“….?”

Tokiwa Kana mở mắt, cô thử đưa mắt nhìn xung quanh nhưng dù có nhìn đến đâu thì cũng chẳng thể xác định đây là nơi nào.

“Sao vậy?”

Chẳng biết vì sao hay vì lí do gì, khi cô thức dậy thì bản thân đã xuất hiện ở nơi này, một nơi xa lạ mà cô chưa từng được nghe kể qua và nó chắc chắn là nằm ngoài tầm kiến thức của cô.

Kana cúi xuống xem xét lại một lần, dường như nơi cô đang đứng trên là một cành cây, một cành cây khổng lồ với thân gỗ của nó đã mọc xuyên qua những tầng mây không thể thấy tầng lá.

Ban đầu cô đã nghĩ đến giả thuyết đây là [Thần thụ] tại Yamato, nhưng sau khi nhìn nhận lại bầu không khí quanh đây và không nhìn thấy có dấu hiệu của ma lực thì cô đã lược bỏ ngay suy nghĩ này.

Đây là một nơi chưa ai từng đến, chưa ai từng biết tới và có thể là không hề nằm trên bản đồ của Alteative…

“thật là phiền phứ-…”

Khi đang than thở và nghĩ cách để trở lại với thế giới cũ, Kana bỗng cảm nhận được có một vật gì đó đang di chuyển với tốc độ cực nhanh đến chỗ của cô.

Là một con người.

“To-wa-sa-ma!!!”

Một thiên sứ tộc….hoặc đấy là theo cách nhìn nhận qua con mắt của Kana, cái người đang lao như gió đến chỗ cô nhìn rất kỳ lạ, cái cách cô ta gọi cô cũng như thể một người bạn rất thân lâu ngày mới gặp.

Trong một khoảnh khắc, phần màu trắng bên trong con mắt phải của cô đã tràn ngập một màu xanh lam pha lẫn với sắc vàng, những tia đỏ từ từ phía hướng về con ngươi đen ngòm kia, đây chính là [Seeker], con mắt phải của Cổ thần quên lãng, thứ có thể nhìn thấu ký ức của vạn vật.

Ở trong tiềm thức, Kana đã được nhìn thấy rất nhiều thứ mà cô chưa từng được thấy bao giờ, một thế giới hiện đại nơi mọi thứ đều thật xa lạ đối với cô, nhưng quan trọng hơn cả, cô nhìn thấy chính bản thân mình, hay đúng hơn cả là một người nào đó rất giống cô cười nói vui vẻ với những cô gái khác.

Cô ấy tên là Tokoyami Towa.

“….!”

Sau khi tỉnh giấc, trước mắt của Kana bây giờ đã là nắm đấm toàn lực của cô thiên sứ kia.

“Đỡ nè! [Đại địa chấn]”

Một tiếng nổ vang trời phát ra ngay khoảnh khắc khi nắm đấm kia chạm vào gương mặt còn nét bối rối của Kana, như thể cả thế giới vừa mới rung chuyển chỉ từ xung kích của vụ va chạm.

“Thế nào! Sốc đến tận óc luôn đúng không Towa, tui đã không kiềm sức lại luôn đó.”

Chắc hẳn do nghĩ cú đấm kia đã lập tức hạ gục được đối thủ, vậy nên cô nàng thiên sứ kia bắt đầu ba hoa đủ điều một cách vô cùng nhiệt tình, chẳng để lấy một khắc để cho Kana nói rằng cô chẳng hề chịu bao nhiêu sát thương từ nó.

Quả thật khi nhìn thấy nắm đấm đã làm cô bất ngờ và Đọa thiên cũng đã mong chờ một đòn đánh ra trò, nhưng cuối cùng thì chân cô vẫn đang dính trên mặt đất và cú đấm thì chẳng hề đau như cô đã tưởng.

“eh? Towa-sama?”

Rút lại nắm đấm vừa rồi, cô nàng thiên sứ kia mới nhận ra được có một cái gì đó không đúng đang diễn ra, bởi vì cô chắc chắn vừa rồi đã là cú đấm toàn lực của mình, vậy mà cái vẻ mặt kia của Kana như thể đang muốn nói “Gì cơ, chỉ có thế thôi à?”

Và nó đã kích thích rất nhiều thứ ở bên trong của Kanata.

“[Vượt giới hạn: Thiên không tàn phá]!”

Cô nàng thiên sứ vào thế chuẩn bị tiếp tục tấn công, vậy nhưng Kana vẫn chỉ đứng đơ ra đó như một bức tượng không cảm xúc, nhìn Kanata với vẻ tò mò xen lẫn với khó hiểu.

Theo như ký ức vừa rồi mà cô xem qua, hẳn là người kia đã nhầm cô với người bạn của cô ấy tên là Towa, nhưng rõ ràng trong đó hai người là bạn rất thân, vậy tại sao bây giờ cô ấy lại tấn công cô dồn dập liên tiếp không khoan nhượng như vậy?

“là…trò chơi sao?”

Vào khúc cuối của những ký ức kia, cô có nghe được qua về thứ gọi là ‘trò chơi’, và xét theo những gì cô đang được trải nghiệm thì quả thật đây chỉ là một con người bình thường, không thể nào có những năng lực vật lý như thế này được.

Tất cả chỉ dẫn Đọa thiên đến với một kết luận, đã có một thế lực nào đó dịch chuyển cô và cô nàng này đến đây và bắt hai người giao chiến, kẻ chiến thắng sẽ nhận được gì thì cô cũng chưa rõ nhưng điều mà cô biết bây giờ đó là phải chiến thắng để trở về tiếp tục nhiệm vụ của Soer.

Trở lại với thực tại, nơi Kanata liên tục tấn công cô nàng Đọa thiên bằng những đợt tấn công dồn dập, từng cú đấm được tung ra như thể đang dần dần trở nên nặng hơn theo thời gian và Kana cũng đã bắt đầu có thể cảm nhận được sát thương dù nhỏ nhưng đang tích tụ dần từ những đòn tấn công kia.

Nhận thấy đối thủ đã bắt đầu để ý đến mình, Kanata lại tiếp tục chương trình talkshow vô tận của cô ngay cả khi đang ở giữa trận chiến.

“Thế nào hả Towa! Tui mới là người mạnh nhất nhá, dù tui vẫn chưa xem qua những kỹ năng của những người khác như thế nào nhưng mà tui chẳng quan tâm đâu bởi vì tui chắc chắn sẽ chiến thắng giải đấu này và bà sẽ là nạn nhân đầu tiên!”

Nghe những lời nói khó hiểu ấy của Kanata, Đọa thiên cũng chẳng biết phải phản hồi lại như thế nào, liệu cô có nên giả vờ mình chính là Towa hay không hay là tiết lộ với người kia rằng cô đã nhầm người? Nhưng rồi cô nhận ra là dù có nói gì đi chăng nữa thì kết quả cũng chẳng hề thay đổi.

Cả hai sẽ phải đánh với nhau một mất một còn, đó chính là luật chơi.

“Mà cũng lạ ghê nhỉ, tại tui đâu có nhớ gì về việc được xếp cặp đấu với bà đâu, với cả địa hình này cũng kỳ ghê, chưa từng được nghe luôn đó.”

Khi Kanata bắt đầu đề cập đến thứ gọi là ‘cặp đấu’, trên miệng của Đọa thiên bỗng trưng lên một nụ cười méo mó khó hiểu, như thể cô ngay từ đầu cũng đã coi đây chỉ là một trò chơi vậy.

“Nếu đã là vậy, thì hãy cứ để nó như thế đi…”

Kana lẩm bẩm, nhỏ đến mức có lẽ cô nàng thiên sứ kia cũng chẳng nghe được đâu, có lẽ vì không nghe được thế nên là cái thế tấn công kia mới không hề dừng lại dù chỉ là một nhịp.

“Cá là cậu sẽ không thể bay bay quanh cái cành cây này lâu được nữa đâu ha! [Fusion: Ngũ phương]!”

Chỉ trong một khắc, Kana cảm nhận như thể đang có rất nhiều Kanata khác đang bao vây lấy mình từ khắp phía, tất cả đều cùng nhau vận một cú đấm toàn lực nhắm vào cô mà không hề có chút gì là nương tay.

“….heh.”

Đúng như những gì mà Đọa thiên đang muốn.

Những nắm đấm kia hạ xuống, tất cả đều đấm vào Kana gần như cùng một lúc, đánh văng cô thẳng xuống phía dưới cành cây với một sức nặng khủng khiếp như có thể xê rời cả một ngọn núi hay đánh bay một vùng biển nhỏ.

Nếu dính đòn đó mà không có chuẩn bị trước, e là đến cả cơ thể được Cổ thần ban cho này cũng chẳng thể chịu được lâu.

“Ahaha! Thấy thế nào hả Towa, là Ngũ phương đó, ấn tượng đúng không!!”

Kanata sau khi tung đòn lại tiếp tục cái vẻ tăng động có phần quá lố kia, nhưng cái tính chủ quan ấy và những phản ứng kia dường như đều đã nằm trong tính toán của Kana.

Sau cùng thì, đây cũng chỉ là một trò chơi thôi mà….phải không?

“Chưa xong chưa xong đâu!”

Dường như cũng đã biết chắc đòn vừa rồi là chưa đủ để hạ gục cái ‘Towa’ đằng kia, cô nàng thiên sứ không chần chừ để đứng khoe khoang nữa mà ngay lập tức trở về trạng thái chiến đấu, lao theo thẳng vào trong làn khói kia để tiếp tục thể hiện sự áp đảo.

“[Vượt giới hạn: Phá thiên]!”

Đâm xuyên qua làn khói mà chẳng hề có chút do dự cứ như thể cô nàng đã chắc chắn được vị trí của đối thủ, vậy nhưng chờ đón Kanata ở phía bên kia của làn khói lại chẳng phải là thứ mà cô đã mong chờ.

“hể…?”

Khi cô nàng thiên sứ ngước nhìn lên phía trên, bằng một cách khó hiểu nào đó, Kana đã ở phía trên của cô từ bao giờ.

Một sự xoay chuyển thế trận không ai ngờ đến.

“[Reminisce].”

Sự thật về những gì đã xảy ra là quá mơ hồ, ngay lúc mà cô nàng thiên sứ kia lao xuống làn khói thì Kana đã chờ sẵn ở đó, đỡ lấy nắm đấm kia một cách thản nhiên rồi đánh rụng Kanata trong khi sử dụng [Memoria] để đánh cắp đi phần ký ức của thiên sứ kia về tất cả những gì đã xảy ra.

Và giờ đây khi thế trận đã đảo ngược và mọi thứ đã đều đi theo đúng kế hoạch của cô, Đọa thiên liền lập tức kích hoạt [Reminisce] để tái tạo lại những phần cành cây đã bị cô ‘xóa bỏ’ bằng [Denied] trong lúc giả vờ bị đánh rơi xuống.

Ở phía dưới kia, trong khi từng phần của cái cành cây đang dần dần được đem trở lại với thực tại, chôn vùi cô nàng thiên sứ kia hoàn toàn dưới lớp gỗ, Kana nhìn thấy được một ánh mắt không hề thân thiện đang rực sáng từ trong làn khói đã mỏng đi mấy phần.

Cô biết Kanata sẽ phản công.

“…!?”

Nhưng nằm ngoài dự đoán về một đòn tấn công trực diện khác, chẳng hiểu từ đâu phía sau lưng của cô lại có những cái gì đó với hình dáng kỳ lạ như là một cái phi tiêu bốn cánh màu vàng lao đến đâm vào người cô như thể những con kí sinh phiền phức.

Kana đã thử sử dụng [Denied] để xóa bỏ mấy cái phi tiêu khó chịu này, nhưng hết đợt này đến đợt khác cứ lao vào liên tục không hề cho cô nghỉ ngơi, số lượng của chúng dường như là quá phi lý.

Chỉ là một khắc mất cảnh giác thôi, nhưng ngay khi cô ngoảnh mặt lại kiểm tra Kanata, một nắm đấm khác đã lại xuất hiện lấp kín tầm mắt cô.

“[Khế ước thiên không: Nhất ký: Quyền năng chinh phạt]!”

Sau khi lãnh đấm, Đọa thiên nhận ra sự thay đổi trong ngoại hình từ cô thiên sứ kia, mái tóc trắng bạch kim xen lẫn cọng xanh óng mọc ánh dài ra, chuyển hẳn sang màu bạch kim, ánh mắt chuyển sang màu xanh ngọc bích, phía sau lưng cũng mọc ra thêm bốn chiếc cánh.

Theo hiểu biết từ Alteative của cô, Kanata ở hình dạng đó hoàn toàn có thể được xem là một Seraphin, thậm chí là Ophanim, nhưng cô thừa biết kiểu logic đó không thể được áp dụng tại thế giới kia nên Đọa thiên không có vẻ hứng thú cho lắm.

Dù có thế nào thì cô cũng mặc kệ, miễn là Kanata vẫn còn ở đây thì vẫn chưa có một sự kiện nào đi chệch ra khỏi bánh răng của nó cả…

“[Sonium]”

“Cái gì thế, nghe giống như là thứ ngôn ngữ ngoài hành tinh nào đó ấy, cậu đang cư xử lạ lắm đó Towa-sama!”

Thật mỉa mai khi bị chê tên kĩ năng bởi một người chỉ biết đấm đấm và gọi đó là kĩ năng, nhưng quả thật là chúng đã gây cho cô không ít khó chịu nên Kana cũng chẳng muốn phản biện lại làm gì, dù sao thì cô cũng không mong người từ một thế giới khác với cô có thể hiểu được ngôn ngữ từ Alteative.

“Mà kệ đi, dù đó có là cái gì đi chăng nữa thì tớ chỉ cần đấm xuyên qua tất cả là được thôi phải không nào!”

Nét mặt của Kanata đang vui vẻ bỗng nhiên đanh lại, như thể cô đã quyết tâm sẽ nghiêm túc trong phần còn lại của trận đấu.

“[Mở rộng giới vực: Thiên Vương phán xét]”

Kanata bất ngờ thi triển giới vực biến cả không gian xung quanh thành một vùng đất tưởng như chỉ tồn tại trong các truyện cổ tích xưa. Biến toàn bộ chiến trường chuyển từ một cành trên cái cây khổng lồ không thấy ngọn trở thành một vùng mây mù kỳ ảo, được bao phủ hoàn toàn bằng thứ bông dịu nhẹ trắng xoá của nhân gian, với bên trên là nền trời xanh thăm thẳm.

Kana cũng chẳng có vẻ gì là hứng thú với dạng kỹ năng như vậy, vì suy cho cùng thì cô cũng đã đọc qua hết chúng thông qua ký ức của cô nàng thiên sứ kia.

“Tớ tới đây Towa…!!”

Sau khi kích hoạt [Khế ước thiên không: Nhất ký], giờ đây Kanata đã chẳng còn là một tên hung bạo vô não chỉ biết lao vào đấm tay không mà giờ đây đã có thể triệu hồi ra nhiều ngọn giáo ánh sáng để tấn công, nhưng dù có thế đi chăng nữa thì cách chiến đấu căn bản của cô vẫn không hề thay đổi, vẫn chỉ là lao vào một cách không hề tính toán.

Kana khẽ cười, nghe thật ngu ngốc khi cô lại phải chơi đùa với loại thiên sứ nửa vời này.

Đọa thiên liên tục tránh né, đỡ đòn trong khi Kanata thì vẫn vô cùng hăng máu triệu hồi ra hàng loại giáo ánh sáng vừa để hạn chế di chuyển của Kana mà vừa để tấn công, nhưng tất cả vẫn không là gì so với những gì mà [Denied] có thể làm.

Chỉ với một cái chớp mắt, toàn bộ những giáo ánh sáng đang tấn công Kana đồng loạt biến mất như thể chúng chưa từng tồn tại ở thế giới này vậy. Cô nàng thiên sứ kia thấy vậy nhưng cũng chẳng hề để tâm mà chỉ coi đó là thứ ảo thuật thấp kém, vẫn liên tục dồn ép Đọa thiên kia từ vùng trời này đến vùng trời khác không ngừng nghỉ.

“Bà cũng không tệ nhỉ Towa-sama! Nhưng mà không biết được bà có thể chịu được đến khi nào đây!”

Số lượng giáo ánh sáng đột nhiên tăng vọt với tốc độ không tưởng, chỉ trong nháy mắt mà chúng đã lấp kín cả bầu trời, chỉ để lọt một vài tia sáng tự nhiên đi qua.

Dù có chút bất ngờ với sự phát triển không thể đoán trước này, vậy nhưng Kana vẫn bình tĩnh cố tìm đường né đi từng cái một trong khi liên tục sử dụng [Denied] để loại bỏ những cái cô không thể tránh.

Trong lúc đó Kanata vẫn chỉ đứng ở bên ngoài, không hề mong chờ lấy một chút sự phản công đến từ người mà cô cho là ‘Towa’ ở đằng kia.

“Nhàm chán quá đó Towa-sama~ chỉ có né tránh thôi sao-....!?”

Khi đang mải mê theo dõi Đọa thiên khổ sở tránh né từng ngọn giáo ánh sáng, bỗng từ phía sau Kanata lại có cảm giác hơi ê nhức, như thể đã có cái gì đó đâm vào người cô vậy, rất nhiều…

“M…máu…?”

Đưa tay ra sau lưng, Kanata không khỏi bất ngờ khi nhận ra lưng của cô đã bị găm chặt bởi hàng loạt ngọn giáo ánh sáng của chính cô, và điều tệ nhất là mọi thứ diễn ra trong khi cô không hề biết gì.

“[Reminisce].”

Đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, tiếp tục có thêm một loạt giáo ánh sáng lao đến tấn công Kanata khiến cô càng ngày càng không hiểu chuyện gì đã xảy ra và tại sao cô lại chẳng nhớ gì về việc bị tấn công.

Cô nàng thiên sứ gạt phăng hết tất cả những ngọn giáo đang lao đến rồi cô chuyển ngay sự chú ý trở lại ‘Towa’ ở phía đằng kia. Cơn mưa giáo ánh sáng đã dừng lại do cô bị mất tập trung khỏi mục tiêu, vậy nhưng giờ khi nhìn lại thì mọi thứ đã đảo lộn hoàn toàn.

“T-Towa-sama….?”

Đọa thiên đứng khoanh tay nhìn xuống Kanata ở phía dưới, phía sau lưng cô là hàng trăm ngọn giáo ánh sáng lấp ló ra từ một cánh cổng không gian vô hình, toàn bộ chúng đều là sản phẩm từ [Reminisce], quyền năng cho phép cô tái tạo lại những gì đã bị [Denied] xóa bỏ.

“[False Reach] nhỉ, hình như đó là cách mà kĩ năng này hoạt động.”

Chẳng biết từ đâu trên tay của Kana xuất hiện một con dao ngắn, cô xoay xoay nó trên tay trong với một vẻ mặt vô cùng thản nhiên.

Chỉ trong nửa cái chớp mắt tiếp theo sau đó, một vết cắt nhỏ bỗng dưng xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp của cô nàng thiên sứ dưới kia, đó là một ngọn giáo ánh sáng cố tình bị phóng hụt, như một ví dụ cho cách hoạt động của [False reach].

“Cô thấy đấy, những đòn tấn công kể cả là từ kĩ năng hay bất kì cái gì của tôi đều không để lại ký ức về việc ‘bị tấn công’ trên người trúng đòn, nhiêu đó là đủ để giải thích cho những vết đâm sau lưng rồi nhỉ?”

Chỉ vài giây trước thôi, Kanata còn đang vui vẻ như đang nô đùa cùng với một người bạn, vậy nhưng giờ đây ‘Towa’ ở phía đằng kia đã dội lên đầu cô một gáo nước lạnh to đùng để khiến cô tỉnh khỏi giấc mộng huyền huyễn nào đó của mình.

“Cô là ai…?”

Không ai thích phải đối mặt với sự thật trong một tình huống như thế này, nhưng Kanata đã phải trải qua nó và những giọt máu phía sau lưng cô sẽ là bằng chứng để cho cô nhớ về nó suốt phần đời còn lại.

“Ai sao, đoán xem, ai mà biết được nhỉ, Amane Kanata?”

Hai hàm răng nghiến vang lên từng tiếng ken két có thể nghe được rõ bởi người ngoài, cô nàng thiên sứ hậm hực nhưng chẳng thể làm gì để phản kháng lại được cái người mà cô cho là ‘Towa’ yếu ớt dễ bắt nạt ban nãy.

“Cô không phải Towa….!”

“Chính xác rồi đó, thiên sứ.”

Kana thản nhiên bung ra ba cặp cánh sau lưng, như thể muốn thể hiện uy quyền trước kẻ phía dưới, nhưng rồi cái khung cảnh tráng lệ với lông vũ trắng rải khắp nơi lại bị biến trở thành một địa ngục với lửa xanh và những tiếng gào thét liên hồi.

Những chiếc cánh trắng muốt màu của sự lương thiện nhanh chóng bị nuốt chửng bởi sắc đen ma mị của ác quỷ, một cảnh tượng mà sẽ khiến cho kẻ ở thế dưới như Kanata kia cảm thấy như đang thật sự phải trải qua một địa ngục.

“Giới vực của mình…”

Vùng mây mù kỳ ảo cũng như bầu trời trong xanh chỉ vài giây trước, giây sau đã trở thành một khung cảnh trắng xóa với những con mắt đỏ thẫm nhìn xuống từ bầu trời trải dài vô tận như xoáy sâu vào trong tâm hồn của những ai nhìn trực diện vào chúng.

“[Reminisce].”

Chẳng nói chẳng rằng, Kana lập tức cho những ngọn giáo ánh sáng ở phía sau lưng của cô rơi như mưa xuống cô thiên sứ nhỏ ở dưới kia, một khung cảnh dường như tuyệt vọng.

Chẳng phải là vậy sao, bởi vì Kanata đã hết sức để phản kháng lại rồi.

“…vậy sao…?”

Kanata nở một nụ cười nửa miệng trước những ngọn giáo ánh sáng đang lao đến nhắm vào cái mạng của cô.

“[Khế Ước Thiên Không: Song Ký: Tử Chiến Ragnarok]!”

Ánh mắt như của người sắp lìa đời kia bỗng rực cháy, chuyển sang màu vàng kim với mi mắt màu trắng cho thấy sự không bỏ cuộc trước khi trò chơi kết thúc của Kanata. Ngoại hình của cô cũng lại tiếp tục biến đổi thêm một lần nữa so với khi cô kích hoạt [Nhất ký].

Phần áo trắng hở bụng ôm sát thân với các hoa văn gợn sóng màu ánh kim với phần cổ áo vắt chéo hai bên vai, bên trong là lớp yếm đen che phần ngực trước với chiếc khăn choàng dài quàng qua hai cẳng tay ra sau lưng. Phần thân dưới được một lớp váy che sơ qua, phía trước có lớp vải đen tuyền sọc vàng kim nối liền hai đầu váy, để lộ chiếc quần ngắn chỉ qua quá nửa phần đùi nhỏ như hai que củi. Đôi bàn chân trắng muốt được hai chiếc giày quai từ thời xửa thời xưa ôm sát bắp đùi bằng các vòng đai vàng nhạt

Chưa kể tới là hai chiếc bao tay với các dây mề đai nối tới các ngón tay thon gọn của cô nàng thiên sứ nắm chặt lấy Ngọn giáo Thiên Không với hoạ tiết đôi cánh ở phần dưới lưỡi giáo, tất cả khiến cô trông thực sự giống với một Đại thiên sứ thực thụ.

“[Kích lệ thích đột]!”

Hai bàn tay nắm chắc lấy ngọn giáo, Kanata chỉ trong một khắc cuối cùng trước khi những ngọn giáo ánh sáng kia biến cô trở thành cái tổ ong thủng lỗ chỗ thì đã thực hiện hàng trăm nhát đâm phá hủy tất cả chúng.

“Heh…”

Từ phía trên cao, Kana nở một nụ cười thâm hiểm, có lẽ chẳng vì lý do gì cả, hoặc có thể cũng là vì cái thứ nhọn nhọn dài dài trong tay của thiên sứ đằng kia bây giờ đã đâm xuyên qua phần ngực của cô.

“Rất đáng khen đó chứ…..nhỉ?”

“Hãy chết đi, đừng cho tôi thấy một Towa tuyệt tình như này, thêm một lần nào nữa, đồ giả mạo…”

Đọa thiên nở một nụ cười cuối trước khi rơi tự do xuống mặt đất trắng rã kia, trong khi Kanata ở phía trên chỉ đưa ánh mắt nhìn theo một cách tiếc nuối.

“….?”

Dù đối thủ của mình đã nằm bất động phía dưới kia, vậy nhưng chẳng hiểu sao cô nàng thiên sứ lại vẫn còn có một cảm giác chẳng lành, như là đang có một thứ ảo tưởng vô hình nào đó ôm chặt lấy đầu cô vậy.

“…phải thưởng thôi.”

Tiếng róc rách phát ra nghe rõ lấy từng tiếng, vậy nhưng Kanata lại chẳng thể cảm nhận được chuyện gì đã xảy ra.

“C…cô…vẫn còn…?!”

Nhìn xuống mặt đất ở dưới kia, quả thật là đã chẳng còn có một ‘Towa’ nào ở dưới đó nữa cả, chỉ có người đang đứng ở sau lưng cô là thật sự tồn tại….

Amane Kanata đã bị lừa phải đánh với một ảo ảnh ngay từ lúc bắt đầu trận chiến.

“Đây chỉ là một trò chơi thôi mà, chẳng phải vậy sao…?”

Nụ cười méo mó không hề ra dáng của một thiên sứ, mà cũng chẳng thể nhận ra được một ác quỷ, một vẻ mặt khó có thể được diễn tả thành lời, một thứ biểu cảm thật là khó coi.

Kanata đã được trải qua tất cả chúng chỉ trong khoảnh khắc cô nhìn xuống cánh tay bị cắt đứt lìa của mình đã nằm dưới mặt đất kia từ lúc nào.

Mặt cắt không còn một giọt máu, Amane Kanata đã bị dồn vào bước đường cùng.

“Khế ước thiên không….!”

Từng tiếng đanh đách phát ra từ phần miệng rỉ máu của cô nàng thiên sứ, dù phải nhịn đau nhưng vẫn cố gắng kéo từng lời ra khỏi cuống họng.

“[Tam Ký: Nhất Vương Tranh Đoạt]!”

Một bên mắt của cô chuyển sang màu đỏ tươi, bùng cháy lên và bị lấp đầy bởi dòng năng lượng dạng tia đâm thẳng về phía con ngươi, bên tay còn lại của cô cũng được khoác thêm một lớp giáp mang dấu ấn của Thiên vương.

“[Vũ điệu hỏa xa: Lục dực quang]!”

Kanata dùng ánh sáng ở mức cực đại thiêu đốt tất cả mọi thứ xung quanh, các mảng ánh sáng liên tục xoay tròn và gia tăng nhiệt lượng của chúng không ngừng nghỉ đến vô tận, kể cả những chiếc cánh thiên sứ nhuốm màu đỏ thẫm kia cũng như bắt đầu tỏa ra hơi lửa.

Đọa thiên thấy vậy cũng chỉ lùi lại vài bước, chẳng phải cô là người cẩn thận hay gì nhưng cô chỉ nghĩ có lẽ rằng nên tôn trọng đối thủ một chút khi đã có thể cầm cự được đến mức này khi phải đối đầu với cô.

“Nhân danh Thiên vương, tôi sẽ không tha thứ cho tất cả những gì mà ngươi đã làm dưới lớp mặt nạ của Towa-sama đó!!”

Những lời tuyên bố thật là hùng hồn và mạnh mẽ làm sao, quả thật chúng đã khiến cho Kana phải rung động đôi chút, nhưng cho đến cuối cùng thì cô cũng chẳng có tình cảm gì với loại thiên sứ nửa vời như Kanata, vậy nên cô đã chọn lấy nhiệm vụ được trở về Alteative.

“Đến đây.”

Chẳng cần chờ Đọa thiên tung lời khiêu khích, Kanata đã lập tức lao đến với tất cả những gì mà cô có, liên tục truy đuổi theo hình bóng của Đọa thiên, vậy nhưng cho đến cùng thì cũng chẳng thể đuổi kịp.

Kana ở phía ngược lại dường như lại muốn kéo dài thêm trận chiến, cô liên tục sử dụng [Memoria] và [Sonium] để thay thế và tránh né trong khi rút đi phần ký ức giao chiến với cô của Kanata, tạo ra một thứ ảo tưởng rằng cô thiên sứ kia chưa hề chạm được vào cô dù chỉ một lần.

Dù là những ngọn giáo ánh sáng, những ngôi sao bốn cánh hay cả những mũi tên từ trên trời rơi xuống như mưa đi nữa, Đọa thiên đều có thể đối phó với chúng một cách vô cùng đơn giản.

“[Denied].”

Chỉ qua một cái chớp mắt, mọi thứ đã chẳng còn là gì cả, chưa từng có ngọn giáo ánh sáng nào, chưa từng có ngôi sao bốn cánh và cũng chẳng hề có mũi tên.

Cả hai dù rượt đuổi nhau dài kí đi chăng nữa, dù có là Kanata chiếm thế thượng phong luôn luôn chủ động lao đến để tấn công đối phương trong khi cô nàng kia thì chỉ tránh né, thì có một sự thật chẳng hề thay đổi, đó là Kanata sẽ chẳng bao giờ thắng được nếu cứ tiếp tục như thế này.

“Sao thế, chán trò đuổi bắt rồi hay sao?”

Khi Kanata bỗng dưng dừng lại cuộc truy sát, Đọa thiên chỉ đứng lại và đưa tay lên ngáp một cái như thể những gì vừa qua chẳng là gì đối với cô, tất cả chỉ là một trò chơi không hơn không kém.

“Tôi sẽ xem cái vẻ mặt ấy tồn tại được trong bao lâu nữa…”

Chẳng hề phán ứng trước lời khiêu khích kia, Kanata chỉ đơn giản là đưa một tay còn lại của cô ra phía trước, hướng lòng bàn tay xuống mặt đất.

“[Thánh thiên lãnh địa].”

Con át chủ bài mà cô nàng thiên sứ đã nghĩ suốt cả giải đấu mình sẽ không bao giờ sử dụng đến, [Thánh thiên lãnh địa] đã được kích hoạt.

Toàn bộ không gian màu trắng do Kana tạo ra kia bây giờ đã bị thay thế hoàn toàn bởi một dạng năng lượng khác, một thứ mà dù cô đã biết trước là nó sẽ đến, nhưng cũng không thể ngăn cản lại được.

“Chuẩn bị đi.”

Kanata lại một lần nữa vào thế tấn công, với tâm thế sẵn sàng để dạy cho cái kẻ ngạo mạn với gương mặt của Towa kia biết thế nào là sự trừng phạt của Thiên đàng.

Dường như cũng nhận ra sự quyết tâm ấy, Kana cũng rất vui lòng đón nhận chúng như một trò giải trí cuối cùng trước khi mọi thứ kết thúc, cô rút từ hông ra con dao găm ngắn mà Kaela đã rèn cho cô khi trước ra, chuẩn bị nghênh đón bất kì kiểu tấn công nào.

“Ta tới đây.”

Chỉ trong một khắc, Kanata dường như biến mất hoàn toàn khỏi vị trí cũ mà dịch chuyển thẳng đến ngay trước mặt của Đọa thiên, nhắm thẳng vào phần tim mà đâm giáo.

Dù có chút bất ngờ nhưng Kana đã kịp phản ứng lại được đòn tấn công bất ngờ kia, gạt ngọn giáo ra và thử sử dụng [Sonium] lên tâm trí của cô nàng thiên sứ kia nhưng dường như chúng đã không còn có tác dụng.

“Ở trong [Thánh thiên lãnh địa], không một hiệu ứng xấu nào có thể tác động lên tôi được đâu.”

“Vậy luôn sao.”

Cả hai cùng tiếp tục lặp lại cái quá trình đánh và lùi đã tiếp diễn từ đầu đến giờ, nhưng chỉ khác là lần này Kana đã không còn lùi lại nữa mà chủ động hơn.

Thông qua ký ức mà cô đọc được từ Kanata, [Thánh thiên lãnh địa] sẽ tồn tại trong vòng nửa tiếng đồng hồ kể từ khi kích hoạt, và trong không gian này thì Kanata sẽ có thể điều khiển vật chất theo ý muốn, và không gian cũng không thể bị xóa bỏ hay đè lên bởi một không gian khác được.

Nói tóm lại là một thứ phiền phức không thể bị gạt bỏ.

Dù vậy nhưng khá may mắn là cô nàng thiên sứ kia lại quá máu chiến, chỉ tập trung vào việc tấn công chứ chẳng hề nghĩ gì đến những thứ như chiến thuật hay bất kì thứ gì giống vậy, chỉ là một cỗ máy chiến đấu vô tri lao thẳng vào mục tiêu một mất một còn.

“Ngu ngốc.”

Kana hất mạnh tay một cái, đẩy lùi cả cô và cô nàng thiên sứ kia về phía sau một bước.

Một cuộc chiến quá sức nhàm chán và vô nghĩa như thế này, nếu thật sự có lúc mà cô được gặp kẻ đã tạo ra nó, cô sẽ chửi cho hắn ta một trận ra trò.

“[Reminisce].”

Đọa thiên tái tạo lại chỉ duy nhất một ngọn giáo ánh sáng, từ từ tiến về phía của Kanata.

“…?”

ở phía ngược lại, Kanata chẳng thể hiểu nổi cái hành động kia của Đọa thiên, cô nghĩ rằng bản thân vẫn còn hoàn toàn có khả năng chiến đấu và phản kháng lại, vậy cái kiểu hành động không có chút phòng bị kia là sao?

“Có thật không đây, Amane Kanata.”

“Ý cô là gì?”

Kanata định rằng sẽ chờ cho người kia đến thật gần rồi sẽ bất ngờ đâm một nhát [Kích lệ thích đột] thẳng vào tim kẻ kia, nhưng khi Đọa thiên đã đứng ngay ở trước mặt cô, Kanata lại….

“Tôi có thật không nhỉ?”

Một cảm giác lạnh sống lưng bao trọn lấy tâm trí của cô nàng thiên sứ kia khi nhìn thấy nụ cười của Kana, cô rất muốn dùng ngọn giáo trong tay để đâm kẻ kia, đâm đến khi nào cô mệt rã rời không thể di chuyển tay nữa thì thôi, vậy nhưng tại sao cô lại không thể…?

“Nhìn kỹ lại lần nữa đi.”

Khi Đọa thiên nói nhìn kỹ, Kanata mới nhận ra số lượng vết thương trên người cô dường như đã vượt qua cả số sao ở trên bầu trời, những mảnh áo lẻ tẻ rách nát, những vệt đỏ chảy ròng ròng ra là thứ chất dịch màu đỏ tươi không ngừng, dù có nhìn đến góc nào của cơ thể thì cũng chỉ tắm đặc trong một màu đỏ thẫm.

“Cô đã thua trong trò chơi này rồi, Amane Kanata.”

“…”

Kana đưa giáo lên, chỉ nhìn vào đôi mắt đang dần nhắm lại của cô nàng thiên sứ.

“Giờ chơi đã hết.”

Cô cắm phập một cái nhắm thẳng vào trái tim đang dần đập yếu đi theo từng nhịp của một Kanata không thể phản kháng kia, chấm dứt toàn bộ đau đớn trên trần đời của cô nàng thiên sứ.

0.45541 sec| 1362.891 kb