức mạnh này chắc chắn là khác biệt với cô ấy.”

[Đúng vậy, vả lại thì đột nhiên cô lại bị dịch chuyển tới một nơi lạ hoắc thế này cũng thật quá dị thường, đến ta đây cũng chưa thể hiểu thế lực ngoại lai nào có thể làm chuyện này mà không làm ảnh hưởng đến ta chứ…]

“Lắm mồm quá đó Amodeus, chỉ cần xong việc thôi và chúng ta sẽ lại về làm nhiệm vụ với mọi người tiếp! Lên nào!!”

Sau cuộc trao đổi ngắn có phần không được thân thiện giữa cô cáo trắng và giọng nói mà cô gọi là Amodeus kia, Fubuki đã sẵn sàng cho một đợt tấn công nữa tới cô phù thủy đang lơ lửng phía trên kia.

“Hayaaaaa! Tung hết sức nào! [Bạch thuật - Bạch Viêm]!”

Toàn thân cô cáo trắng bỗng nhiên nổi lên một luồng khí thất thường, đó chính là hiện diện cho ma thuật của cô, một sắc trắng thuần khiết có thể thanh tẩy mọi bóng tối trên thế giới này.

Cô rút kiếm, vào tư thế chuẩn bị rồi cắt một đường cực ngọt vào khoảng không phía trước mặt. Tốc độ thần sầu khi vung kiếm của cô kết hợp với luồng ma thuật đang được vật chất hóa xung quanh bản thân khiến cho thanh kiếm trên tay cô bốc lửa, một ngọn lửa trắng mà mới nhìn qua tưởng chừng không thể tồn tại.

“Kuh…mỗi lần muốn giết cô ta là ma lực của mình lại bị rút mất…khó chịu chết được á!”

Tác dụng từ [Cảm thụ ma lực] đánh vào Fubuki, bào đi một phần ma lực của cô mỗi lần cô hướng sát ý đến cô phù thủy kia, nó một ma pháp mà Shion đã tự niệm lên bản thân ngay từ trước khi bắt đầu trận chiến để kiểm tra khu vực xung quanh. Nó cho phép cô cảm nhận ma lực của bất kì ai trong phạm vi bán kính lên tới năm cây số. Nếu kẻ địch mang sát ý đối với cô, ma pháp này sẽ bắt đầu bòn rút ma lực của kẻ địch cho đến khi chúng cạn sạch ma lực.

“Kết thúc nó thật nhanh nào…[Bạch thuật - Bạch Sương]!”

Cô cáo trắng vung kiếm hai lần hướng về phía Shion, tạo thành hai đường sóng kiếm khổng lồ bay tới với một tốc độ mà mắt thường khó nắm bắt được.

Hai đợt sóng kiếm bay tới từ điểm mù của Shion, cô phù thủy kia hiện giờ không thể nào chủ động đón đầu một đòn tấn công lén lút như vậy được, vậy nhưng bây giờ với [Mắt xích tận thế] thì nó lại là một câu chuyện khác hoàn toàn…

Những sợi xích đang bay quanh Shion kia chẳng phải là một lũ mù chỉ biết ngồi yên một chỗ đợi lệnh, chúng hoàn toàn có thể nhìn thấy Fubuki kể từ lúc cô ló mặt ra khỏi những gốc cây phía dưới kia, chỉ là dường như chúng đang đợi cho cô tấn công trước thôi.

Hai đợt sóng kiếm kia đã hoàn toàn trở thành một trò đùa không hơn không kém.

“Geeez, biết ngay là sẽ bị chặn lại mà…”

Dựa vào kinh nghiệm chinh chiến của cô, trực giác mách bảo Fubuki rằng tốt hơn cô không nên để thanh kiếm thân yêu chạm vào những sợi xích đằng kia thì hơn, nhưng nếu chúng cứ ở đó thì cô đâu có lấy nổi cơ hội nào để chạm tới Shion?

[Này nhóc, có muốn một chiến thắng dễ dàng không, hay là để ta….]

“Câm mồm! Còn lâu ta mới cho ngươi sử dụng cơ thể này!”

Giọng nói trong đầu cô cáo vừa chỉ vang lên, nhưng chưa kịp nói hết câu thì đã bị phản lại một cách vô cùng gay gắt.

Chẳng phải là do lòng tự trọng ngu ngốc của một người kiếm sĩ, việc cô đánh lén như này cũng là đủ thể hiện rằng thứ đó vốn đã không có trong Fubuki, mà lí do lại nằm ở Amodeus.

“Ta sẽ tự mình chiến thắng trận chiến này…!”

[Như ý của cô, cứ cố gắng đi.]

Giọng nói mỉa mai của Amodeus làm cho máu nóng trong người Fubuki chảy mạnh, cô đang rất tức giận nhưng lại hoàn toàn chẳng biết phải đổ nó lên ai, bây giờ chỉ cần một nước đi thiếu suy nghĩ thôi là cũng hoàn toàn có thể đưa cô đến với cái chết bất kì lúc nào…

Murasaki Shion hoàn toàn có lợi thế áp đảo trong trận chiến nực cười này.

“[Vạn tiễn].”

Khi vẫn đang ẩn nấp, bỗng dưng Fubuki cảm nhận thấy có một linh cảm lạ…

“Chết-!”

Từ phía trên những tán cây, phóng xuống thẳng về phía cô là hàng chục, hàng trăm mũi tên, thậm chí mỗi cái dường như lại mang một thuộc tính ma thuật khác nhau.

Nhưng bản năng người kiếm sư đã ngấm trong máu của Fubuki, và đôi tay kia hoàn toàn biết nó phải làm gì.

“[Bạch thuật - Sương Vũ]!”

Một kỹ thuật phản đòn kết hợp với phòng thủ tuyệt đối. Nắm chặt trong tay thanh kiếm, Fubuki xoay nó liên tục, không ngừng tung ra hàng nghìn nhát chém xung quanh bản thân, tạo thành một khối cầu lửa trắng xóa quét sạch toàn bộ số mũi tên đang lao tới kia.

“...hộc…hộc…”

Bình thường, Fubuki chỉ dùng chiêu này để phản lại một lượng kĩ năng tầm xa nhất định, hoặc là những mảnh công trình bị phá hủy bởi bọn Hắc kỵ sĩ ném tới cô, nhưng lần này là một trải nghiệm khác hoàn toàn so với những lần đó.

Số lượng mũi tên đang bay tới, trái ngược với kỳ vọng của cô, chúng không hề giảm dần theo thời gian mà thậm chí còn có dấu hiệu đang tăng dần theo từng mũi tên bị cô chém trúng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chẳng bao lâu nữa cô sẽ trở thành một cái tổ ong không hơn không kém.

[Nghe ta, Fubuki, hãy để ta-]

“IM NGAY! Ngươi chẳng đời nào sẽ giúp ta cả, có chúa mới tin ngươi chịu từ bỏ việc chiếm hữu lấy ta!”

[Nhưng Fubuki, ta tự hỏi rằng cô có thể trụ được thêm bao lâu nữa đây…?]

“Câm….miệng lại….khốn khiếp…!”

[Nhìn ta có giống như muốn lừa ngươi không? Nếu bây giờ ngươi chết tại nơi này, vị chúa nào biết chuyện gì sẽ xảy ra với ta? Nên là ngươi làm ơn có thể ngoan ngoãn đi được chứ? Vì lợi ích chung của cả hai, cô thì được về nhà còn ta thì-]

“Ngươi thì sao?”

[...]

“Đúng là…chẳng bao giờ tin đưọc…lời của ngươi….mà…”

Hai bàn tay run rẩy đã thấm mệt, tốc độ của mỗi đường kiếm dường như cũng chẳng còn nhanh như lúc ban đầu khiến cho một số mũi tên bằng cách nào đó đã tìm cách len lỏi qua được khối cầu lửa tưởng chừng ‘không thể xuyên phá’ kia và xé đi mất bao da thịt của cô cáo trắng.

“Chết tiệt….trong này có…có cả độc sao…”

Đôi chân run rẩy, bàn tay sưng đỏ chẳng còn có thể nắm chặt thanh kiếm, Fubuki dường như đã đứng trên bờ vực của sống chết.

“...Miosha….mọi người…”

Có lẽ đây là cái kết của cô rồi.

“...xin…lỗ-...”

Ánh mắt chao đảo, tầm nhìn của cô mờ dần đi, rồi đến cuối cùng, đôi mắt kia từ từ hạ xuống, nhắm nghiền lại vào với nhau…

Shirakami Fubuki đã hoàn toàn mất ý thức.

Cả cơ thể cô đổ sập xuống mặt đất, mặc cho những đợt tên vẫn tiếp tục dội xuống như cơn mưa giông mùa hạ.

“Hể…vậy là chết rồi sao?”

Từ phía trên những tán cây đã bị tàn phá đến chẳng còn nhìn ra hình dạng, Murasaki Shion chầm chậm hạ mình xuống mặt đất.

“Hẳn vậy rồi, nhưng dường như đã rất cố gắng chống trả nhỉ, không phải ai trên Alteative này cũng lãnh đủ [Vạn tiễn] mà còn sống nguyên được đâu, cô nên tự hào vì điều đó~”

Điệu bộ tươi cười có phần như khinh thường đối thủ kia của Shion lại lần nữa được vẽ lên trên gương mặt nhỏ nhắn có phần đáng yêu vô tội kia.

Tuy vậy dường như đây chỉ là thói quen thôi, thành thật mà nói, sâu bên trong Shion đã dành phần nào sự tôn trọng đến con người đang nằm bất động tại đây.

“Dù là lần đầu gặp nhưng cô đã làm rất tốt, ước gì có cơ hội nói chuyện một lát nhỉ, tiếc là cái kiểu đánh lén lút của cô không vừa mắt tôi cho lắm nên là đành rồi, thật đáng tiếc, đáng tiếc quá đi mà.”

Những mũi tên găm trên cơ thể kia dần tan biến, để lại một thân xác bất động, máu xung quanh đã chảy thành dòng, không còn cơ hội nào để cái xác kia đứng dậy được….

….hoặc là không?

“Tôi phải đi tìm được ra khỏi chỗ này rồi, mà khu đền trên kia nhìn có vẻ đẹp, đến đó một lúc thử xem sao~”

Shion quay gót bỏ đi, nhưng dường như cô phù thủy đã biết được.

…rằng kẻ kia chỉ đang lừa cô để tìm kiếm cơ hội.

“[Lưỡi Gươm Tận Thế]!”

Một thanh đại kiếm từ đâu xuất hiện trong lòng bàn tay Shion, cùng lúc với việc cô xoay người lại, đưa ngang thanh kiếm lên trước mặt chỉ để vừa kịp đón đầu đòn đánh lén quá dễ đoán kia.

“Con người mà cũng thông minh phết nhỉ?”

“Ma lực của cô không ngon đâu, cáo đen.”

Nhận ra kế hoạch đánh lén của mình đã đổ bể hoàn toàn, cái người ‘đã từng’ là Shirakami Fubuki kia nhảy lên tung cước vào phần thân của thanh đại kiếm kia và bật lùi lại phía sau để tạo khoảng cách ngay trước khi [Mắt xích địa ngục] tóm lấy được cô.

“Chà, cái này…khó có thể gọi là sống sót nhỉ? Cô là bản thể khác à?”

Shion nói, trong khi thanh kiếm trên tay cô vừa rồi đã chuyển về lại thành những dòng ký tự cổ xoay tròn thành một khối trên bàn tay cô.

Nhưng quả đúng như lời của cô phù thủy, cái người ở phía kia có thể nói, hoàn toàn không phải Shirakami Fubuki mà cô vừa mới giết hại.

Trái với cái bóng liên tục có ý định ám sát cô kia, lần này sắc trắng trên trang phục lẫn ngoại hình của cô ấy đều đã bị tẩy đi và thay vào đó lại là một sắc đen kỳ bí, ma mị mà cũng thật chết chóc. Ánh mắt kia cũng đã thay đổi, từ một màu ánh lam pha lục cao quý, nay nó đã trở thành một màu đỏ rực máu lạnh.

“Không phải việc của ngươi, thứ loài người thấp kém, thật không ngờ cũng có ngày vật chủ của ta bị giết một cách thê thảm như thế này dưới tay một con người, ít nhất ta cũng đã mong chờ một con cấp năm…”

Cáo đen đáp lại, nhưng dường như cô nhận ra mình đã nói quá nhiều nên ngắt câu giữa chừng.

“Nhiều lời rồi, cứ gọi ta là Kurokami, khai báo tên đấy với vị chúa trời nào đấy của bọn con người các ngươi sau khi ta lấy cái đầu nhỏ xinh kia xuống nhé!!”

Dứt lời, Kurokami xoay lưỡi kiếm, lướt thẳng về phía của Shion chẳng một chút ái ngại nào, một cách tấn công tàn bạo hoàn toàn trái ngược với kiểu đánh lén vừa rồi.

Nhưng khi đối đầu với một phù thủy vĩ đại như Shion, dường như kiếm thuật thôi vẫn là chưa đủ.

Dòng ký tự lơ lửng trên tay cô nãy giờ tiếp tục chuyển dạng, lần này chẳng phải một thanh đại kiếm như vừa rồi mà lại là một thanh kiếm dài có lưỡi cong lên, dường như là phục vụ cho mục đích phòng thủ trước những đòn tấn công tốc độ cao.

“Oh, loài người thấp kém dám đọ lại kiếm kĩ của ta sao? Được lắm, ta sẽ cho ngươi toại nguyện!!”

Mặc cho sự thật là Shion đang có sự hỗ trợ từ [Mắt xích địa ngục], cô vẫn đang liên tục bị đẩy lùi về phía sau từng chút một. Kiếm kĩ của cô cáo đen kia dường như chỉ nói lời không là không thể đủ, cô ta vừa tấn công áp đảo Shion trong khi cùng lúc chuyển hướng mọi cố gắng để khống chế cô ta từ [Mắt xích địa ngục].

“Quả là một kiếm kĩ ấn tượng, tôi phải công nhận đấy…tuy nhiên…”

Tuy thế cũng không thể bỏ qua việc Shion, một pháp sư, đang đường đường chính chính sử dụng một thanh kiếm để chống lại một kiếm sư lão luyện như Kurokami mà chẳng nhận lấy một vết thương nào, mặc dù có sự hỗ trợ đến từ những sợi xích, nhưng đây vẫn là thành quả khắc phục điểm yếu khi bị tiếp cận ở khoảng cách gần của các pháp sư như Shion.

“Công sức bỏ ra luyện và đấu kiếm cùng Ollie quả không uổng phí…haha…nhớ thật đó.”

Thời gian thấm thoát trôi đi, vậy là cũng đã một thời gian rất dài kể từ khi Huyết kiếm sư của Demonic Realm tử trận trên chiến trường. Những dư chấn của nó là không thể bỏ qua, nhưng đồng thời những gì cô ấy để lại cũng là quá lớn để làm ngơ.

Nhớ lại những ngày còn ở học viện, Shion vẫn luôn nghĩ mình là người giỏi nhất, là pháp sư mạnh nhất của nơi này, thậm chí là trên cả lục địa. Nhưng đó chỉ là cho đến khi cô nhận ra bản thân quá yếu đuối khi ở khoảng cách gần.

Vậy là cô lao đầu vào luyện kiếm thuật, không chỉ để khắc phục điểm yếu mà hầu hết pháp sư đều có, mà còn là để cô hoàn thiện bản thân hơn, trở thành một Murasaki Shion mà có thể ưỡn ngực tự gọi mình là Phù thủy mạnh nhất Alteative.

Tưởng chừng như thế đã là quá hoàn hảo, nhưng rồi Shion lại đụng phải một bức tường nữa, và lần này sự thật đã vả cho cô hiểu ra được thế giới này vận hành như thế nào, khi mà đến cả một ngón tay cô cũng chẳng thể chạm vào nổi kẻ tự gọi mình là Cuồng giả vương ấy.

Rồi cô lại trở về, đâm đầu vào đống sách vở nhàm chán mà thường ngày cô chẳng thèm ngó tới bởi vì nghĩ chúng chỉ là dư thừa, thậm chí sau đó cô còn lên đường cho một chuyến đi khắp Alteative để thu thập những món cổ vật, những quyển sách, ma thư cổ đại để học hỏi thêm.

Tất cả công sức ấy, nỗ lực ấy, tất cả, đều là để tạo nên một Murasaki Shion như bây giờ đây, một Murasaki Shion hoàn hảo, phù thủy mạnh nhất!!

“Giờ chơi kết thúc rồi, cáo đen.”

“Đây cũng vậy, đồ phù thủy lởm.”

Sau một hồi giằng co qua lại, hai bên dường như đã đi đến một quyết định, họ muốn kết thúc trận đấu này thật nhanh, ngay tại đây, ngay bây giờ.

“[Bạch Thuật - Diệm Bạch Viêm]!”

“[Hồn Kiếm]!”

Ngọn lửa trắng rực cháy trên thanh Katana của Kurokami bùng lên một lần nữa, trở nên dữ dội hơn, nóng hơn và chết chóc hơn khi màu của ngọn lửa dần biến đổi từ trắng đơn sắc trở thành ba màu trắng, đỏ và đen hòa quyện.

Shion cũng chẳng hề chịu thua trong khoản cận chiến, cô là một người suy nghĩ đơn giản, vậy nếu một cánh én không thể làm nên mùa xuân, cô chỉ cần một đàn én là được chứ? [Hồn kiếm] là một ma pháp cô phát triển từ [Vũ khí ma thuật] một ma pháp triệu hồi nhiều vũ khí cùng lúc và điều khiển chúng tự do tấn công đối thủ, trừ việc những thứ này cũng có linh hồn cho riêng mình, và chúng hoàn toàn chẳng phải tay mơ trong kiếm thuật.

“Ta sẽ cắt cô thành từng mảnh!!”

“Có giỏi thì làm cho ta xem đi cáo đen!”

Thế thượng phong vẫn tiếp tục là của nàng cáo Kurokami, với việc thanh kiếm giờ đã có thể dễ dàng cắt qua những sợi xích phiền toái kia, cô ngày càng lấn át cô phù thủy kia ngay cả khi liên tục nhận sát thương từ những nhát cắt xượt qua chẳng thể nhìn thấy được từ [Hồn kiếm] và ma lực dần bị hút cạn đi bởi [Cảm thụ ma lực].

Cả hai rượt đuổi nhau xuyên qua khu rừng, qua những bậc thang của ngôi đền, rồi thậm chí cả ở bên trong những gian nhà cũ kĩ kia, chỉ cần bóng của hai người xuất hiện ở đâu là sự hủy diệt đến tận gốc rễ sẽ kéo đến với cảnh vật nơi đó.

Từng đường kiếm, sóng kiếm lẫn tiếng gáo thét điên loạn kia xé toạc mặt đất, cắt ngang bầu trời, đẩy những tầng mây xám xịt ra khỏi vị trí ban đầu vốn có của nó, để lộ ra một trời trăng sáng chiếu rọi vạn vật.

Đây là một cuộc chiến tiêu hao, nếu Kurokami cạn kiệt ma lực trước, cô sẽ thua và ở phía ngược lại, nếu Shion cạn kiệt sức lực và không thể tiếp tục đỡ kiếm từ cô cáo đen, thì cô cũng sẽ chết.

Một cuộc chiến yêu cầu sự tập trung và chính xác đến chết người, chỉ cần một bước xảy chân và một trong hai sẽ trở thành bao cát cho người còn lại.

Trận chiến tưởng chừng như sẽ kéo dài đến vô tận, khi thế giằng co này có lẽ sẽ mãi chẳng thể bị phá bỏ, nhưng dường như cô phù thủy nhỏ kia đã có mưu tính gì đó từ trước…

“Này, cáo đen…có hối hận nào chứ…?”

“...hối hận? Với loài người thấp kém như người à? Hah, đừng có làm ta cười!!”

“Không không không….cô có mà.”

“?”

“Như là….đã đối đầu với tôi chẳng hạn?”

“Ngươi đang nói linh tính cái g-”

vụt

“...hả?”

Chỉ một cái chớp mắt, một bên chân của Kurokami đã hoàn toàn tan biến vào hư vô.

“Thật ra…[Hắc diện] vẫn chưa kết thúc đau.”

Nỗ lực câu giờ của cô phù thủy đã có kết quả. Sau ngần ấy thời gian chờ đợi, cô biết rồi kết quả này cũng sẽ đến, chỉ là nó tốn sức hơn cô nghĩ.

“Ngươi…..khốn nạn!! Ngươi đã làm gì ta hả!!”

Kurokami nổi cáu, sự áp đảo của cô cáo lên Shion đột nhiên hóa trở thành công cốc chỉ sau một khắc, mất đi một chân cũng đồng nghĩa với không thể di chuyển linh hoạt, thậm chí việc đứng dậy với cô cũng đã khó chứ đừng nói là tiếp tục chiến đấu.

Nằm trơ mình trên mặt đất, cô bị ghim chặt tại chỗ bởi [Hồn kiếm] và những bộ phận khác thì bị trói chặt bởi [Mắt xích địa ngục], mọi cố gắng giãy dụa để thoát khỏi sự khống chế này dường như đều là vô nghĩa.

“Cô biết đó, cáo đen, nếu để cô chết mà không hiểu chuyện gì xảy ra thì tôi cũng có lỗi lắm,nên là lắng tai mà nghe nhé.”

Shion, với vẻ mặt đắc thắng đến chín phần, hướng ánh mắt của mình xuống những dòng ký tự khó hiểu bên trên quyển sách chân quý của cô, dõng dạc tuyên bố từng chữ.

“[Hắc diện], là một ma thuật yêu cầu sự hi sinh, không chỉ về thời gian mà còn cả máu và ma lực. Thật mỉa mai làm sao khi khả năng tự hồi phục mạnh đến vô lí kia và cả số ma lực tưởng như vô hạn của cô lại chính là thứ đẩy cô đến cảnh này, cũng phải cảm ơn lượng máu đã rơi ra kia chẳng tan biến đi đâu cả, việc đó khiến [Hắc diện] vô cùng hài lòng và vui vẻ làm việc cho tôi đấy…”

Trong lúc đó, khi Shion còn đang thao thao bất tuyệt về việc ma thuật đó đỉnh đến cỡ nào và cô đã tìm thấy nó, sáng tạo và kiểm soát nó ra sao, thì một bên tay nữa của Kurokami đã biến mất khỏi sự tồn tại.

Cô cáo đen nghiến răng, hai hàm răng cắn chặt vào nhau đến độ phát ra từng âm thanh ken két đầy cay đắng. Sự sỉ nhục này là thứ mà cô chưa từng phải trải qua từ khi sinh ra đến bây giờ, phải cúi đầu bất lực trước một con người thấp kém, quả thật là khiến cô chỉ muốn chết đi cho rồi.

“À phải rồi, cáo đen, cô không thể hồi phục lại những phần cơ thể đã mất đâu, đừng cố gắng.”

[Hắc diện] là một trong những ma pháp cổ đại đã bị nhân loại lãng quên từ lâu, một phần của nó có lẽ đã được nhân loại cổ xưa lấy cắp từ các vị Tân thần cổ đại, nó được Shion vô tình khai phá trong hành trình trui rèn bản thân của cô để trở thành pháp sư mạnh nhất nhân loại.

Thành thực mà nói đến cả Shion cũng đã gặp không ít rắc rối trong lần đầu khám phá ra ma pháp này.

“Quả thực là điên đó, lần đầu tôi chứng kiến một ma pháp có thể ‘cắn’ lại người sử dụng đó.”

Khi mới kích hoạt [Cảm thụ ma lực], Shion đã vô cùng sốc trước độ đậm đặc của các tầng ma lực của nơi này, như thể cô đang bị bao vây bởi cả nghìn con quái vật vậy.

“Biết không đó, tất cả là do cô cáo trắng kia đấy, tôi đã cảm thấy vô cùng bị đe dọa nhưng vẫn phải diễn như không biết gì, thật là lạnh sống lưng đi mà.”

Cô phù thủy tiếp tục lảm nhảm, nói liến thoắng liên tục mà không dừng lại khiến cho Kurokami nằm bất lực dưới kia chỉ biết nằm yên chịu đựng mà chẳng thể làm gì trong khi từng bộ phận cơ thể cô biến mất dần dần.

Việc này khiến cô thật sự phải tự hỏi, cô đã làm gì để phải chịu đựng số phận này…?

“Này, đồ phù thủy lởm, kết liễu ta đi.”

Trong khi hai con mắt dán chặt lên bầu trời trống vắng kia, Kurokami mở miệng trong vô thức.

“Eh, tại sao chứ?”

“Ngươi còn định làm nhục ta đến khi nào nữa hả?? TA NÓI LÀ GIẾT TA ĐI!”

Cô cáo đen gào lên, cô không thể chịu đựng sự báng bổ này thêm một chút nào nữa, cô muốn sự giải thoát.

“Eh….nhưng mà không được đâu.”

“Tại sao chứ!! Chơi đùa với ta bộ ngươi vui lắm hả đồ nhân loại chết tiệt kia!!”

“Cũng không phải là tôi muốn chơi với cô hay gì…err…chỉ là [Hắc diện] không cho tôi làm vậy thôi à.”

“Kuh….”

Bị một tồn tại vượt xa tầm hiểu biết của mình nuốt trọn trong khi bản thân chỉ có thể nằm yên và không thể phản kháng.

“Ta chán ghét thế giới này.”

“Nè, chung ý kiến nha, nơi này u tối thấy mồ.”

“...”

Kurokami đưa ánh mắt mệt mỏi hướng về phía Shion.

“Hahahah, cô cũng thú vị đấy chứ.”

“Tôi cũng thấy vậy đáy, cáo đen.”

Hai bên nhìn nhau, rồi cùng nở một nụ cười vô nghĩa.

“Ta thừa nhận, ta hối hận vì đã đối đầu với cô.”

Toàn thân cô cáo đen thả lỏng, hai con mắt rực đỏ bây giờ nhắm nghiền lại với nhau.

“Hôm nay rất vui, cảm ơn vì đã là đối thủ của tôi.”

Shion nói, trong khi đứng nhìn từng phần cơ thể của Kurokami tan biến vào hư vô.

“Tạm biệt, đồ phù thủy lởm.”

“Tạm biệt, đồ cáo đen khó ưa.”

Và cứ thế, Kurokami Fubuki hoàn toàn biến mất trong màn đêm, bỏ lại Shion một mình đứng đó, chán nản hướng ánh mắt lên bầu trời đêm.

“Chẳng biết trên đó có gì nhỉ?”

0.20774 sec| 1394.922 kb