Chapter trước
setting
Chapter sau

Về đến trụ sở, việc đầu tiên ông Hoàng làm là chửi thề một tiếng rồi nhanh chân chạy vào bàn, cắm đầu vào đống hồ sơ lộn xộn trên đó. Lâm thì thản nhiên húyt sáo sau lưng ông, hết lấy cái này đến lấy cái khác sau lưng ông Hoàng, chẳng biết cần tìm thứ gì mặc dù chỗ ông là góc khuất sát bên nhà vệ sinh. 

 

Tân vừa bước vào đã thấy khung cảnh như vậy, lóng nga lóng ngóng chắc biết nên mở lời như nào. 

 

“Dạ… tôi… em… con…” 

 

“Đứng chết trân ở đó làm gì thế? Đây đâu phải chỗ cậu làm việc? Muốn ngắm gái thì qua chỗ khác mà ngó, phòng toàn đực rựa có đếch gì mà vào đây?” Ông Hoàng gắt lên, mắt không rời khỏi cái máy tính, còn tay thì gõ phim với tư thế mổ cò. 

 

“Sao ông gắt thế? Em nó mới qua, chào hỏi tí thì chết ai.” Ở góc phòng khác có một anh chàng bảnh trai đến bóng lưỡng cười khì. “Chào bé nha, em bao nhiêu tuổi? Bé Tân phải không? Tới giao báo cáo hay gì? Có người yêu chưa? Người chết là ai thế?” 

 

Hàng loạt câu hỏi dồn dập làm Tân ngây người ra, khuôn mặt sau khi tháo khẩu trang lại xinh trai đến mức khờ khạo, khác xa với ấn tượng của mọi người về mấy vị pháp y nghiêm túc bên toà cạnh bên, cũng phải thôi, ở đó toàn người lớn cả mà. 

 

“Em tới giao báo cáo ạ.” Tân lẽn bẽn sau khi nhận ra mấy câu trêu của chàng trai bóng lưỡng. 

 

“Ô kê, đố em anh tên gì, đoán đúng thì anh cho phép em đưa báo cáo cho anh đấy” 

 

“Bố tiên sư thằng khùng” ông Hoàng rít lên. “Báo cáo nhanh lên, ông đây đã hứa với bà già ở nhà là về ăn cơm tối rồi, đứa nào hại tao tăng ca thì tao xé xác hết.” 

 

Cả hai chàng trai giật bắn người, cậu trai bóng bẩy cười khẽ. “Anh tên Chung, hai người kia là đại ca của anh, ông Hoàng là đội trưởng còn chú Lâm là đội phó. Anh chủ yếu làm văn phòng thôi, chứ ra ngoài bụi bặm không phải style anh” 

 

“Dạ chào anh Chung, em tên Tân, mới vào bên pháp y. Dạ còn đây là báo cáo khám nghiệm nạn nhân á, em vừa làm xong là đem qua đây ngay”

 

Tân hít một hơi thật sâu. 

 

“Người chết sau khi khám nghiệm là đàn ông, khoảng 30 đến 35 tuổi, phần bụng và cổ là hai nơi có vết thương nghiêm trọng nhất. Nhưng mà kì lạ ở chỗ, vết thương ở cổ sau khi xét nghiệm thì ban đầu được tạo ra ở giữa cổ.” 

 

Tân đưa ngón trỏ đến giữa cổ họng của mình, mô tả vết thương. 

 

“Mọi người không thấy lạ sao? Thường thì cho dù tự sát người ta sẽ cầm dao xẹt một phát ở cạnh cổ chứ, ai lại cầm dao đâm thẳng vào cổ? Tâm lý bình thường thì có cầm thẳng cũng là xuyên vào ngực hay bụng.” 

 

Chú Lâm ngắt lời. “Cậu cũng biết là thường, chỉ là bình thường thôi còn những trường hợp hiếm có cậu không tính à, lỡ đâu người ta thích chết ở góc độ đó?” 

 

“No no no, sai rồi nha chú.” Chung lắc đầu, chống tay lên bàn rồi tựa cằm ở một góc độ điệu đà nhất. “Tâm lý con người thường sẽ học theo người khác ở những lĩnh vực mà người đó không biết. Ví dụ như trường hợp này chú cho là tự tử đi hén, làm sao người ta biết cách tự tử? Ngày xưa sẽ là treo cổ, nhảy sông hoặc đâm đầu vào cột, thế nhưng nếu họ chết rồi thì sao người ta biết được, là do người khác chứng kiến và truyền miệng, nghe được truyền miệng rồi, thế là người ta sẽ ‘ồ quao, hoá ra có thể chết bằng cách này, mình muốn chết cũng có thể làm như vậy nè’” 

 

“Còn ngày nay thì sao, có vô vàn cách chết khác nhau, nhưng mà tại sao người ta thường chỉ cứa dao vào cổ tự sát chứ không phải chọc dao vào nách? Chẳng phải vì trên phim ảnh, báo đài thường xuyên đưa tin khiến con người ta có một loại ám thị rằng ‘à, phải như vậy thì mới chết được’ sao? Trong khi nói thật với chú chọc vào nách có lẽ còn chết ít khổ hơn. Vậy nên không có lí do nào mà nạn nhân bị cứa cổ ở chỗ lạ lùng đó hết.” 

 

“Mày lại nói năng nói cuội!” Lâm cau mày, quát nhẹ Chung. 

 

“Con nói nghe logic là được rồi, miễn người ta tin thì là con nói đúng” Chung lè lưỡi trêu lại. 

 

“Anh Chung nói đúng phần nào đó ạ, ở nách cũng có động mạch, chém vào đó thì mất máu quá nhiều cũng chết đấy.” Tân thở dài. “Nhưng mà vị trí đó lần đầu con thấy nên con còn đang hoang mang.” 

 

Chung hứ nhẹ một cách đắc ý. “Hê hê, con đã điều tra ra hồ sơ của nạn nhân. Lê Văn, năm nay 30 tuổi, độc thân, nhà là tiệm vàng Phát Lộc nổi tiếng gần xa ở đây luôn. Cha mẹ còn là giáo sư tiến sĩ đấy, vốn tiệm vàng là từ thời ông cố để lại tới giờ vẫn còn làm ăn khấm khá.” 

 

“Ủa nhanh vậy, tao còn nghĩ phải đợi cỡ hai ba ngày mới có tin chứ?” Ông Hoàng ngẩng lên.

 

“Đương nhiên là nhanh rồi, Lê Văn là con một, cháu đích tôn của cả cái nhà đó luôn. Ba mẹ ông bà cưng như gì vậy á. Thấy mấy ngày không về nhà đã lo sốt vó lên đăng tin tìm kiếm trên mạng xã hội rồi báo công an nữa, ai dè ảnh một đi không trở lại. Chắc lần này nguyên cái dòng họ Lê khóc xỉu rồi chứ đùa.” 

 

“Còn dòng họ Lê, nghe tưởng họ của vua không bằng” ông Hoàng cười khẩy. 

 

“Sao không, nhà giàu tới mức bắt người khác về ở rể, rồi đứa cháu mang họ ngoại, rồi nguyên cái gia sản ấy, nói thật, nếu ảnh mà chịu con thì con hứa làm dâu nâng khăn sửa túi cho ảnh suốt đời.” Chung chu môi giả bộ đáng yêu, tay thì múa tay điên cuồng như bắt được tay đại gia tưởng tượng nào đó. 

 

“Ủa ai ở rể?” Chú Lân nhướng mày. “Thời này còn ở rể gì nữa.” 

 

“Sao không chú, thời nào mà còn làm dâu thì thời đó vẫn có ở rể nha.” Chung hất mặt lên. “Ông cha của Lê Văn, họ tên là Trần Đình Đạt, nghe nói ngày xưa ổng nghèo nhất cái xóm nhà lá luôn, ai dè con gái nhà họ Lê là Lê Vân thích ổng tới mức giãy lên đòi bỏ nhà ra đi mấy lần luôn, xong rồi nhà họ Lê phải xuống nước, ra kèo là nuôi ông Đạt ăn học tới chừng nào có bằng cao học để cho xứng đôi vừa lứa với ái nữ của họ, rồi thì phải ở rể để báo ơn dưỡng dục gì đó. Nói chung cũng rắc rối dữ lắm đó.” 

 

“Công nhận

nhà đó chịu chơi ghê, con gái muốn gì là được đó luôn…”

Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo

0.04272 sec| 1205.336 kb