Đại học Kirk Lonwood, khoa Lịch sử, năm 1974.
“Mời vào”
Ánh sáng ban mai nhẹ nhàng rọi vào căn phòng đơn sơ với những lớp rêu phong rạch lên từng vết nứt trên bức tường đã ngả màu sơn theo năm tháng, mở đầu buổi sáng mùa thu. Amelia Watson bước tới, mở cánh cửa gỗ rồi kéo chiếc va li khổng lồ vào phòng.
“Cậu là bạn cùng phòng của mình sao?”
Giọng nói trong vắt ấy vọng lên từ phía trên chiếc giường tầng phía cuối căn phòng. Ấn tượng đầu tiên của Amelia là một cô gái thân hình mảnh mai, mái tóc màu hạt dẻ với hai chiếc lông vũ buộc phía sau tóc như một món phụ kiện sáng tạo, và nổi bật hơn cả là khuôn mặt ngây thơ, đáng yêu như một đứa trẻ.
“À…chắc vậy” Amelia cười trừ “Amelia Watson, hân hạnh được làm quen.”
“Rất vui được gặp cậu!” Cô gái kia mỉm cười “Nanashi… ấy lộn. Fletcher. Alicia Fletcher.”
“Cậu từ Scotland tới à? Cái họ đó không được phổ biến cho lắm ở nơi đây.”
“À thì…” Fletcher có vẻ bối rối “Ừ phải rồi, tớ từ Scotland tới đây!”
Amelia ậm ừ xã giao trước người bạn mới, trong khi chật vật kéo chiếc va li cục mịch vào trong phòng.
“Hợp tác một chút đi nào, anh bạn! Mày không thể cứ kẹt ở mọi cánh cửa như thế này chứ?”
“Để tới giúp” Fletcher, đã xuống mặt đất tự bao giờ, nắm lấy tay cầm cùng Amelia, rồi kéo thật mạnh cái thứ to tròn ấy khỏi khe cửa chật hẹp.
Tay của hai người lúc đó có chạm vào nhau một chút.
“Ha…ha…cảm ơn cậu nhiều nhé, Fe…Fecther?”
“Là Fletcher. Cứ gọi tớ là Alicia được rồi, nếu cậu không ngại”.
Trái với sự bối rối bỡ ngỡ của của Amelia, Fletcher chỉ nở một nụ cười thân thiện như trẻ con đáp lại. Bất giác Amelia hướng ánh mắt của mình đi nơi khác, cố gắng che dấu khuôn mặt đỏ ửng của mình.
“Có gì không ổn à, Watson? Trông mặt cậu đỏ hẳn lên kìa.”
“À… ừm… không có gì đâu. Cứ gọi mình là Amelia, hay Ame đều được cả. Không cần phải lịch sự quá đâu”
Bị lộ mất tiêu rồi. Amelia thầm nghĩ nếu như sự dễ thương là một cái tội thì cô gái này ắt hẳn đã gây nên đại tội đắm chìm cả nhân loại, hay chí ít đã khiến cô đỏ chín mặt trước sự đáng yêu ấy.
“Vậy là tốt rồi” Alicia đứng dậy, vươn vai. “Tớ ở khoa Lịch sử, còn cậu”
“Trùng hợp ghê, vậy là hai đứa mình cùng khoa sao?”
“Vậy là tụi mình cùng lớp với nhau ha!” Cô vui mừng reo lên.
“Hì hì… tớ cũng hi vọng là như vậy…” Amelia ngượng ngùng đáp lại. Có lẽ sự xấu hổ này sẽ còn kéo dài thêm một chút nữa.
DING DOOOOONG!
Tiếng chuông của viện vang lên liên hồi, báo hiệu tiết đầu tiên trong ngày đã bắt đầu.
“Hooo, tới giờ rồi đó! Mình đi thôi nào!” Alicia rảo bước ra ngoài, tràn đầy năng lượng.
“Đợi tớ với”
.
.
.
“Cô khiến ta tò mò đó, Mumei, điều gì khiến cô phải giả làm một học sinh bình thường cơ chứ?”
Xung quanh Mumei là không gian như quảng trường rộng lớn với màu trắng tinh khôi làm chủ đạo giữa những vì sao bay lấp lánh trên bầu trời đêm. Đây là Sabbathmalat, lõi trung tâm của vũ trụ, cũng là nơi các thành viên của Hội đồng gặp nhau.
“Cứ coi đó như là một chuyến dạo chơi đi, Kronii.” Mumei đáp lại “Tôi muốn xem lịch sử sẽ được kể lại như thế nào?”
“Ý cô là sao?”
“Lịch sử cũng là những câu chuyện – những sự kiện, những diễn biến đã qua trong quá khứ được thuật lại bằng biết bao cá nhân, cây viết, bức vẽ, bài ca… y hệt nhiệm vụ của tôi vậy, là hộ vệ của những nền văn minh, là người truyền lại những câu chuyện. Nhưng rồi tôi nhận ra khiếu kể chuyện của mình nó dở tệ.”
“Dở tệ là như thế nào?” Kronii băn khoăn. “Điều đó cũng khiến cô bận tâm sao?”
“Câu chuyện của tôi không phải là thứ mà các vị thần cảm thấy hứng thú” Cô trầm ngâm. “Thứ họ, hay là chúng ta quan tâm là trật tự và sự cân bằng, liệu những con người nhỏ bé hay những dòng chữ trên giấy về một câu chuyện đã qua liệu có thể lôi kéo được cô nhặt lên và đọc thử? Nhưng đó lại là nhiệm vụ của tôi, là sứ mệnh, lí do tồn tại của tôi. Suy cho cùng, Nanashi Mumei này được sinh ra nhờ vào ý chí và ước mong của nhân loại, chứ không phải là một khái niệm nào mà được tạo hóa ban cho cơ thể vật lí.”
“Cái này tôi thực sự không có hiểu được rồi. Điều đó thì liên quan gì tới chuyến đi này chứ?”
“Dẫu bản chất sự tồn tại của tôi là như thế, tôi vẫn không phải là nhân loại, hay con người, và tôi vẫn không hiểu được họ” Giọng của Mumei có thấm chút buồn rầu “Lịch sử rốt cuộc được viết bởi ai? Do ai? Dẫu được kể lại bởi vô số người, và vô số người đó mang theo vô số góc nhìn khác nhau về những gì họ trải qua, hay những sự kiện mà họ trông thấy, hay là được kể lại bởi những người đi trước. Liệu những gì họ kể, những gì họ tin tưởng, có đúng với những gì tôi đang nghĩ hay không? Liệu tôi có thể nhìn thấu họ, và dẫn họ tới điều đúng đắn được hay không? Chỉ có một giải pháp mà thôi.”
Dứt lời, cô quay mình về phía Kronii, mở rộng hai bàn tay, mỉm cười:
“Tôi sẽ trở thành con người trong một thời gian, trở thành một cô gái bình thường, và sống cùng họ!”
“Thú vị thật đó!” Kronii bật cười. “Vậy thì cứ làm việc của mình đi. Ba năm cũng chỉ là phút chốc. Nhưng mà ăn mặc như thế này thì làm sao mà hợp thời được”
Kronii vẫy nhẹ ngón tay, một luồng ánh sáng nhỏ trùm lên thân thể người bảo hộ của nền văn minh. Chúng mang theo bộ trang phục của người thiếu nữ thôn quê thế kỉ XX – bộ váy mà cô cho rằng sẽ hợp với Mumei nhất.
“Cảm ơn nhiều nha” Mumei vẫy tay “Hẹn gặp lại sau nhé!”
“Bảo trọng, Alicia.” Kronii đáp lại, bước đi.
Trước mắt họ là một giảng đường cỡ vừa với năm hàng ghế và những bức tường đã ngả vàng vì năm tháng. Đằng sau những chiếc bàn vòng cung là hằng hà sa số những cuốn sách xếp cạnh nhau phủ kín một phần khán phòng, khiến cho người ngoài nếu như không đọc kĩ bảng tên thì lại ngỡ rằng đây là thư viện, chứ không còn là phòng học nữa.
“Giảng đường kiểu gì mà lắm sách vậy trời…” Amelia rầu rĩ, trái hẳn với hai con mắt đang phát sáng của Alicia.
"Nhiều sách ghê!" Cô reo lên "Tớ chưa từng thấy nơi nào nhiều sách như thế này!"
Phản ứng bất ngờ ấy của Alicia khiến Ame bật cười. Cô tự hỏi có phải người bạn mới này có phải là gái từ quê lên hay không.
"Thế này sao đã gọi là nhiều được? Lát nữa để tớ dẫn cậu ra thư viện, lúc đó tha hồ mà đọc!"
"Không đi bây giờ được luôn sao?"
"Không được. Còn tiết học này cơ mà."
"Không được sao?"
"Không là không."
Hai má Alicia phồng lên, trong khi hai chiếc lông chim trên đầu cô xẹp xuống ủ rũ
"Hừm" Amelia đỏ mặt "Ta có thể bỏ tiết này, nếu cậu muốn. Xuống thư viện nào."
"Yay!" Alicia reo lên thích thú.
Ngày đầu tiên của hai người đã trôi qua như vậy. Với Ame, những năm tháng tại nơi này như một bản violin lắt léo những trên đường chỉ phức tạp, có những quãng yên bình, lúc vui nhộn, lúc trầm lắng, lúc bay bổng mà cũng có lúc dữ dội và gấp gáp…
.
.
.
“Oáp… Thế kỉ bao nhiêu rồi mà nhà trường vẫn giao đề án về Viking để làm gì cơ chứ…”
“Tớ thấy Vikings khá là thú vị mà”
Hai cô gái đang treo mình trên chiếc giường tầng cũ kĩ dưới ánh đèn điện trong đêm đông gió hú. Bên cạnh họ là một núi sách vở chồng chất lên nhau, một khung cảnh thường thấy khi những sinh viên đang chuẩn bị cho đề tài báo cáo của mình.
“Vikings như mấy ông anh to lớn, đô con hung dữ mà thực ra lại rất ôn hòa và cẩn thận” Alicia treo ngược mình trên lan can giường tầng, tay cầm quyển sách đọc một cách say sưa. “Tiếc rằng những quyển sách này lại mô tả họ độc ác quá chừng, khác hẳn với bức vẽ họ khắc trên đá về lịch sử của chính họ.”
Dứt lời, cô rút trong túi áo một phiến đá to cỡ lòng bàn tay, đưa cho Ame xem những họa tiết chạm khắc tỉ mỉ và sặc sỡ trên đó.
“Đẹp thật đấy” Ame trầm trồ “Cậu mua thứ này ở đâu vậy?”
“Từ thị trấn thân thiện của Grimsby!”
“Xa vậy cơ à” Cô khúc khích cười “Bài luận của cậu tới đâu rồi? Tớ mới đọc đến đoạn bộ máy chính trị…”
“Bộ máy chính trị của Vikings khá gần so với bây giờ đó! Vẫn là phân chia giai cấp, nhưng quyền lực của các tầng lớp này thú vị hơn nhiều. Hơn nữa phần mai táng với hoạt động kinh tế của họ cũng khác biệt nhiều so với trong sách được ghi. Họ trồng trọt nhiều hơn ta nghĩ đó. Phần nhiều tư liệu mọi người hay đọc gọi là biên niên sử gì đó đúng không nhỉ, chúng lại được viết hàng thế kỉ sau khi Vikings kết thúc, nên tớ coi chúng chỉ là truyền thuyết mà thôi ,chứ không thực sự chính xác cho lắm… Uhmm…hmmm…”
Đang say sưa nói chuyện, Alicia bỗng nhăn mặt, tay đưa lên trán như đau đầu.
“Cậu sao vậy? Có đau ở đâu không?”
“À…không có gì.” Alicia cười trừ. “Chỉ là nhớ lại một chút chuyện buồn mà thôi”
Nói rồi, cô trượt mình nằm xuống ngay bên cạnh Ame, từ từ khép lại đôi mắt lim dim.
“Buồn ngủ quá… Cho tớ nằm đây tối nay nha Ame, lười trèo lên tầng trên lắm.”
“Khoan đã! Còn bài kiểm tra ngày mai nữa cơ mà! Cậu mà không giúp tớ chắc là tớ phải thi lại cả kì học mất!”
“Yên tâm” Alicia đưa ngón tay lên môi “Tớ đã có cách.”
Đêm đó là bài học đáng nhớ cho Ame: Đừng bao giờ tin lời đứa bạn cùng phòng vào buổi đêm trước những ngày quan trọng.
“Cô Watson, tôi tò mò không biết cô đang giấu thứ gì trong ống tay áo đằng kia…Một mẩu giấy? Điều này là một sự xâm phạm nghiêm trọng đến sự trung thực của bài thi!”
“Chết dở!” Ame như đang đổ mồ hôi trong lòng, tạo nên một biểu cảm buồn cười và run bắn người trước mặt giám thị.
“Dựa trên nét chữ và cách trình bày này… Cô Fletcher?”
“Ehe…” Alicia ở phía bên kia góc lớp, đang nở một nụ cười hết sức ngây thơ.
Và cả ngày hôm đó đôi bạn phải đi xách nước tưới cây cho khu vườn đằng sau trường, đến tối muộn mới xong việc.
Amelia coi đó như một lần gảy sai một nốt tritone – trò đùa ma quái của quỷ nhưng lại muốn thử nó thêm một lần nữa.
.
.
.
“And you can tell everybody, this is your song,
It may be quite simple, but now that it's done
I hope you don't mind, I hope you don't mind,
That I put down in the words
How wonderful” – TÁCH! – “Ui da!”
Một người chơi piano đang ngân lên những giai điệu du dương cùng với tiếng đàn violin da diết dưới ánh vàng của một chiều mùa thu mát mẻ. Dẫu vậy, dây đàn của vĩ cầm viên lại đứt ngay khoảng khắc cao trào, sượt lên mặt cô và để lại một vết xước dài.
“Ôi trời Ame!” Alicia vội vã lấy khăn giấy, lau đi vết máu trên mặt “Cậu không sao chứ? Có đau lắm không?”
“Bình thường ấy mà” Ame gãi đầu, ôm cây vĩ cầm vào lòng. “Cũng tại cái dây với cái đàn này nó cũ quá rồi, nên cứ bị đứt suốt”
“À phải rồi! Cậu làm tớ nhớ ra thứ này!” Alicia reo lên, vội vã rời khỏi phòng. Vài phút sau, cô quay trở lại với một chiếc hộp gỗ trên tay
“Tada!” Chiếc hộp như thể đang phát sáng “Đã được một năm chúng ta gặp nhau rồi nhỉ?”
Ame đón lấy chiếc hộp. Chất liệu bằng gỗ, được gia công cẩn thận với lớp dầu bóng loáng và những đường nét bút lửa viết nên chữ “Syncopy” nắn nót cách điệu. Càng nhìn vào nó lâu hơn, đôi tay của Ame run lên bởi những cảm xúc lẫn lộn.
“Thứ này…không thể nào. Chiếc violin này… cậu mua nó tặng tớ thật ư?”
Chốt khóa được tháo ra. Bên trong chiếc hộp là một cây đàn violin mới toanh xinh xắn với lớp nhựa phủ bóng loáng.
“Đẹp chứ?” Alicia ưỡn ngực, nở một nụ cười thật tươi. “Một tháng lương của tớ đó. Tớ thấy đàn của cậu cũ quá rồi, và cũng sắp đến kỉ niệm một năm-“
Chưa nói hết câu, một vòng tay ôm chầm lấy cô, run run trong xúc động và niềm hạnh phúc khó nói nên lời:
“Cảm ơn cậu, Alcy” Ame lí nhí, hai tay ôm chặt Alicia, nghẹn ngào.
Bản hòa tấu chiều hôm đó ngoài nắng vàng, piano, vĩ cầm còn có thêm ánh sáng lấp lóa của nước mắt, những giọt nước mắt hạnh phúc của người nhạc công, của những người nói chuyện với nhau qua giai điệu và bài ca.
“You see I've forgotten, if they're green or they're blue
Anyway the thing is, what I really mean
Yours are the sweetest eyes I've ever seen”
.
.
.
Violin có thể li kì, lắt léo như đường arpeggio, có những câu chuyện giản đơn, có những cuộc hành trình nghẹt thở, và chúng được kể lại qua những bài ca, lời kể.
“Trăng hôm nay to và sáng quá nhỉ?”
“Cái đó gọi là siêu trăng đó. Những ngày như vậy trăng sẽ sáng và lớn hơn thường ngày, do mặt trăng ở gần với Trái Đất hơn bình thường một chút.”
Đó là một buổi tối tháng 3 mát mẻ khi trời xuân còn đang mơn mởn sức sống, khi kì nghỉ xuân dần kết thúc, Amelia và Alicia đang nằm dài giữa thảm cỏ nơi cao nguyên rộng lớn, hướng mắt lên bầu trời quang đãng long lanh những vì sao.
“Tớ nghe nói con người đã đặt chân được lên mặt trăng rồi, báo đài nói suốt về sự kiện đó ấy. Neil…Amstrong… phải không nhỉ?”
“À, tớ nghe về chuyện đó rồi”
Với Alicia, Mặt Trăng hay những hành tinh khác trong vũ trụ này không còn là nơi xa lạ với người nữa, chỉ cần hỏi Sana một tiếng là cô có thể tới đó ngay tức khắc. Nhưng liệu với con người đang nằm bên cạnh cô ngay đây, mặt trăng lại là ước mơ của biết bao thế hệ, của biết bao con người hay nền văn minh. Nó đã khắc sâu trong những câu chuyện, những thần thoại về những vị thần hay những kẻ ngông cuồng, thần kì với khả năng trời ban để đặt chân lên những miền đất hứa.
Vậy, với Ame, mặt trăng có ý nghĩa gì với cô?
“Tớ nghĩ con người sau này có thể đặt chân lên Mặt Trăng được thôi. Từng người một.”
“Thật ư?” Ame quay người lại, ngạc nhiên.
“Con người đã có mong muốn chinh phục Nhật Nguyệt từ lâu, và nhân loại đã đi được một bước dài. Cậu nghĩ sau bao lâu nữa chúng ta có thể tới đó thăm thú?”
“Bao lâu sao…” Ame cau mày. “Vài tram năm nữa chăng? Tớ chẳng quan tâm lắm. Trăng đêm nay rất đẹp, và như vậy là đủ vui rồi.”
“Phải ha” Alicia mỉm cười. “Muốn qua đêm ở đây không, tớ sẽ dựng trại.”
“Để tớ phụ cậu!”
Tiếng violin ngân lên thật êm ái vào đêm hôm đó. Mặt trăng đêm hôm đó mềm mại như kẻ tương tư nằm dài chờ đợi trên tấm thảm vũ trụ, như đang mong ngóng một điều tốt lành, hay là một ảnh lửa mạnh mẽ của khát vọng.
“Fly me to the moon
Let me play up there with those stars
Let me see what spring is like on Jupiter and Mars”
.
.
.
Violin cũng có những lúc ngập ngừng và bế tắc, tựa như xúc cảm lẫn lộn của người nhạc công. Có khi nó lại mãnh liệt và da diết đến không ngờ, như chủ nhân của nó khi đang chìm đắm trong dòng xúc cảm của chính mình.
"Bị kẹt lại mất rồi."
"Có lẽ ngày mai họ sẽ cử người tới tìm chúng mình thôi. Hoặc là ta sẽ tự mò đường ra khỏi đây."
Amelia và Alicia đang ngồi bên nhau bên nhóm lửa trại giữa trời đêm bên bờ hồ rộng lớn. Đây đáng lẽ là chuyến đi cuối khoá của cả lớp, nhưng trớ trêu thay do ngủ nướng hai người lại trễ mất chuyến xe trở về, và hiện tại họ đang dựng lửa trại qua đêm ở nơi đây.
"Cậu có chắc cậu biết đường không?"
"Tin tớ đi" Alicia ưỡn ngực "Hồi trước ở Scotland tớ là cao thủ đi rừng leo núi đó!"
“Vậy sao? Đừng có lúc nhớ lúc quên khi đang dẫn đường là được ha”
“Hmph! Mị đây dỗi rồi, khỏi đi nữa luôn!”
Ame thấy vậy chỉ biết bật cười, ngả đầu lên đùi cô bạn thân.
“Alcy”
“Tớ đây. Muốn nghe kể chuyện sao?”
“Muốn. Tớ muốn nghe chuyện về cậu.”
Ngẫm lại, suốt ba năm bên nhau, Alicia, tựa như một nhà lữ hành kì cựu, đã kể cho cô không biết bao nhiêu câu chuyện trên trời dưới biển về những nơi cô đã đi, những người những kẻ cô đã gặp hay thần thoại của những nền văn minh xưa cũ, chưa lần nào Alicia bói về bản thân mình. Cô như một chú chim bay khắp hành tinh, và âm thầm thuật lại những bài ca như một người quan sát.
Nói trắng ra thì, suốt chặng đường vừa rồi, Ame chưa biết gì về người bạn cùng phòng của cô, dẫu Ame có tự nói với chính mình rằng đó là một người quan trọng với mình đi chăng nữa.
‘Quả là một yêu cầu ích kỷ’ - Ame đã nghĩ như vậy.
“Câu chuyện về tớ ấy à…” Alicia lắc lư mái tóc, hướng mắt lên phía bầu trời. “Tớ lớn lên ở một nơi hẻo lánh, khá xa với nơi này. Có khi tớ chỉ bản đồ cậu cũng không nhận ra ấy chứ...Không có mấy người để tớ nói chuyện với chơi cùng, nên tớ muốn đi ra ngoài khám phá thế giới xung quanh ấy, đi lại khắp nơi, cho nên tớ thích nghe kể chuyện với đọc sách lắm! Bởi lẽ hồi đó chẳng có gì để thăm thú hay đọc cả, chán bỏ xừ!”
“Vậy là cậu trở thành quán quân leo núi đi rừng từ hồi đó ha?”
“Muốn tới nơi đó thì phải bang qua mấy khu rừng, leo qua mấy con núi, nên không có tớ dẫn đường thì đừng hòng tìm được nha!”
Mumei thích thú trước câu chuyện dựng nên của mình. Suy cho cùng, cô là một vị thần, một người hộ vệ cho nhân loại từ những năm tháng đầu tiên của nền văn minh. Mumei hiểu rõ rằng mối quan hệ này không được phép đi xa hơn, nhưng có điều gì đó ngăn cô giữ được cái đầu lạnh thường ngày. Dẫu đó là câu chuyện viễn tưởng, nhưng đó lại là những gì Mumei cảm nhận được ở thế giới này. Vô vàn những cuộc viễn chinh, vô số những câu chuyện chính mình mắt thấy tai nghe, cả những kí ức đau thương khiến cô phải chủ động xóa chúng khỏi đầu mình.
Dẫu cô là Mumei hay là Alicia đi chăng nữa, những cảm xúc này, khoảnh khắc này, đều là sự thật.
“Tớ cảm thấy thật may mắn khi gặp cậu, Alcy”
“Hmm?”
“Có lẽ là vì tiếng đàn” Ame trầm ngâm, mân mê chiếc đồng hồ quả quýt giắt bên hông. “Từ bé tớ chỉ có mỗi cây đàn violin này để làm bạn với giết thời gian, không hiểu vì sao nhưng tớ từng cảm thấy mọi thứ xung quanh mình thật là vô vị, và tớ chẳng có chút hứng thú cụ thể về bất cứ điều gì, chỉ có cây đàn với những câu chuyện khiến tớ cảm thấy hưng phấn hơn một chút. Cho tới khi gặp cậu.”
“Tớ mừng vì tớ có thể khiến cậu cảm thấy vui vẻ hơn.”
“Nó còn hơn thế nữa. Tớ yêu những lúc chúng ta chơi đàn cùng nhau. Tớ yêu những đêm chúng mình thức đêm ôn bài, tớ yêu những lần hai đứa mình bị phạt tưới cây ở khu vườn đó. Tớ yêu những câu chuyện cậu kể. Tớ yêu những bài ca chúng mình hát cùng nhau. Cậu làm cho âm nhạc trở thành một phần của tớ. Và cả cậu nữa, Alcy. Giọng nói, ánh mắt, nụ cười, đến cả cái kẹp tóc hình lông chim của cậu...Tớ yêu chúng.”
Nói rồi, Ame quay người lại, đẩy bạn mình xuống. Chỉ còn lại hai con người trên nền đất đá bên mặt hồ phản chiếu ánh trăng sáng long lanh.
“Cậu làm gì...từ từ đã, Ame!”
Đến Alicia cũng ngượng đỏ chín mặt. Thứ xúc cảm mới mẻ này trong cô không phải là thứ mà một vị thần có thể phản ứng nhanh nhẹn và thông minh.
Hai cô gái cứ bất động tại đó.
“Tớ yêu cậu, Alcy.”
Đôi môi họ chạm nhau.
Ai đó từng nói rằng nụ hôn có vị chanh, và đó ắt là một lời nói dối.
Ame có thể cảm nhận được hơi thở gấp ấm ấp đang lướt trên làn da, cùng với đó là cảm giác mềm mại, nhẹ nhàng của đôi môi, và hương đậu nành của chiếc bánh parfait hồi chiều.
“Đồ ngốc.” Alicia quay mặt đi. “Đó là nụ hôn đầu của tớ đó.”
Ame chỉ ở đó, mỉm cười.
Đêm hôm đó, mặt hồ ngân lên bài ca du dương của hai người thiếu nữ, như những lời tâm tình trao nhau sau bao ngày đồng hành và dồn nén.
“Your arms holding me,
What have you lost?
It’s just beautiful…
It’s just beautiful…”
“Your voice, constantly,
Like crystal clear water…
I never want to forget you…”
.
.
.
“Vậy… chuyến đi vừa rồi như thế nào?”
Tại Sabbathmalat, Kronii để ý trong tay của Mumei có một quyển sổ nhỏ.
“Nhìn lại năm 76? Có vẻ đó là một niên khóa thú vị nhỉ?”
“Phải. Tôi cũng nhận ra một vài điều.” Mumei mỉm cười, trả lời.
“Tốt thôi, tôi mừng vì đó là một chuyến đi hữu ích.”
Đôi lúc Mumei giận dỗi Hội đồng, có lẽ vì họ đôi khi là những chiếc máy tính máy móc và thiếu tinh tế. Dẫu tôn trật tự lên hàng đầu là một điều nên làm, nhưng Mumei muốn những sự thay đổi hay phá lệ khéo léo và màu sắc hơn.
Cô mở tấm kỉ yếu ra,
Đó là một cuốn sổ với tấm bìa dày cộp, ai nhìn lần đầu cứ ngỡ chúng được làm từ kim loại. Trên bìa là hình tập thể lớp với dòng chữ “Nhìn lại năm 76” to đùng được in một cách màu mè lên trên.
Mở cuốn sổ ra, đó là một rừng ảnh với biết bao khoảnh khắc, kỉ niệm mà cô với những người bạn mới dành cho nhau. Tất nhiên, phần lớn ảnh trong số chúng là ảnh của cô với Ame đi cùng nhau.
“Hồi đó tên khốn Gerald với Ryan cứ ghép cặp mình lại, đúng là buồn cười mà.”
Lướt dần qua nhưng trang ảnh, một cảm giác buồn cười lớn dần bên trong cô.
Đó là sự hoài niêm.
Đó là nỗi nhớ, là niềm vui độc nhất mà chỉ khi trải qua rồi ta mới biết về chúng,
Đó là nỗi buồn man mác với mong ước được quay trở lại thêm một lần nữa,
Và hơn hết, đó là sự trân quý dành cho những kỉ niệm, về những sự kiện đã qua, và sẽ còn lưu mãi trên những tấm ảnh, câu chuyện, trang giấy.
“Đây là…”
Trang cuối cùng của tấm kỉ yếu là một bức polaroid của cô với Ame – bức ảnh họ chụp cùng nhau trong ngày cuối cùng tốt nghiệp. Một dòng chữ viết tay được viết nắn nót trên đó.
“Con nhỏ này…sao tớ có thể quên được chứ.”
Dòng chữ ấy viết: "Chúng ta đã có những năm thật tuyệt vời, đúng không ? Đừng lo về việc phải chờ đợi ngày đoàn tụ, chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi. Thân ái, từ người tương tư cậu"
<Còn tiếp>
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo