Nếu trong vũ trụ rộng lớn này có tồn tại bất kỳ từ ngữ nào để miêu tả cho sự báng bổ tuyệt đối đến những vị thần, thì có lẽ đó sẽ là từ mà Subaru dùng để nói về thực thể đang ở trước mắt cô bây giờ.

Bước ra từ một vết nứt không gian tựa như một cánh cửa, điều đầu tiên Subaru nhìn thấy từ trong vết nứt, có lẽ là một màu trắng đến ma mị. Mái tóc ngắn chỉ dài đến phần gáy, bộ măng tô theo phong cách của những người thám tử từ đầu thế kỉ XX, hay tới cả làn da của kẻ lạ mặt ấy…tất cả đều là một màu trắng. Trắng tro của suối tóc, trắng ngà của làn da, và trắng phấn của bộ âu phục, thật đối lập với bộ comple đen tuyền mà cô đang khoác trên người.

Nhưng khó chịu hơn cả, có lẽ là khuôn mặt tựa như trong giấc ngủ say kia. Xinh đẹp, nhưng chứa đầy sự ngạo mạn, thông thái, nhưng méo mó trong thế giới quan. Nàng “thám tử” trước mắt vị Tứ Vương kia, nếu không là kẻ điên thì cũng là kẻ bị chính cái đầu của mình làm cho loạn trí.

Whiteson chậm rãi mở cặp mắt đang đóng chặt của mình ra để có thể nhìn ngắm thế giới mà cô vừa tiến vào.

“Đây là đâu?”

Khung cảnh tráng lệ hiện ra trước mắt của bóng ma màu trắng kia, một thành phố hiện đại mà tưởng chừng không thể tồn tại ở dòng thời gian của thế giới này, chưa kể đến tòa tháp xuyên thủng bầu trời nằm ở trung tâm của mọi thứ thu hút mọi ánh nhìn hướng đến nó.

“Thật kỳ lạ.”

Trong khi vẫn chưa hết bỡ ngỡ khi lần đầu đặt chân đến thế giới này, Whiteson bỗng cảm thấy một luồng sát khí không hề nhỏ đang hướng về phía cô, chỉ một ý chí duy nhất áp đảo toàn bộ phần còn lại của nhân loại, như thể cả thế giới này chỉ còn tồn tại một mình kẻ kia.

Nhưng đó không phải là điều con ma trắng kia để tâm đến bây giờ, dù có là thánh thần thì cô cũng có thể xử lý sau, điều quan trọng bây giờ của cô là phải lấy được thông tin về thế giới này.

“Chamber. Thực hiện phân tích địa hình sơ bộ.”

Câu mệnh lệnh đi cùng với cái gõ nhẹ lên thái dương như thể cố gắng liên lạc với kẻ nào đó. Nhưng tiếc thay, những gì phản hồi lại chỉ là cái im ắng đến làm thờ ơ.

“Chamber. Nghe rõ trả lời. Chamber…lạ nhỉ, không thể liên lạc được với máy chủ…”

Đôi mắt lam ngọc đảo láo liên đi khắp nơi, rồi dừng lại mà nhìn chằm chằm xuống nền đất một hồi lâu. Tựa như thể đã có câu trả lời cho riêng mình, y vươn vai rồi nhếch mép cái nhẹ:

“Một đa vũ trụ khác sao?” Whiteson lẩm bẩm. “Rốt cục là kẻ nào đã đưa mình tới đây… Địa hình, cấu trúc, hay thậm chí phân lớp thực tại ở nơi này cũng quả là kì dị. Chẳng cảm nhận được tính đa chiều ở nơi này, dấu hiệu sự sống cũng chẳng rõ ràng là mấy…”

Ngưng một chút, cặp mắt của Whiteson hướng thẳng về phía vị Tứ Vương đang đứng theo dõi từ đằng xa kia:

“Hay nói đúng hơn là chỉ còn một vị chủ nhà để chào đón kẻ này nhỉ?”

Subaru nhận ra kẻ lạ mặt kia đã cảm nhận được sát ý của mình, cô quyết định không im lặng nữa mà bước ra khỏi cái bóng của tòa tháp Babel, lộ diện trước con ma trắng ây.

“Vậy là vẫn không thể giấu được à…phải hỏi ý con thỏ chết tiệt kia về cách giấu sát ý sau mới được.”

Ghế thứ ba trong hàng ngũ Tứ vương, Toàn Vật Kiến Tạo Sư Oozora Subaru vừa bước ra đã lộ rõ vẻ chán nản như thể đang thất vọng khi nhận ra bản năng chiến đấu của cô cũng chẳng thua gì con thỏ ấy.

Trái ngược hoàn toàn với bộ dạng trắng phủ toàn thân của Whiteson, trên người Subaru bây giờ là bộ comple đen mọi ngày của cô, đôi găng tay đen, chiếc áo khoác đen dài xõa xuống tận đầu gối và cái cà vạt vàng nắng nhẹ tương phản với tất cả những thứ trước, toát lên một vẻ quyền quý nhưng lại không hề khoe khoang của vị Tứ vương.

“Ấn tượng đấy, vậy ra cô là kẻ mới xâm nhập vào thế giới này à? Chưa từng được cảm nhận cái aura chết tiệt ấy suốt cả cuộc đời này luôn đó.”

Mở đầu với một câu chào hỏi không hề ra dáng của một kẻ quyền lực, Subaru thậm chí còn đưa tay lên gãi đầu như đang cố giả vờ bối rối để chọc tức kẻ lạ mặt đằng kia.

“Còn cô có vẻ là cái đứa chỉ biết rình mò kẻ khác với cái ánh mắt khó chịu ấy à?”

Nhưng trái ngược với mong đợi của cô, kẻ đằng kia không có vẻ gì là khó chịu với thái độ của cô cả, ngược lại hình như còn đang khá thoải mái và còn đáp trả lại cô bằng một lời nói khích khác.

“Chà…vậy là loại cứng đầu à, thôi được rồi để ta vào thẳng vấn đề luôn. Toàn bộ dấu hiệu sự sống trên trái đất này vừa bốc hơi một cách kỳ lạ, vừa lúc đó thì có một con bé tâm thần nghiện đồ trắng xuất hiện trong tầm mắt của ta, phải chăng là cô vừa làm điều đó?”

Quả đúng như Subaru vừa nói, dù thành phố bên dưới rất tráng lệ, ánh đèn phủ khắp chốn, vậy nhưng lại không hề tồn tại bất kì âm thanh nào dội lên để thể hiện sự náo nhiệt vào ban đêm của thành phố này, tất cả chỉ là một âm sắc yên tĩnh đến rợn người.

Whiteson như vừa giải được một câu hỏi trong đầu mình, không phủ nhận là khi cô bị đưa tới đây đã không thể cảm nhận bất kỳ sức sống nào, điều mà cô cho là hết sức bất thường đối với một thế giới có tồn tại con người, sau đó lại ngay lập tức đụng phải sát ý của một kẻ không biết từ đâu ra đã làm cô suýt tưởng tên kia chính là ma vương đã hấp thụ toàn bộ nhân loại.

“Nào hãy chớ kết luận vội, ta đâ-”

Khi đang định thanh minh cho bản thân, bỗng dưng Whiteson nảy ra một ý tưởng. Chẳng phải kẻ dưới kia nói là cảm nhận được sự hiện diện của cô sao? Vậy mà cô ta vẫn hướng sát ý về phía của cô, phải chăng kẻ dưới kia là một đối tượng tốt để cô đưa về dưới trướng?

Một nụ cười không đúng đắn được vẽ lên khuôn mặt vốn đã chất chứa vẻ điên dại của Whiteson, nếu cô đã không thể rõ kẻ nào đã đưa mình tới đây rồi thì sao cô không tận hưởng một chút và mang cho mình một chút thành quả về nhỉ? Suy cho cùng cô cũng không bất lợi gì nếu đấu với kẻ dưới kia, một ý tưởng tuyệt vời.

Và với những toan tính đó, con ma trắng ấy lập tức đổi lại cả tông giọng lẫn lời nói của mình:

“Hmph, phải đấy, chính ta đã quét sạch nhân loại trên cái hành tinh chết dí này, vậy rồi sao? Định đấm ta hả?-”

Không chần chừ lấy một khoảnh khắc dù là nhỏ nhất, ngay từ khi cái lời thú nhận của con ma trắng kia được thốt ra thì Subaru đã ngay lập tức ‘tốc biến’ đến thẳng ngay trước mặt của Whiteson và….

“...Vậy thì chết đi.”

Một âm thanh vang trời nổ lên, đi kèm với nó là một đợt sóng xung kích kéo dãn tới cả bên kia của trái đất và rồi vọng lại tới ba bốn lần, áp lực như có thể phá hủy hoàn toàn cả nền văn minh của nhân loại ấy dồn lại chỉ hết vào một cú đấm của vị Tứ vương.

Chấn động của cú đấm lan tỏa ra khắp cả cơ thể của Whiteson, chúng chạy từ điểm tiếp xúc của cú đấm đến mọi ngóc ngách trên thân thể mỏng manh kia, và cũng chẳng cần chờ quá nửa giây, toàn bộ cơ thể của con ma trắng ấy tan vỡ đến cấp độ nguyên tử, chúng biến mất như thể chưa từng có một “Whiteson” nào đứng tại đó cả.

Thật dễ dàng, quá yếu đuối và mỏng manh, mọi thứ diễn ra nhanh đến mức mà kể cả Quan sát nâng cao của Subaru cũng đồng tình với việc cô vừa hủy diệt hoàn toàn kẻ lạ mặt kia mà không cần quá nửa giây, có khi cô ta đã tan biến ngay trước cả khi cú đấm của cô chạm tới ấy chứ?

Vậy nhưng có vẻ sự thật lại không hề đơn điệu như vị Tứ vương kia đã nghĩ…

“Thật là ấn tượng, cô đã hủy diệt hoàn toàn ‘ta’ đến tận cấp độ nguyên tử chỉ trong một cú đấm đó sao? Quả là đáng khen đấy.”

“Cái gì!?-”

Không biết từ khi nào, một ‘Whiteson’ khác đã lấp ló ở phía sau lưng của Subaru, thậm chí cô ta còn cố tình đặt một tay lên vai của vị Tứ vương để tăng thêm tính bất ngờ, như thể tất cả chỉ là một trò đùa đối với con ma trắng kia vậy.

Toàn Vật Kiến Tạo Sư hoàn toàn không thể hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra, vừa rồi quả đúng là cô đã đấm tan nát cả cơ thể của kẻ đằng kia cơ mà? Quan sát nâng cao của cô chưa bao giờ sai và cô cũng tin tưởng nó gần như tuyệt đối, vậy nhưng lần này nó lại chẳng thể xác định được rằng Whiteson đã đứng ở sau lưng của cô từ khi nào và bằng cách nào, chưa kể về ‘Whiteson’ vừa bị cô đấm cho tan nát nữa…

“Ta hiểu rồi….là thế thân phải chứ?”

Vị Tứ Vương đã để ý đến nó ngay từ lúc mà kẻ lạ mặt kia xuất hiện rồi, rằng sự tồn tại của kẻ này là cực kỳ bất thường. Dấu hiệu sự sống là có vậy nhưng nó lại rất mập mờ, như thể là một xác sống vậy, hoặc nói đúng hơn là dấu hiệu ấy không hề ‘còn sống’ theo cách mà cô nghĩ.

“Cô tích trữ những bản thể của bản thân ở bên trong lõi của sự tồn tại, khóa ý thức của chúng và chỉ đưa ý thức của bản thân vào cơ thể ấy khi cơ thể hiện tại của cô đã chết, từ đó tạo ra một màn ‘tái sinh’ cực kỳ hoành tráng, ta nói vậy có phải chứ?”

Đó là giả thuyết duy nhất hiện tại của Subaru, nghe có vẻ điên rồ nhưng nó lại là giả thuyết hợp lý nhất mà cô có thể đưa ra để lý giải cho cái hiện tượng mà cô vừa được chứng kiến. Thật buồn cười vì nó chẳng khác gì mà cô tự ‘tái tạo’ lại bản thân cả, và thực sự, giả thuyết lần này của cô đã đúng.

“Ki…hihihihihi…”

Con ma trắng kia đã cười, một điệu cười rất đúng với cái vẻ tâm thần lộ rõ trên khuôn mặt ngay từ lúc mới xuất hiện kia, nó cười vì gì? Chúa biết, điều duy nhất Subaru biết bây giờ là cái điệu cười kia làm cô khó chịu và cái gì làm mình khó chịu thì cần phải bị loại bỏ.

“Câu trả lời là ‘Có’ hoặc ‘Không’.” Whiteson ngoe nguẩy những ngón tay trước mắt Subaru như một cách chọc ghẹo. “Giả thuyết về thế thân thì đúng thật đấy, còn chuyện vận chuyển ý thức thì… tính sao giờ ta, cứ dập rồi lại mọc lên kiểu này thì-”

ẦMMMMMMMMMMMMMMMMM!!!!!!

Chưa kịp nói hết câu, một âm thanh vang trời khác lại nổ lên, cùi chỏ của Subaru giật mạnh về phía sau đập tan bộ hàm của con nhãi khó chịu lải nhải phía sau lưng mình. Sóng xung kích nổ rền vang khiến mặt đất rung lắc dữ dội, cán đổ tất cả cây cối, nhà cửa xung quanh thành bột mịn bắn tứ tung, tạo nên lớp khói dày che kín cả tầm mắt.

Nhưng lạ thay, dù cho tất cả những tòa nhà khác đều đã trở về cát bụi, thì tòa tháp trắng nối liền đất trời kia lại chẳng hề nhúc nhích. Không uy lực bằng cú đấm long trời lở đất kia, nhưng là đủ để cán bẹp dí đối thủ mềm nhũn như cọng bún mà cô cần phải nghiền nát.

“Thôi nào! Ít nhất cũng phải cho người ta nói hết câu-”

UỲNHHHHHHH!!!!

“Chắc cô không cần lời giải thích đâu ha-”

RẦMMMMMMMMM!!!!!!

Mỗi lần Whiteson cố tái sinh bằng phân thân của mình để kết thúc câu bông đùa, thì vị Tứ Vương cứ lặng lẽ bồi cho một cú đấm chặn họng con ma trắng ấy lại. Hàng loạt cơn chấn động lần lượt nổ ra, cày nát cả lục địa mà hai người đang đứng thành một cái hố sâu hoắm với chiều rộng lên đến hàng chục dặm, nhưng tuyệt nhiên chẳng có vệt máu nào để lại.

Mỗi nắm đấm đều là một đòn xóa sổ nạn nhân tới tận cấp độ nguyên tử, hay nói cách khác là thổi bay hắn ta khỏi sự tồn tại vật chất. Nhưng đối với Subaru, chúng chỉ là cái phẩy tay chơi chơi như bài thể dục buổi sáng, và đối thủ trước mặt kia không khác là bao với một con ruồi khó chịu. Mỏng manh và yếu đuối tựa tờ giấy nhưng lại bám dai chẳng khác gì lũ đỉa khó chịu, mỗi lần đấm banh xác là một lần tái sinh, chẳng thể nào biến hẳn đi cho khuất mắt.

“Rốt cục…nhà ngươi có bao nhiêu thế thân đây chứ?”

“Ai biết?” Nụ cười móc mỉa của ả thám tử vẫn nằm ở đó, mãi chẳng thay đổi dù cho có bị đánh bao nhiêu lần đi nữa. “Vài chục triệu, tôi đoán vậy.”

“Tốt. Ít hơn ta nghĩ.” Vị Tứ Vương bẻ ngón tay. “Vậy ta chỉ cần đấm chơi chơi thêm vài chục triệu lần nữa cho tới khi ngươi chẳng còn phân tử nào sót lại là được, phải chứ?”

Các khớp xương nghiến vào nhau răng rắc nghe rất bình thường, nhưng Whiteson lại cảm thấy bất an trước biểu hiện đó - một phản ứng gần như chưa từng xuất hiện trong bóng ma đó.

"Cứ làm ta điên thêm nữa đi, lúc đó nửa tỉ đấm trong một giây sẽ không còn là chuyện đùa đâu."

Có lẽ bầu trời hôm nay chẳng thể gọi là tốt được, bởi dù cho thời tiết rất đẹp đi chăng nữa thì bầu khí quyển của trái đất cũng đã bốc hơi 80% lượng mây của nó, nguyên nhân tất cả là bởi những làn sóng xung kích long trời lở đất từ mỗi cú đấm của Subaru lên Whiteson mỗi lần bóng ma trắng kia tái sinh.

Không cần biết là ở vị trí nào trên trái đất, cứ chỉ cần cô cảm nhận được bất kì sự sống nào ở bất kì đâu trên trái đất thì cô sẽ ngay lập tức dịch chuyển đến đó để đấm cho con ma trắng ngạo mạn kia ra bã. Đơn giản là vì toàn bộ sự sống trên cả trái đất này đã hoàn toàn bốc hơi một cách bí ẩn từ khi trận chiến này khai màn.

Một lần, hai lần, ba lần,....cứ như thế rồi cho đến cả trăm, cả triệu lần, bề mặt của trái đất giờ đây có lẽ đã chẳng còn gì ngoài ba thứ, mặt đất, biển cả và tòa tháp Babel vẫn trụ vững sừng sững giữa những đợt sóng xung kích của vị Tứ vương Subaru.

“Chết tiệt thật mà, đúng là cô chẳng thể cho người khác quãng thời gian nghỉ được nhỉ…?”

Chất giọng chán nản của Whiteson vang lên, đi kèm với nó là âm thanh chấn động cả không gian khi cô rút ra từ bên trong “Thời gian” thứ vũ khí đầu tiên của mình.

“Khắc khắc song đao, đây là đồ chơi của Cựu Phán Quan Thời Gian Ouro Kronii đấy, ta mong là cô thích độ bền của nó. Dù ta cũng chẳng biết là bao nhiêu đâu cơ mà chắc chắn là hơn cái thân thể tàn lụi này rồi.”

Cùng lúc với khi thứ vũ khí kia được đưa ra, nắm đấm của Toàn Vật Kiến Tạo Sư cũng vừa hay đang trên đường bay đến. Cả hai thứ va chạm với nhau và tạo ra thứ chấn động còn lớn hơn cả hàng triệu làn sóng xung kích trước cộng lại, nó mạnh đến mức mà cả tòa tháp Babel cũng không thể chịu được sức mạnh ấy và rung chuyển đôi chút.

Và với áp lực như vậy, đương nhiên kẻ cầm vũ khí là Whiteson cũng đã phải hứng chịu những thương tổn không hề nhỏ, bóng ma màu trắng ấy cũng tan biến ngay lập tức ngay khoảnh khắc nắm đấm của Subaru va chạm với Khắc khắc song đao, vậy nhưng bản thể ấy đã ngay lập tức được thế vào bởi một Whiteson khác để giữ chặt cặp đao ở đúng vị trí.

Mục đích đã đạt được, cô đã có thể ngăn chặn được đợt hủy diệt hàng loạt của vị Tứ vương kia, bây giờ với toàn bộ quyền năng của một Phán Quan Thời Gian trong tay, chỉ còn một việc mà bóng ma trắng kia cần phải làm.

“Thời gian….dừng lại!”

Whiteson vung kiếm, cắt theo một đường tròn tuyệt đẹp tựa như chiếc đồng hồ quả lắc ngay trước ánh mắt vẫn còn chưa hết bỡ ngỡ của Subaru trước cặp vũ khí kia.

Cả thế giới chuyển qua một màu trắng sáng đến lạ kỳ, đến cả vị Tứ vương kia cũng chẳng thể kịp phản ứng trước sự thay đổi đột ngột ấy của thực tại…

Toàn bộ thời gian của cả vũ trụ đã bị đóng băng.

“Thật đúng là phiền hết sức đi được, vậy mà mình cứ tưởng lần này sẽ dễ dàng chứ.”

Vung vẩy cặp song đao của ‘Thời gian’ một cách vô định, Whiteson liên tục lảm nhảm về việc nó vô vị như thế nào khi mà cô bị đánh và chết liên tục hàng triệu lần với cùng một kiểu trong một khoảng thời gian quá ngắn, dù cho là cô có đang chơi đùa đi nữa thì như thế cũng là hết sức buồn tẻ rồi.

“Để xem…cô còn có thể đấm thêm bao nhiêu cái sau lần này…”

Một tiếng ‘vụt’ vang lên rung động cả không gian, Whiteson thì đã đứng cạnh Subaru từ bao giờ còn cả cánh tay của vị Tứ vương cũng đã chẳng còn liền với cơ thể. Chưa hết, con ma trắng kia còn kèm theo cả hiệu ứng đẩy nhanh thời gian sau nhát chém để một phần nào đó phá hoại quá trình hồi phục trong trường hợp kẻ kia sở hữu khả năng hồi phục cao.

“Không biết phản ứng của cô ta sẽ như thế nào nhỉ…? Ki….hihihihi…”

Sau cái vung kiếm ấy, dòng thời gian của vũ trụ cũng được ‘rã đông’, trả mọi thứ trở về với vòng luân hồi của nó, chỉ trừ hai cánh tay đứt lìa đã sớm bị phân hủy chỉ còn khúc xương mục ruỗng của Subaru.

“Eh, ta cứ tưởng là cô sẽ làm cái gì đó kinh khủng khiếp hơn thế này cơ đấy.”

?!

Phản ứng hoàn toàn trái ngược với dự tính của Whiteson. Thay vì bất ngờ hay sợ hãi thì biểu cảm của vị Tứ vương kia chỉ là….không gì cả.

“Này, ngoài trò cắt tay này thì cô còn cái gì khác không? Kiểu…cắt đầu ấy, hay cái gì đó giống vậy.”

Chỉ trong một khắc khi mà Whiteson quay mặt đi, Subaru đã bằng cách nào đó ‘tốc biến’ đến ngay sát mặt của bóng ma trắng kia với cả cơ thể còn nguyên vẹn không một vết xước, kể cả khúc xương trôi nổi nãy giờ cũng đã tan vào không khí như thể ‘Subaru’ vừa rồi bị cô cắt đã hoàn toàn biến mất vào hư không vậy.

Trước diễn biến hoàn toàn nằm ngoài dự đoán kia, Whiteson vội vã đóng băng thời gian thêm một lần nữa, nhưng…

"Chuyện đời nào dễ đến vậy."

Trước mắt vị thám tử, một nắm đấm. Chỉ một khoảnh khắc sau, đầu cô lại nát tươm như bã bùn. Nhưng đó chưa phải là kết thúc cho Whiteson, khi mà cô đã tái sinh ở trên tầng đối lưu, vài giọt mồ hôi trong suốt lăn tròn trên làn da trắng bệch.

"Cú đấm đó…nó khác với những lần trước, nó đến thậm chí, thậm chí còn nhanh hơn nữa! Có phải mắt mình đã bị choáng sau quá nhiều lần chết, hay là tự dưng nắm đấm đó vừa chui ra từ song đao của mình?"

"Đúng, ta đã đấm ngươi, nhưng không phải là bằng tay của cơ thể này, mà là một cánh tay hoàn toàn khác."

Như một phản xạ, Whiteson nắm chặt đôi song đao bằng tất cả sức lực khi tiếng nói của Subaru cất lên. Cô ta đang ở đằng sau, và còn ở rất gần cô là đằng khác.

"Trang phục thám tử nhỉ? Vậy thì vị 'thám tử' này đây chắc cũng biết nãy giờ ta chỉ mới xài đấm thôi đúng không?"

Một câu hỏi đó đã vô tình khiến Whiteson hồi tưởng lại từng giây một mà cô đã dành trong thế giới này. Đúng, Subaru chưa xài cái gì ngoài vài cú đấm cả.

"Và cộng thêm khả năng tái tạo tuyệt vời đó…Sức mạnh vật lí khổng lồ, tốc độ khó tin và sức sống thật mãnh liệt, cô quả là một con mồi khó ăn đấy!"

"Một con mồi khó ăn". Subaru không biết phải phản ứng như thế nào mới hợp, song cơ thể cô trong vô thức đã gật gù vài cái, coi như là một hình thức chấp thuận trước những gì Whiteson nói.

Cô định khen vì Whiteson biết được kẻ địch trước mặt cô mạnh mẽ đến mức nào, nhưng không khen nổi.

"Nếu ngươi nghĩ ta chỉ có chừng đó, vậy thì thật đáng buồn."

Bởi vì Whiteson đã bỏ qua thứ khủng khiếp nhất của Subaru. Thứ năng lực điên rồ đã cho cô danh hiệu Toàn Vật Kiến Tạo Sư.

"...Khắc Khắc Song Đao…?"

Thật kì lạ. Cái cảm giác như mười ngón tay đang cầm nắm hai thanh kim loại nhẵn bóng bỗng chốc biến mất. Thay vào đó là một chút rung động và tiếng rít trên đầu kiếm, giống như nó đang….sống?

Hai món vũ khí tựa kim chỉ đồng hồ của vị Phán Quan Thời Gian, giờ lại hóa thành hai chiếc roi dặt dẹo với lớp vảy cứa đứt cả ngón tay. Và khi Whiteson vừa kịp nhận ra…

Phập.

…Thì hai con trăn to lớn đó đã xé phăng đầu cô cực kì mượt mà, tựa như xác thịt xương cốt của cô chỉ là lòng xốp của bánh mì.

"Xong thêm một đứa. Giờ là phía sau." - Subaru đưa tay phải chỉ thẳng vào mặt một Whiteson khác vừa mới hiện ra, nét mặt còn chưa kịp hết ngỡ ngàng.

"...!?"

Quá nhanh. Có lẽ lần này Whiteson đã chọc trúng tổ ong thật rồi.

Một quá trình diễn ra ở cấp độ nguyên tử đang hình thành quanh Whiteson. Từng phân tử không khí trôi nổi tại đây đều biến thành một con muỗi, và số lượng của chúng chưa kịp chớp mắt đã lên cả tỉ con.

Tất cả bọn chúng cùng xông vào Whiteson với tốc độ siêu thanh mà đáng lẽ ra không nên là khả thi, bấu chặt những cái chân tựa cọng tóc sâu vào trong lớp da của vị thám tử và hút hết toàn bộ mọi thứ bên trong cô.

Máu đỏ, tế bào, thậm chí là cả tủy xương, đám muỗi biến dị này đều đang rút hết từ mỗi lỗ chân lông trên cơ thể Whiteson. Và khi bọn chúng rã nhóm ra, cái khoảng không từng được chiếm lĩnh bởi một cơ thể con người giờ chẳng còn lại chút gì cả.

"Cứ hồi sinh nữa đi. Cứ nhìn chính mình chết nữa đi. Cho đến chừng nào ngươi nhận ra rằng những gì mà ta có thể làm với năng lực này là vô tận."

Whiteson đã lầm tưởng rằng học được những đặc điểm quá cơ bản kia của Subaru là sẽ thắng, và cô đã phải trả giá bằng cái chết của cả triệu phân thân khác nữa.

Bữa tiệc của cái chết kéo dài suốt hơn cả tiếng đồng hồ. Tay mọc từ xương quai xanh bẻ gãy cổ, súng đạn bỗng chốc hóa bom nguyên tử được kích nổ, dòng máu chảy mạnh trong người đột ngột hóa thành axit cực kì mạnh,...

"Con người có thể nghĩ ra cái gì, ta sẽ làm được cái đó. Sau chừng…vài triệu lần chết thì đây cũng là một bài học đáng nhớ nhỉ?"

Đội quân phân thân của Whiteson có thể vươn tới số lượng tám chữ số, vậy mà chỉ việc tìm hiểu sức mạnh của vị Tứ Vương thôi đã mất gần một nửa lượng thế thân đó rồi.

Đôi mắt thẫn thờ của bóng ma vẫn dán chặt vào hình người trong bộ comple, vận dụng toàn bộ giác quan mà canh chừng nhất cử nhất động của Subaru dù biết rằng sẽ có một kiểu chết khác ập đến ngay tức khắc. Nhưng đến lần này, Subaru chỉ đứng nhìn.

"Không bắt lấy cơ hội mà xông tới sao? Hay là chờ bị giết thêm mấy triệu lần nữa mới đủ ý chí?"

"Không hẳn. Ta chỉ muốn xem thử cô còn trò gì nữa thôi."

Whiteson muốn cắn môi một phát, nhưng nếu làm như vậy, Subaru sẽ nhận ra sự lo lắng đang lớn dần trong cô.

"Trò gì ư?"

Sự lo lắng về một phương diện năng lực gì đó to lớn hơn tất cả những cái trước đấy.

"Thế thì nhìn đây, ta cũng có thể làm thế này."

Không hiểu sao động tác của Subaru thật chậm rãi, giống như một nhà ảo thuật với những động tác thừa thãi tạo sự mong chờ.

Và Whiteson không thể, không thể nào bỏ lỡ cơ hội đó.

"Thời gian, DỪNG LẠI!"

Bụi trắng chiếm lấy từng chấm đen khắc lên bức tranh vũ trụ, phủ một lớp màu tro tàn lên vạn vật trong tầm mắt, tưởng chừng như không có sức nặng lại khiến cho vạn vật một lần nữa đứng im. Whiteson cố hít thở vài giây để ổn định tinh thần sau tất cả những lần chết đó, và ngước lên nhìn lấy hai hình dạng đã hoàn chỉnh giữa hai bàn tay Subaru.

“Khắc khắc song đao…vừa bị sao chép?”

Whiteson bây giờ mới có thể nhìn kĩ vào thứ mà Subaru đang cầm trên tay kia, nó không gì khác mà chính là một cặp song đao khác cũng y hệt như cái mà cô đang cầm trên tay ngay bây giờ.

Vậy là cô ta có khả năng tạo ra vật chất từ hư không?

Bóng ma màu trắng kia bắt đầu suy nghĩ.

Giả sử việc cô ta có thể tạo ra vạn vật mà không cần điều kiện gì, vậy có khi nào ả này cũng có thể tạo ra cơ thể mới và truyền ý thức giống như mình?

Hàng chục giả thuyết liên tục được nghĩ ra trong đầu của kẻ thiên tài điên loạn mang tên Whiteson kia, cô cứ nghĩ, đặt giả thuyết, phủ nhận nó rồi tiếp tục cái vòng lặp chết tiệt ấy cho đến khi nào chỉ còn một điều mà cô đã chắc chắn là không thể sai được.

Nếu loại bỏ đi tất cả khả năng, điều duy nhất còn lại dù khó tin đến đâu cũng chính là sự thật.

Dựa vào lượng thông tin ít ỏi mà cô đã thu thập được trong suốt quá trình bị đánh rồi lại tái sinh kia, Whiteson bây giờ đã có thể tự tin phần nào rằng cô đã hiểu rõ về năng lực của kẻ trước mặt mình bây giờ.

Kiến tạo thuật, một khả năng cho phép người sở hữu toàn quyền thao túng/hủy diệt bất cứ thứ gì hiện hữu trong thế giới vật lí, là một năng lực vô cùng đa dụng và độ linh hoạt cực cao, với cái này thậm chí cô ta có thể hoàn toàn ‘tạo ra’ một bản thân khác và điều khiển chúng với sức mạnh vật lý không thua gì bản gốc…

Bản gốc?

Một ý tưởng điên rồ khác lại vừa nảy ra trong cái đầu vốn đã không được bình thường của Whiteson.

Trong giới hạn của việc thao túng vật chất không đi kèm với việc chuyển giao ý thức…

Nếu đúng là như vậy thì việc tạo ra một cơ thể mới và đưa ý thức vào đó chẳng phải là bất khả thi sao?

Vậy còn việc tạo ra bản sao và ‘điều khiển’ chúng từ một vị trí an toàn?

Hoàn toàn là có thể.

“Kihi…hihihi…..KAHAHAHAHAHAHA…”

Một trò lừa phỉnh mà đến cả trẻ con cũng có thể biết được.

Whiteson chưa bao giờ cảm thấy sảng khoái hơn thế này, cô cười, cười và cười rất lớn, đến mức mà âm thanh điên loạn ấy gần như là có thể được nghe thấy ở tận phía bên kia của hành tinh nhỏ xíu này. Cô cười vì bản thân vừa mắc phải trò đùa nhảm nhí nhất mà cả nhân loại đã sáng tạo ra? Hay là chỉ đang cười để giải nhiệt cho bộ não vừa phải hoạt động quá công suất? Chỉ có chúa mới biết được trong đầu của con ma trắng điên loạn ấy đang chứa cái gì.

Nếu vậy thì bản thể thật sự của cô ta phải đang nằm ở đâu đó trên cái hành tinh cỏn con này?

Con ma trắng đưa ánh mắt của mình nhìn lướt nhanh qua một vòng khung cảnh xung quanh, quả thật sức chấn động từ những đòn đấm của vị Tứ vương kia là không thể đong đếm được khi trên hành tinh xanh bây giờ đã chẳng còn ‘xanh’ theo cách mà nó đã từng nữa, mặt đất thì mòn rũa, tan nát, ngoài biển khơi cũng chẳng yên bình khi những đợt sóng đang dần đạt đến cấp độ của một cơn sóng thần chỉ chờ ập vào trong đất liền, quét sạch đến tận gốc những gì còn sót lại.

...Nhưng có một nơi.

Tòa tháp Babel.

Công trình cao vút trời nối liền thiên địa ấy vẫn chỉ đứng đó, sừng sững tồn tại trước những đợt sóng công kích có thể quét bay cả nền văn minh nhân loại một cách dễ dàng kia.

Nếu suy đoán của Whiteson là không sai thì.

Có lẽ đó là câu trả lời hợp lí nhất bây giờ cho cái sự cứng đầu của tòa tháp kia là do nền móng của nó được nối gần với lõi của hành tinh này, ngay từ cái nhìn đầu tiên cô đã biết nó được xây nên bởi một loại vật chất không thuộc về thế giới này rồi, vậy nên suy đoán kia hoàn toàn có cơ sở để xảy ra.

“Nếu như vậy thì ta chỉ cần hủy diệt cái khối cầu nhỏ xíu này thôi chứ gì?”

Với kết luận ấy, con ma trắng kia lập tức chĩa mũi kiếm xuống dưới mặt đất, ánh mắt của cô cũng đồng thời thay đổi, nhiều vết nứt xuất hiện quanh khóe mắt, cặp đồng tử lam ngọc cũng phát sáng lên một cách kỳ lạ.

Đây là dấu hiệu của việc Whiteson đang kiếm tìm mắt xích yếu nhất trong thực tại trên hành tinh này bằng [Đôi mắt tận thế], với nó, cô hoàn toàn có thể xóa sổ cả thực tại chỉ bằng một nhát đâm chứ không nói gì đến tinh cầu bé nhỏ này.

"Hủy diệt khối cầu". Ý cô ta là tiêu diệt hoàn toàn Trái Đất, và đó không phải là một dấu hiệu tốt.

Ở bên dưới Tháp Babel đến tận độ sâu của lớp Manti, bản thể thật của Subaru đang nằm im tại đó, không hề hay biết gì trước cơn đại họa sắp ập lên cả vũ trụ rộng lớn này chỉ để tiêu diệt cô.

Mây trời tiêu biến, đất đá cuộn bay tứ tung tụ lại thành trăm mảnh bay ra khỏi tinh cầu từ mọi hướng, và tất nhiên là không thể bỏ qua những chấn động điên rồ lan tỏa ra mọi miền không gian từ một Whiteson đang sử dụng [Đôi mắt tận thế]. Đây chính là đòn quyết định của Whiteson - một nước đi sẽ đem đến tận thế cho toàn bộ sâm la vạn tượng nói chung, và bản thân Subaru nói riêng.

"Đừng nghĩ ta sẽ để mi làm chuyện đó dễ quá!"

Cánh tay đang chĩa mũi kiếm đó, nhất định nó không được chạm vào mặt đất. Nghe thì như việc hệ trọng ngang tầm gỡ bom, nhưng Subaru lại xử lí nó một cách vô cùng nhẹ nhàng.

Cánh tay đó, và mũi kiếm đó, cả hai đều thỏa mãn hai điều kiện "hiện hữu" và "chạm vào được". Điều đó có nghĩa là...

"Mi vẫn không thoát được tầm kiểm soát của năng lực này đâu."

Subaru hai tay vẫn để trong túi áo, thản nhiên nhìn vào mũi kiếm đang nhích dần xuống dưới nền đá chi chít vết nứt...và xóa đi toàn bộ mối họa đang ập đến.

"...!?"

Đôi mắt thiên thanh bị che phủ bởi hàng trăm vết nứt vỡ cũng không thể nào che đi biểu hiện ngơ ngác của vị thám tử.

Cái tay đang giữ kim đồng hồ châm thẳng xuống lõi thực tại này, bỗng dưng bốc hơi chẳng còn lại chút nào cả. Chỉ còn cảm giác ê buốt nhè nhẹ trên vai, và cảm giác mờ nhạt của một "cánh tay ma" không có thực ở đấy.

Bị cuốn bởi quán tính của đòn tấn công đã lẽ ra phải chạm tới nơi nó cần chạm vào, cả cơ thể Whiteson ngã về phía trước, và chỉ dừng lại khi bàn tay thay thế kịp mọc ra mà ngăn chủ nhân lăn sóng soài trên nền đất đá như đứa trẻ tập tễnh bước đi. Chỉ chờ tới lúc đó, trong nháy mắt bàn chân của Toàn vật Kiến tạo Sư đã ở ngay phía trước mặt.

“Ngưng mấy trò ngớ ngẩn đó đi.”

Mặt đất phía dưới một lần nữa lại nổ sấm rền vang như bao cú chấn động rung trời khác, thổi bay hết đám bụi cát dưới gót chân. Chắc chắn là một lần nữa bản mặt trắng bệch kia sẽ lại vỡ nát, và Subaru cũng đã chuẩn bị vào trạng thái quan sát toàn diện để tìm kiếm cái thế thân tiếp theo.

“Phải nghiêm túc thật rồi ha~”

Hoặc đó là những gì vị Tứ vương kia nghĩ.

“Hôn chân sao? Xin lỗi nhưng cái đó không phải là gu của tôi.”

“Cái gì-?”

Trước mắt cô chẳng còn kẻ mang tên “Whiteson” nào, còn chân trái thì chìa ra phía trước mà chẳng có một cú đá nào được tung ra. Còn kẻ mà cô đang tìm kiếm, thì đã đứng sau lưng từ khi nào.

“Tại sao? Rõ ràng chính ta đã thấy ngươi-?

“Thấy gì cơ? Chân của cô còn chẳng buồn đặt khỏi mặt đất kìa. Kihihihihi…”

Và Whiteson tiếp tục điệu cười chọc ngoáy mà Subaru đã chán ngấy hai lỗ tai. Cái cùi chỏ như lúc ban đầu lại được giáng xuống, nhưng thứ nó chạm vào chỉ là những hạt không khí lơ lửng xung quanh chứ chẳng phải bóng ma trắng xóa ấy.

“Bây giờ thì, đi kiếm tìm sự thật thôi nhỉ.”

Công bằng mà nói, Subaru vô cùng uy lực, nhanh đến đáng sợ, mỗi nắm đấm là lời tạm biệt cho một lục địa, và chỉ một cú chớp mắt là đủ để vị Tứ Vương có thể đi qua một vòng Trái Đất mà tìm tới tận nơi Whiteson có thể ẩn náu.

Một tốc độ ngang ngửa với ánh sáng, nhưng đó không phải là thứ nhanh nhất trong cả vũ trụ này. Bởi lẽ, chúng vẫn còn phải phụ thuộc vào một thước đo mang tên “Thời Gian”, và đó cũng chính là thứ chảy trong huyết quản của thiên tài loạn trí mang tên Whiteson.

Bởi vậy cô chỉ cần vượt lên trên nó mà thôi.

“Tay chân vung đi đường nào vậy? Thưa quý cô?”

Mỗi lần Subaru vung cước, tung quyền, tất cả chỉ để phóng vào hư vô, còn Whiteson cứ thế lướt nhẹ qua những kẽ hở giữa mỗi đòn tấn công, mặc kệ cho trời đất vẫn không ngừng rung chuyển dữ dội. Mới chỉ vài phút trước thôi, hàng triệu cái phẩy tay của cô cuốn phăng đi bấy nhiêu bản sao của con ma trắng ấy, nhưng bây giờ trông chẳng khác gì một đứa trẻ vung vẩy tứ chi của mình trong không khí. Quan sát toàn diện vẫn có thể khẳng định rằng Whiteson không hề biến mất hay dịch chuyển đi đâu cả, mà đó chỉ là một tốc độ đến lạnh người vượt trên cả những định luật thông thường.

“Cái tốc độ này, không thể nào!”

“Tôi chỉ ‘đi nhanh hơn ánh sáng’ thôi, bất ngờ đến vậy sao?”

Whiteson gửi bóng gió câu trả lời kiêm những lời nhạo báng, còn đôi mắt chẳng rời khỏi nơi gốc rễ của tòa tháp Babel chỉ một tích tắc. Hàng chục giả thuyết nữa nở ra trong đầu nữ ‘thám tử’ kia, đặt câu hỏi về vị trí thực sự của ‘người múa rối’.

Dẫu có kiên cố như thế nào đi chăng nữa, thì tỉ lệ giữa sự ổn định và chiều cao của tòa tháp chọc trời kia cũng là hết sức vô lí, vượt qua cả hàng triệu thành tựu kiến trúc dựa vào vật lí thông thường trong hàng nghìn nền văn minh cô từng bước qua. Dẫu có cứng cáp tới mức nào, thì trên một hành tinh với mọi thứ đã bị san phẳng chỉ còn hai đối thủ với một tòa nhà chọc trời, thì sự hiện diện của nó cũng vẫn là phi thực tế,

Trừ khi đó là pháo đài bất tử, kiến tạo bởi chính người phụ nữ trong bộ đồ comple kia, nhằm bảo vệ một thứ gì đó bất khả xâm phạm. Thử nghĩ mà xem, với sức mạnh lay chuyển cả thực tại và vật chất, trôi nổi trong vũ trụ rộng lớn này chỉ nhẹ nhàng như một chuyến đi dạo sau vườn, và nếu như đây là một hành tinh chết, thì vì sao cô ta phải cố gắng ngăn chặn việc một cục đá khổng lồ bị tan thành nhiều mảnh?

Câu trả lời chỉ có một mà thôi. Nụ cười thiếu đứng đắn quay trở lại trên khuôn mặt méo mó kia, và Whiteson cố lắm để bật cười thành tiếng.

“Thấy rồi nha.”

Chính diện dọc theo trục trung tâm của tòa tháp Babel, nơi bất hoại và bất khả xâm phạm, tỏa sáng hoàng kim trong cái nhìn của [Đôi mắt tận thế], đó chính là địa điểm cần phải tìm kiếm.

Một cú đâm chính xác là đủ.

Và Whiteson sẽ đảm bảo rằng không có lần thứ hai thất bại.

Chẳng cần đến một cái nháy mắt, Whiteson đã xuất hiện ở vị trí của mắt xích thực tại của trái đất…..

“KHÔNG ĐƯỢ-”

…Và đâm.

Một nhát đâm chí tử đến toàn bộ hành tinh xanh.

Từ vị trí của cú đâm, những vết nứt bắt đầu xuất hiện. Ban đầu tưởng chừng chỉ là một vùng nhỏ, vậy nhưng chỉ sau một khoảnh khắc, những vết nứt nhỏ đã nhanh chóng phát triển trở thành những vực thẳm không đáy, lượng dung nham vốn đã ngủ yên sâu dưới những lục địa cũng thi nhau mà phun trào lên từ những vết nứt kia.

Rất nhanh thôi, hành tinh xanh đã như được một vé trở lại thời kỳ nguyên thủy mà chẳng cần xin ai. Ngoài biển từng đợt sóng thần ập vào bờ, trên cạn thì thi nhau là những dòng nham thạch nóng hổi thi nhau vươn lên từ lòng đất, tất cả kết hợp với nhau tạo nên khung cảnh mà nếu còn nhân loại nào sống sót để gọi tên thì họ sẽ gọi nó là…

“Ngày tận thế, không cần cảm ơn ta đâu.”

Vị tứ vương kia gần như đã rơi vào trạng thái hoảng loạn ngay lập tức, cô phải làm gì đó để ngăn chặn cảnh tượng này lại ngay, nhưng mà…

“Quá muộn rồi, tạm biệt nhé, Toàn vật kiến tạo sư.”

Làn sóng kia đã nhanh chóng lan đến chân tháp Babel, do cú đâm của Whiteson đã như phá hủy hoàn toàn tầng thực tại trên trái đất nên bây giờ dù có ở bất kì vị trí nào trên trái đất cũng đều được xem như là đã chết.

Con ma trắng sau khi vẫy tay và nháy mắt với Subaru thì ngay lập tức chạy biến ra ngoài không gian, đứng ở một vị trí vô cùng thuận tiện để nhìn ngắm hành tinh kia sớm sẽ trở thành một quả pháo hoa vũ trụ tuyệt đẹp.

“Đúng là vẫn thật tiếc khi không thể đưa cô ta về dưới trướng mà…”

0.12215 sec| 1410.797 kb