“Được rồi, đại khái thì giờ em đã hiểu tại sao chị lại tìm em rồi”
Với công việc của Hoàng nguyệt, Moona thường không ở một nơi cố định lâu dài, thường ngày cô sẽ lang thang khắp ở khắp mọi nơi, cứ nơi nào có nguy cơ xuất hiện Riese thì cô sẽ đến đó, tuy nhiên cô vẫn cần nơi trú chân trong một vài lúc và may mắn là gần đây có một nơi như thế.
“Đây là nhà của em à?”
Nơi ba người đang ở hiện tại, một căn nhà nhỏ gồm bốn gian nằm ở gần cổng vào của ngôi làng, chỉ cần bước vào làng và đi bộ một lúc là sẽ đến được đây.
“Nói là của em thì cũng không hẳn….thật sự thì ở đây còn có một người nữ-”
Moona chưa kịp nói hết câu thì cánh cửa từ từ mở ra, là một bán nhân loài cừu với mái tóc dài màu vàng óng và cặp sừng trên đầu chứng tỏ cô thuộc loài Ewes.
“Chị ấy tỉnh rồi à?”
“Phải rồi, để em giới thiệu luôn, đây là Tsunomaki Watame, chủ nhân thực sự của ngôi nhà này, đồng thời là chủ sở hữu hiện tại của thánh vật Lyre”
Towa và Kanata cùng hướng ánh mắt tò mò về phía cô cừu vừa bước vào phòng khiến cô lộ ra chút bối rối.
“C…cũng không…đây là nhà của bà cơ…em chỉ là người thừa kế thôi..”
“Bà em? Có phải em đang nói đến Tsunomaki Ehren?”
Towa bất ngờ lên tiếng hỏi.
“Chị biết đến bà của em ạ?”
“Nói là biết đến thì cũng không hẳn….chỉ là bà ấy khá nổi tiếng trong suốt cuộc chiến giữa Thành quốc Sein và Đế quốc Savion…”
“Thậm chí đến cả một thành bộ phận thiên sứ tộc cũng dành sự tôn trọng cho bà ấy dù chỉ là một bán nhân”
Kanata thêm vào.
“Moona, em không nói cho cô ấy à?”
Moona lắc đầu.
“Không, em cứ nghĩ là cô ấy phải biết nó từ lâu rồi chứ?”
Watame thì đang bối rối chưa hiểu ba người kia đang nói về ai từ nãy đến giờ.
“Ah….em xin lỗi nhưng mà ba người đang nói về ai thế ạ….?”
“Thì bà em chứ ai? Tsunomaki Ehren phải chứ?”
Watame choáng váng, quả thật từ rất lâu về trước cô có nghe bà kể về cây đàn Lyre, nhưng mà Thánh vật…? Thậm chí bà còn là người từng tham chiến và rất nổi tiếng nữa…??
“Eh…m….đúng….đó là bà của em…”
“Khó mà tin được một người như bà ấy lại có thể chuyển đến một nơi như thế này và ở ẩn tại đây đến cuối đời được…”
Towa nói với vẻ trầm ngâm.
“Ban đầu em cũng bất ngờ đấy chứ, khi lần đầu đến ngôi làng này em đã không nghĩ rằng mình có thể gặp được một người như bà ấy”
Ba người tiếp tục nói về người bà đáng kính của Watame, mặc cho cô cừu đứng đúng tại một chỗ từ lúc mở cửa bước vào đến giờ, và có vẻ bọn họ cũng quên luôn là mình đang nói về cái gì rồi.
“Vậy…erm….em xin phép ra ngoài trước nhé…”
“Đứng lại đó!”
Lần này thì là cả ba người kia nói cùng một lúc khiến Watame giật bắn người.
‘Chút nữa thì quên, bọn chị có việc cần em giúp đây”
“Vi…việc gì ạ…?”
“Em có thể cho bọn chị thấy cây đàn Lyre đó được chứ?”
Watame tỏ ra do dự đôi chút, cô bất giác lùi lại một bước khi Towa nhắc đến cây đàn.
“Đừng lo, em có thể tin tưởng hai người này”
Có vẻ như Hoàng nguyệt có quan hệ rất tốt với nàng cừu.
“Vâng…”
Watame gật đầu rồi bước ra khỏi phòng rồi quay lại gần như ngay lập tức.
“Cây đàn…đây ạ”
Cô cừu rụt rè tiến về phía giường và đưa ra một cây đàn Lyre với hình dạng như một cây cung nhỏ.
Kanata chậm rãi tiến đến nhìn kỹ cây đàn và thử chạm vào nó.
“Đây là….đồ thật…”
Hai mắt chăm chú vào cây đàn, Towa có chút cảm giác sợ hãi nó, có lẽ vì cô là một Fallen, việc cô vẫn có thể chịu được hào quang của nó có lẽ chỉ vì cô là nửa quỷ nửa thiên sứ.
“Đây là một…thánh vật?”
“Sao nhìn chị như lần đầu thấy thánh vật vậy, không phải cây kiếm của em cũng là một trong số đó sao?”
Moona đưa ra cây kiếm mà cô lúc nào cũng vác trên vai ra phía trước.
“Dù giờ trông nó thế này thôi nhưng trước đó cũng từng là một thánh vật tỏa ánh hào quang đấy”
Có thể do thời gian mà Moona sử dụng nó để tiêu diệt Riese và cho nó hấp thụ máu của lũ quái vật ấy.
“Chị biết mà, nhưng mà nếu phải nói thật thì chị không thấy chút gì giống như ‘thánh vật’ tỏa ra từ nó cả…”
Moona tỏ vẻ thất vọng sau câu nói của Towa, cô trưng ra ánh mắt như một chú cún rồi nhìn sang phía Kanata.
“Này Towa, đừng nói vậy chứ, nó thực sự là một thánh vật mà, không phải hồi còn ở học viện cậu cũng đã được thấy qua rồi ư?”
“Được rồi, tớ biết và tớ cũng hiểu tại sao nó thành ra như vậy mà”
Cô nhảy ra khỏi giường.
“Khi trước đây là một thánh vật gần như là đứng đầu các thánh vật còn sót lại sau cuộc chiến, tuy thế”
Towa tiến đến cầm thanh kiếm như thể nó chẳng là gì cả.
“Thấy chứ, giờ nó thậm chí còn chẳng thể gây ảnh hưởng xấu đến một Fallen như tớ”
Cô trả lại cây kiếm cho Moona rồi bắt đầu nhìn sang cây đàn Lyre của Watame.
“Còn đây thì khác, thứ này đúng là đậm mùi chiến trận và chắc cũng đã phải thấy máu người không ít, nhưng nó lại không bị biến chất như thanh kiếm của Moona”
Towa định thử chạm tay vào cây đàn nhưng rồi lại rụt tay lại, cô thực sự do dự với việc thử chạm tay vào nó.
“Có lẽ tớ không cần phải thử chạm vào nó đâu nhỉ?”
Kanata nuốt nước bọt cái ực, có lẽ cô đã định chạy đến cản Towa nếu cô ấy thực sự có ý định chạm vào cây đàn.
“Tóm lại là thế, thánh vật cũng có phân loại này và kia, không thể nhìn vào cái tên mà đánh giá nó được”
Ba người còn lại im lặng và gật đầu.
“Đủ rồi, giờ thì quay lại với nhiệm vụ của chúng ta nào Kanata”
Bất ngờ bị nhắc tên, Kanata chỉ kịp vội vàng ừ một tiếng rồi gật đầu lia lịa.
“Moona thì đã biết rồi nhưng em thì chưa nhỉ, vậy thì-”
Towa bắt đầu kể lại hết mọi chuyện từ đầu đến cuối cho Watame nghe, cô nàng cừu cũng rất nghiêm túc khi lắng nghe từ đầu đến cuối mà không hỏi lại bất kì câu nào.
“Ra là thế, vậy giờ chị đang tìm sự giúp đỡ phải không?”
“Phải”
Towa gật đầu rồi hướng ánh mắt về phía Kanata.
“Và cả cho cô nàng thiên sứ này nữa”
Kanata đỏ mặt bừng bừng khi thấy nàng đọa thiên sứ hướng mắt về phía mình.
“Em hiểu rồi, nhưng mà….em e là mình không thể giúp hai người được….”
Cũng dễ hiểu thôi, nhiệm vụ này có thể gây ảnh hưởng đến tính mạng mà.
“Tại sao chứ?”
Không ai lại dại dột mà đem tính mạng mình ra để giúp đỡ người mới gặp vài giờ trước.
“Vì em….”
Bỗng một âm thanh lạ phát ra từ phía của nàng cừu….
“Em vẫn chưa ăn gì….chắc là chưa thể đi ngay được rồi…”
“Hả….??”
Trong khi Kanata tỏ vẻ vô cùng bất ngờ thì Moona chỉ đứng khoanh tay ôm thanh kiếm và cười còn Towa thì thở phào nhẹ nhõm rồi cũng bất lực cười cùng với Moona.
.
.
.
“Chúng ta đã bay đến đâu rồi vậy Rushia?”
Hai cô nàng phù thủy vẫn đang mải miết bay trên đỉnh của những ngọn cây của Magical Forest.
“Tớ nghĩ là hơn ¼ quãng đường rồi, có lẽ chúng ta sẽ tiến vào phần lãnh thổ của nhân loại trong đêm nay”
“Eh, chúng ta đã bay lâu như vậy rồi mà…”
Shion tỏ rõ vẻ mặt thất vọng của cô.
“Đừng than vãn nữa, không phải cậu là người đề nghị bay đi như này à?”
“Thì cũng phải….”
Khác với lúc xuất phát, hiện tại thì Shion đã nghiêm chỉnh cưỡi trên một chiếc chổi cho đúng với kiểu trang phục đậm chất “phù thủy” của cô.
“Cậu bay bằng đôi cánh đó mà không cảm thấy mệt à?”
“Đừng nhìn tớ bằng ánh mắt ấy nữa, thật đó”
Rushia thở dài, cô không nghĩ bạn mình lại có thể không biết đến kiến thức cơ bản của việc bay bằng ma thuật.
“Cậu biết đấy Shion, những con bướm này….ý tớ là đôi cánh này, chúng không thực sự được làm từ ma pháp của tớ mà cũng không sử dụng sức của tớ để giữ tớ trên không mà chúng sử dụng ma lực của linh hồn vất vưởng khắp mọi nơi”
Có lẽ điều này sẽ hơi khó hiểu với một người không biết nhiều về chiêu hồn thuật như Shion nhưng Rushia mặc kệ nó và tiếp tục giải thích.
“Cậu biết đấy, tớ sử dụng chiêu hồn thuật, khác với những pháp sư hay thuật sĩ, chiêu hồn sư sử dụng năng lượng ma thuật từ linh hồn, tuy thế cũng không có nghĩa là tớ không có nhiều ma lực đâu nhé”
Shion chăm chú nghe từng lời của Rushia, vì dù làm bạn với một chiêu hồn sư nhưng Shion chưa từng nghĩ tới chuyện thử tìm hiểu nó vì cô cho rằng nó quá phức tạp và không phù hợp với một người thích khoa trương như cô.
‘Cẩn thận phía trước kìa Shion”
Phải rồi, tập trung quá luôn, đến mức mà sắp đâm đầu vào cây đến nơi cũng không nhận ra.
“Á!!”
Cô nàng phù thủy nhanh chóng rút đũa phép ra và đọc vội một vài ký tự ma pháp trong hoảng loạn nhưng nó vẫn đúng và một quả cầu lửa lớn được bắn về phía cái cây cao một cách bất ngờ kia và làm nó không còn cao nữa.
Trong khi Shion vẫn còn hơi hoảng thì Rushia lại nhìn cô và cười khoái chí khiến cô nàng phù thủy không biết phải giấu mặt vào đâu.
“Hahah, chú ý tới phía trước hơn đi Shion à”
Vì mải cười quá nên Rushia cũng mất cảnh giác về phía trước và có lẽ điều tương tự….
….Sẽ không thể xảy ra với cô.
“Phía trước kìa Rushia”
“Tớ biết chứ”
Một đàn bướm tách ra từ đôi cánh kia đã dọn sạch cái cây mà đúng ra Rushia sẽ đâm đầu vào vài giây sau đó.
“Cậu không cần phải lo lắng cho tớ đâu đồ ngốc”
Lần này thì Shion thực sự không thể giấu khuôn mặt đang đỏ bừng của mình đi đâu được nữa rồi.
.
.
.
- Tại một khu vực nào đó của bến cảng Kredrol -
“Gì đây? Lời nhắn từ Cuồng giả vương?”
Ina đang đứng tại một nơi vắng vẻ gần bờ biển, quỳ trước mặt cô bây giờ là một Seraph với sáu đôi cánh được gập lại.
“Thần sẽ không nói gì thêm”
Vẫn giữ nguyên tư thế, Seraph kia lên tiếng.
-Cuồng giả Vương à, là tên mà khi trước một mình đứng ra chống chọi lại cả Hội đồng thiên sứ mười ba người đó hả?-
Ông cũng biết đến hắn ta?
-Ta mới là người phải hỏi cô mới đúng-
[Chà, tôi không biết phải giải thích thế nào nữa, nhưng chúng ta có lẽ không nên nhúng tay vào việc của tên này]
-Ta tán thành-
Ina nắm chặt sợi dây chuyền trong tay rồi nó trở lại hình dạng của một cuộn giấy.
“Được rồi, ta đã hiểu ý hắn ta, ngươi có thể đi”
“Được diện kiến Ina’nis là sự vinh dự của thần, tạm biệt ngài”
Seraph ấy từ từ đứng dậy, mở tung sáu chiếc cánh phía sau lưng và bay vụt đi mất.
“Tên điên này còn có kế hoạch gì nữa đây…?”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo