Ngày 12 tháng 9, 1981.
Lắm lúc tôi cũng thấy bực vì cái tính đãng trí của mình, mà chẳng có kẻ nào lại hay quên mà giữ quá nhiều thứ trong đầu như thế cả. Chuyến picnic này đáng lẽ phải là một ngày nghỉ thoải mái, vậy mà thứ quan trọng nhất – hộp thức ăn với túi quả mọng hái ở vườn của Fauna – lại để quên ở nhà mất tiêu. Cả năm mới được một chuyến như thế này mà giờ đã đi tong cái sự mong chờ háo hức.
“Lại phải tự đi săn rồi.” Tôi rút lấy con dao găm giắt bên hông rồi liếc xung quanh, may là có một khúc gỗ dài gần đây, đủ để buộc chúng lại thành một ngọn giáo hay một cái móc để hái mấy quả dại ở rừng cây quanh đây.
“Thêm một chút nữa… Được rồi!”
Một rổ đầy táo và một túi trứng chim, không tệ. Cũng may là trong ba lô vẫn còn một ổ bánh mì tôi đã cho vào trước. Ngần này là đủ cho buổi điểm tâm trưa, chẳng thể nào bằng với chùm quả mọng ngọt lịm kia, nhưng chỗ trứng chim này vẫn đủ để cứu cả một chuyến dã ngoại.
Lửa trại đã lên, bơ đã vào chảo, một mùi thơm nhẹ bay lên, hòa vào không khí. Tôi đung đưa vai vài cái, rồi hướng mắt về hồ nước trước mặt.
“Đã năm năm rồi nhỉ…”
Đã năm năm trôi qua kể từ lúc tôi kết thúc cái thí nghiệm làm con người đó. Hằng năm tôi vẫn xuống thăm Trái Đất như một thông lệ, vừa là để ôn lại những kỉ niệm vui vẻ. Cuốn kỉ yếu vẫn nằm trong tay, chiếc đàn guitar hiệu Syncopy tôi mua hồi đó vẫn nằm trong ba lô. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi quay lại nơi này – nơi tôi cùng những người bạn học đến thăm trong chuyến dã ngoại cuối khóa.
Đây là nơi tôi với Ame bị bỏ lại và qua đêm cùng nhau.
Đây là nơi tôi mất đi nụ hôn đầu của mình.
Đây là nơi chúng tôi trao cho nhau những lời hẹn ước.
Nhưng Ame… đã năm năm rồi tôi không nhận được bất cứ liên lạc, hay thông tin nào của cậu ấy.
Em như một cơn gió mà bước đi, trong khi nắn nót để lại cho tôi tấm polaroid với lời hẹn ước như vậy. Suốt thời gian qua, em đã ở đâu?
Có lẽ năm năm không phải là một khoảng thời gian dài.
Tôi nổi giận vu vơ với những âm thanh lục đục lách tách nơi mặt hồ làm đứt đoạn dòng tâm tư của chính mình. Những hàng rào thép gai mới xây như đang phát ra tiếng kêu cót két của những tấm kim loại vào vào nhau, một vài tiếng chói tai nổ lên dưới lòng nước trong khi màn sương mù đang tan dần, để lộ tấm gương khổng lồ cho bầu trời ngắm soi, và…cái quái gì vậy? “̴c̸ậ̸u̵ ̶c̷ó̶ ̷n̴h̶ì̶n̴ ̵t̶h̷ấ̶y̸ ̴t̵ớ̵ ̶k̴h̵ô̸n̴g̸?̸”̶
Tôi nheo mắt cố nhìn cho rõ những bọt nước nổi lềnh bềnh trên bề mặt, lần theo gợn song hướng về phía trung tâm. Có thứ gì… chết tiệt! Hình như có ai đó đang ở ngoài kia?
Không thể. c̴̭̃ó̷̡̚ ̵̩́đ̴͝ͅó̵̞͝”̸̪̋. Thứ gì đó như những bóng đen hiện lên ngày một rõ trên mặt nước. Dòng nước ngầm hay con vật gì đó? “̴̺̉n̶h̷ữ̵n̵g̷ ̷l̶ờ̷i̴ ̴d̷ố̸i̷ ̸t̷r̶á̸” Chúng trông như thứ gì đó tôi rất quen. Không đúng, HỌ trông như ai đó mà tôi rất quen.
Dẫu tôi chỉ muốn quay người bước đi ngay tức khắc, chuyện đó dường như là không thể. Đôi mắt như bị khóa chặt vào mặt hồ, hai chân như hóa đá, từ chối hợp tác và không hề động đậy. “bởi vì cậu muốn biết sự thật”. Có gì đó không ổn. Xung quanh im lặng như tờ, chỉ có những giọng nói vang lên trong không khí. Lời thì thầm như lời kêu cứu.
“̵A̴l̵i̶c̴i̸a̷…̵F̵l̵e̵t̶c̸h̷e̸r̴…̶”̶
“AI???” Tôi giật mình, hét lên đánh động.
Không có tiếng đáp lại. Không có ai ở đây cả. Và kẻ nào đó biết tên tôi?
Màn sương nay đã tan biến hẳn, để lộ trước mặt mặt hồ bóng như gương. Tôi có thể nhìn thấy rõ cả quần áo của những con người xấu số nổi lềnh bềnh dưới đó.
Mái tóc vàng óng như nắng mùa hạ, bộ trang phục cổ điển như trong mấy bộ phim Noir. Chiếc cà vạt đỏ tươi. Chiếc kẹp tóc hình kính một mắt được đính gọn gàng trên những tia nắng.
Người này trông rất quen. Không phải, tôi BIẾT người này.
“A…Ame?”
Cái tên bật ra khó khăn trong nghẹn ngào. Liệu đó có phải là em không?
Chúng ta gặp nhau vào chính ngày hôm nay, một buổi sáng mùa thu mát dịu… Chúng mình từng thức đêm học bài cùng nhau… Chúng ta từng hòa tấu cùng nhau những bản nhạc ngọt ngào “̷t̴i̷ế̶n̷g̵ ̶đ̷à̴n̵ ̷v̶ẫ̸n̴ ̵c̵ò̸n̵ ̵n̷g̶â̵n̴ ̵v̵a̴n̸g̷”̴ ̸ ̷͕͑ Chúng ta cùng nhau đi khắp núi non trong những ngày nghỉ lễ “̷v̴à̵ ̸k̶ể̵ ̷c̷h̵o̴ ̸n̵h̶a̶u̶ ̷n̵g̸h̸e̷ ̵n̴h̷ữ̷n̶g̵ ̷c̴â̷u̸ ̶c̷h̷u̵y̸ệ̸n̷ ̴h̸ù̵n̴g̵ ̷v̶ĩ̶”̵ ̸
Tại sao em lại ở đây?
Tôi có thể cảm nhận được vị mặn của mồ hôi lăn xuống khóe môi với cái lạnh bò lên đằng sau gáy. Đôi chân cuối cùng đã bứt được khỏi rễ, tôi lê từng bước tới hàng rào thép gai. Đôi mắt tôi quay tròn như chóng mặt. Thật khó để có thể giữ được sự tỉnh táo vào lúc này. Ngoài tiếng bước chân, chẳng còn âm thanh nào khác ngoài những lời thì thầm qua cơn gió.
“̶K̵h̶ô̴n̵g̷.̴ ̶K̵h̶ô̸n̵g̸ ̷p̶h̴ả̶i̶ ̴n̴h̷ữ̶n̷g̴ ̴c̵ơ̵n̸ ̴g̷i̵ó̴.̴”̶
“̵C̸ậ̸u̵ ̸c̵ó̵ ̴n̸g̸h̶e̸ ̶t̶h̷ấ̶y̸ ̴t̸ớ̵ ̴k̷h̷ô̶n̶g̸?̶”̴)
“̷C̸ậ̷u̵ ̶c̵ó̵ ̸n̶g̷h̶e̶ ̷t̸h̵ấ̸y̸ ̴c̸h̷ú̴n̴g̴ ̸t̴ô̵i̸ ̴k̶h̴ô̸n̵g̵?̶”̴
̵“̷L̴à̶m̸ ̴ơ̷n̷…̷”̵
CẢNH BÁO: HỒ SÂU, ĐỀ PHÒNG ĐUỐI NƯỚC.
Hàng rào thép gai đứt lìa như sợi chỉ sau một vài nhát dao. Những tấm biển cảnh báo này được cắm ở khắp nơi, nhưng chúng không phải là vấn đề to tát. Tôi đã từng đi dạo dọc xa lộ dưới Atlantis bốn bề là biển khơi, thứ này đã nhằm nhò gì? Điều quan trọng bây giờ là những bóng người dưới đó. Tôi không thể bỏ mặc họ được. “chúng chưa bao giờ là mối lo với cậu”
Bước dọc bờ đê, hai chân tôi cuối cùng cũng đã chạm tới mặt nước. Thật lạ, dẫu mặt trời đã lên cao, mặt nước vẫn lạnh ngắt như lớp bang vừa tan chảy. Tôi nheo mắt lại, hướng ánh nhìn về phía đường chân trời.
Tôi có thể nhìn thấy họ… tôi có thể nhìn thấy Ame… đang nằm ở đó.
“̴c̵ậ̶u̷ ̵c̷ó̴ ̴n̸h̴ì̴n̵ ̴t̷h̵ấ̵y̵ ̷c̷h̶ú̴n̷g̸ ̵t̸ô̸i̸ ̸k̴h̸ô̴n̵g̶?̴”̷
(“̷c̴ậ̴u̴ ̵n̷h̴ì̸n̸ ̶t̸h̵ấ̶y̴ ̷h̶ọ̶ ̵c̵h̷ứ̷?̶”̴
“̵l̴à̵m̶ ̵ơ̷n̷.̷ ̷t̵ớ̴ ̷ở̶ ̵đ̴â̷y̶.̶”̶
“̸c̴h̵ú̷n̸g̴ ̷t̶ô̵i̶ ̵c̴ó̶ ̸t̵h̷ể̵ ̸n̷h̷ì̵n̴ ̶t̴h̸ấ̶y̸ ̸c̸ậ̸u̶”̵
“̸c̵h̵ú̵n̸g̷ ̶t̸ô̶i̷…̶
“c̵ó̵ ̸t̷h̶ể̶…̷
c̷h̷ú̵n̶g̵ ̵t̵ô̴i̵…̶
̵n̴h̶ì̶n̷ ̷t̴h̸ấ̵y̵…̶
̴n̴h̴ậ̵n̵ ̶r̵a̸…̶”
̷c̴ứ̸u̴…̶
c̴ậ̸u̶…̵”̴
̴Chết tiệt… Lạy Đấng Tạo hóa…
“̶c̶ứ̴u̵ ̷t̴ớ̶ ̴v̸ớ̸i̸…̶”̵
̵“̷c̷ậ̸u̸ ̸c̸ò̵n̶ ̴c̶ó̸ ̷n̴h̴ớ̴ ̴c̵h̵ú̴n̷g̵ ̸t̵ô̴i̶?̷”̴
̵
“̵t̴ớ̵ ̷đ̶â̸y̶ ̵m̷à̸…̸”̴
̴“̶c̷h̸ú̵n̵g̸ ̴t̴ô̴i̸…̴”̷ ̵
“̵t̶ớ̴ ̴đ̵â̷y̸…̸”̵
̴”̴t̷ạ̸i̴ ̷s̴a̵o̸ ̵c̸ậ̴u̴ ̵c̵ó̷ ̸t̴h̷ể̸…̷”̵
̸“̴l̸ã̸n̵g̶ ̴q̸u̷ê̶n̷…̵”̶
̶“̶s̶a̷u̷ ̷n̴h̷ữ̸n̵g̸ ̸g̸ì̷ ̸đ̸ã̵ ̸t̵r̸ả̶i̴ ̶q̶u̵a̶…̶”̷ ̶
̷Tất cả mọi người đang ở đây. Những người bạn tôi đã gặp. Ame đang ở đây. Cậu ấy đang ở đây. Tại sao lại như vậy? Cớ nào khiến em trở nên như thế này chứ?
Liệu em có nhớ tới cây đàn tôi tặng em năm ấy?
Tôi vẫn nhớ câu chuyện về Vikings mà tôi kể cho em.
Liệu em còn nhớ lần chúng ta tán gẫu về bí ẩn dưới chân đá Stonehenge?
Tôi nhớ những buổi chiều chúng ta dạo chơi trên con phố đẹp như mơ của Little Shambles. Có lần chúng ta cùng ăn bánh crepe với nhau, đó là chiếc bánh crepe ngon lành nhất mà tôi từng được nếm thử.
Có lần em ngẫu hứng viết lên một bản jazz, và chúng ta chơi nó suốt đêm, bút mực với khuông nhạc nằm bừa bãi trên sàn nhà. Đâu ai biết chỉ một lần kéo đàn sai mà có thể tạo nên điều kì diệu.
Tôi vẫn nhớ những đêm chúng ta khiêu vũ cùng nhau trong những đêm dạ hội, nhảy nhót như kẻ mất trí, rồi cả hai thức dậy tại một góc sân khấu vào buổi sáng hôm sau.
Đêm hôm ấy, lúc chúng ta trao cho nhau nụ hôn đầu tiên, em trao cho tôi những lời hứa hẹn. Em viết chúng lên tấm polaroid gửi cho riêng tôi, hơi ấm của em vẫn quay về mỗi lần tôi nhìn thấy nó.
Vậy mà tại sao, em lại ở đây?
Không thể để chuyện này tiếp diễn mãi được. Tôi phải đưa em ra khỏi đây.
Dòng nước lạnh buốt đã ôm lấy hai đầu gối. Mỗi bước chân như có thêm một cục tạ đeo vào, và hơi thở nặng dần theo từng giây. Có gì đó không đúng.
“̵c̸ứ̷u̴ ̸t̴ớ̸ ̵v̶ớ̷i̴…̶”̶
“̶c̵h̸ỉ̶ ̶c̶ó̶ ̸t̷h̷ể̵ ̶l̴à̸ ̴c̴ậ̵u̴ ̴t̶h̷ô̷i̷…̶”̷
“̶c̷h̷ỉ̸ ̵m̵ì̷n̶h̸ ̵
c̷ậ̴u̸ ̵t̷h̴ô̷i̴…̶”̶
̶“̴s̶a̶u̵ ̶t̴ừ̸n̴g̶ ̵ấ̷y̵ ̸n̴ă̴m̵ ̶t̸h̷á̶n̴g̴…̸”̵
̶“̴c̷h̵ẳ̸n̷g̴ ̴c̸ó̷ ̸ý̸ ̴n̵g̶h̷ĩ̴a̴ ̸g̷ì̸ ̷s̸a̶o̴?̶”̵
̶“̴c̶ậ̴u̸ ̴đ̷ã̸ ̷h̷ứ̴a̸ ̶n̴h̶ư̶ ̸v̴ậ̴y̶ ̸m̴à̸…̶”̵
̷“̷t̸ô̷i̵ ̶c̸ầ̴n̴ ̷e̴m̷…̸”̴ ̶
̷“̷n̴h̶ớ̵ ̵c̷h̴ú̵n̸g̴ ̵t̸ô̴i̵ ̶c̴h̶ứ̵?̴”̴
̴“̵c̶h̶í̶n̷h̶ ̶c̴ậ̶u̶ ̴đ̶ã̵ ̷h̸ứ̷a̵ ̵n̶h̸ư̶ ̵v̶ậ̷y̴!̴”̶
̴“̷d̸ố̸i̸ ̶t̴r̴á̶.̸”̸
̶Tôi từ từ tiến lại gần họ. Tôi có thể giúp. Tôi có thể cứu Ame. Tôi cần phải đưa em ra khỏi đây. Chúng ta có thể rời khỏi đây.
Nước đã dâng đến ngực tôi. Rồi đến cổ. Hồ nước đã nuốt trọn lấy tôi. Trong một thoáng khoảng không trước mắt tôi như biến dạng, méo mó. Thật khó để quan sát mọi thứ dưới làn nước đang rung chuyển.
“̸k̵h̶ô̸n̴g̵ ̷s̸a̸o̶ ̵h̵ế̶t̸.̷”̸
̵“̶t̷ớ̵ ̴đ̴ã̵ ̴đ̶ợ̶i̸ ̷c̴ậ̴u̵ ̷t̵ừ̸ ̵r̸ấ̵t̴ ̶l̸â̵u̷ ̶r̷ồ̵i̶.̶”̶
̵“̷x̸i̸n̴ ̴đ̷ừ̴n̵g̴ ̴b̴ư̸ớ̷c̷ ̴đ̸i̸.̶”̶
̷“̴l̸ạ̴i̴ ̷đ̶â̴y̴ ̴n̵à̴o̵.̷”̸
̴“̸c̸h̷ẳ̷n̷g̴ ̴c̴ò̸n̷ ̷g̸ì̵ ̷ở̶ ̵l̷ạ̶i̶.̶”̷
̸Gần tới rồi.
Tôi có thể nhìn thấy tất cả bọn họ. Tôi nhận ra tất cả bọn họ.
Vậy là đây là ngày đ̸̩̓o̵̬͂à̴̤̇n̶͎̊ ̶̣̚t̸̼͊ự̷̝.
Chúng ta đã đợi nhau từ rất lâu.
Tại sao tôi lại có thể q̶̤́u̶͓͗ê̵̛͕ṋ̶̄ họ?
Lãng quên ư?
Tôi đã quên đi rất nhiều thứ, rất nhiều con người.
Nhưng…dẫu biết đó là đại tội, tôi không hề muốn tên mình bị c̴̡͋u̶̔͜ố̸̼̋ṋ̵̏ ̶̱͘t̸̡͘r̸͔͐ô̸̦̈́i̶̙̔.
Mà tên tôi…từ đầu là gì vậy?
Làm ơn, xin người… đừng ĺ̶̩ã̵̮̊n̷͉̍g̴̡͝ ̸͙̾q̶̹̅u̷͙̇ê̶̢̌n̸͙̎ ̸̬͒ tôi.
.
.
.
Mở mắt. Bốn bề xung quanh vẫn là nước. Tôi đã làm gì? Tìm kiếm điều gì chăng?
Phải rồi. Ame! Em đang ở đâu?
Không ở đâu cả. Xung quanh là một màu xám xịt của nước và rêu tảo. Ame… em nằm gọn gàng trong bàn tay tôi. Lạnh lẽo. Bất động.
“Ame…không…làm ơn…”
Tôi ôm chặt lấy em, đưa tay vuốt ve khuôn mặt đang say ngủ ấy. Đôi môi mềm mại ấy nay đã ngả màu, làn da em ngày xưa ấm áp bao nhiêu, nay đã lạnh lẽo vô hồn không sức sống. Khóe mắt tôi đau nhói, cay xè, chất lỏng cứ từ đó lặng lẽ chảy ra.
Đó là nước mắt.
Tại sao đến tận bây giờ, tôi mới nhận ra rằng tôi yêu em đến mức đó? Liệu có phải vì tôi là một vị thần, và tôi đã lừa dối em?
Em đã chờ đợi tôi ở đây từ bao giờ rồi
Tôi đã lừa dối em bằng cái tên giả này. Tôi đã lừa dối em bằng câu chuyện về chính mình. Tôi đã lừa dối em về tội ác của bản thân trong ngày cuối cùng của người Vikings. Tôi đã lừa dối em về câu chuyện dưới bầu trời sao, về lời hẹn ước của hai đứa chúng mình. Tất cả đều là dối trá.
Liệu tôi có thể nhận được sự tha thứ của em?
Nhưng bây giờ đã quá muộn.
Không chỉ có Ame, tất cả những người tôi đã quen – những người bạn học của tôi – đều ở đây. Ryan, Gerald, Lucy, Ashley, Courtney, … đều ở đây cả. Trôi nổi giữa lòng nước mênh mông, những cái xác vây xung quanh một bãi bùn khổng lồ nằm dưới đáy. Một con quái vật bùn, hay là một thứ quái quỷ với dáng hình gớm ghiếc.
“Vậy ra là ngươi.”
Ngươi là kẻ đã kéo họ xuống dưới này. Ngươi đã kéo Ame xuống dưới nước. Ngươi cướp đi sinh mạng của những người ở đây, và ngươi cho ta cơn ác mộng tồi tệ mà chính ta không nghĩ tới.
Không thể chấp nhận được.
Con dao đã nằm trong tay tôi từ lúc nào. Trước mắt tôi bây giờ là một bãi bùn thật ghê tởm. Xấu xí, dối trá, đáng ghét, bẩn thỉu.
Tôi phải đưa em ra khỏi đây.
“Mumei đã ở đó được bao lâu rồi?”
“Khoảng một vài tiếng đồng hồ. Hãy để cậu ấy có chút riêng tư.”
Sau rất nhiều năm, cả Hội đồng mới thấy người bảo hộ của nền văn minh đổ lệ thêm một lần nữa.
Dưới gốc cây đại thụ được chính bàn tay chăm sóc của mẹ thiên nhiên, Mumei quỳ xuống trước mô đất nhỏ, nước mắt rơi lã chã trên gò má.
Điều gì có thể khiến một vị thần đau lòng đến như vậy?
Nanashi Mumei được sinh ra bởi khát vọng chinh phục và những câu chuyện thần thoại dệt nên bởi mong muốn và ý chí của nhân loại. Sự tồn tại của cô kéo dài xuyên suốt lịch sử loài người, hay chính cô là hiện thân của lịch sử, của những câu chuyện đã được kể, chưa được kể và không bao giờ được kể, về những nền văn minh nhỏ bé tới vĩ đại, những cuộc chiến thư hùng tới những cuộc ẩu đả vô nghĩa chỉ có mất mát và đau thương. Đó đều là những sự kiện lớn – những khoảnh khắc thay đổi cả guồng máy của xã hội, của nhân loại, là những điểm đánh dấu cho những đổi thay của loài người.
Nhưng không phải lần nào Mumei cũng thành công trong việc làm tròn trách nhiệm của mình. Cô không phải là nhân loại, chưa bao giờ là nhân loại, và sẽ không bao giờ là nhân loại. Cô chỉ là người quan sát, người kể chuyện và bảo tồn những câu chuyện, cũng như bảo vệ những sinh linh nhỏ bé kia khỏi móng vuốt của những kẻ thù ngoại lai.
Riêng lần này, đó là câu chuyện của một con người nhỏ bé – một hạt cát trong cả vũ trụ bao la. Và cũng chính lần này, Mumei cảm thấy cảm giác tội lỗi đè nặng lên đôi vai của mình.
“Tôi rất xin lỗi, Mumei. Chúng ta không thể đưa cô ấy trở lại được.” Fauna đã nói với cô như vậy, và Mumei hiểu rất rõ điều đó.
Có thể nói cuộc viễn chinh này là thất bại đối với Mumei. Cô mong muốn được thấu hiểu loài người, những đến sau cùng, dẫu những xúc cảm ấy có là thật, nhưng cô vẫn không hiểu được họ.
Vậy giữ lại những kí ức này để làm gì cơ chứ?
Một quả cầu phát sáng hiện lên trên tay Mumei, và vị thần của lịch sử đang ngâm mình trong nguồn sáng ấy.
Một vài phút trôi qua. Nét não nề trên khuôn mặt cô dần biến mất, vẻ hồn nhiên như trẻ con đang dần trở lại.
“Cậu đã khá hơn chưa?” Fauna lại gần, ân cần hỏi.
“Khá hơn là sao? Tôi mới bị ốm hay là gì ư?” Mumei nghiên đầu, ngơ ngác hỏi lại.
Như hiểu chuyện gì vừa xảy ra, mẹ thiên nhiên thở dài. “Tôi thấy gần đây cậu có chuyện gì đó muộn phiền. Có muốn chia sẻ với chúng tôi không?”
“À, cái đó…tôi quên mất rồi, hì hì.” Mumei gãi đầu, cười trừ đáp lại.
“Đi thôi. Chúng ta có buổi họp tổng sớm đó.” Kronii lên tiếng từ xa.
Và họ cùng nhau quay trở về Sabbathmalat.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo