Phố Baker, Vương Quốc Anh, 1929.

Một con phố bình thường với nền gạch caro, với những căn nhà gạch len lỏi giữa rừng mây sương khói che phủ cả một bầu trời tĩnh mịch. Giữa đoàn người lặng lẽ cúi đầu ùn mình vào làn sương mù mờ mịt, chẳng kẻ nào đủ tỉnh táo hay bao đồng mà để ý tới làn tóc trắng đung đưa trong gió tựa một bóng ma.

Len lỏi giữa những cây cột đen như mực, Whiteson thong thả dạo bước trên con phố cổ kính, tận hưởng làn gió lạnh đổ căng lồng ngực mà tận hưởng chút yên ả những ngày đầu chớm đông. Thật chẳng phải là Whiteson khi đột nhiên y dành cho mình một ngày lười biếng như thế này, hay sự hiện diện của y lại không đi cùng với hủy diệt. Nếu muốn, y hoàn toàn có thể đập nát cả cái hành tinh này thành vụn cám không chút trở ngại, nhưng có thứ gì đó đã ngăn y lại khỏi cơn ngứa ngáy tay chân,

Không có một bầu trời đui mù xám xịt mà y luôn thấy, không cảm nhận được những vết nứt vốn luôn vỡ dần dưới bàn chân, cũng chẳng thể nhìn ra được cái kết định mệnh như mọi thế giới khác luôn có. Những gì y trông thấy chỉ là trật tự đến tuyệt đối, một thế gian không chút hỗn loạn tới mức lạ kì, hay nói cách khác:

“Một dòng thời gian đột ngột xuất hiện từ hư vô mà có thể hoàn hảo đến như vậy sao?” Whiteson lẩm bẩm.

Không choáng ngợp thì cũng phải nghi ngờ, khi một dòng thời gian lạ kì bất thình lình xuất hiện mà chẳng hề tuân theo một dòng quy luật. Liệu đây có phải là sản phẩm của người cai quản Thời Gian, hay là một biến số với tỉ lệ quay trúng là một phần vạn tỉ? Hay phải chăng đống đổ vỡ từ tro tàn mà Whiteson bỏ lại phía sau, bất ngờ xuất hiện một biến dị mà tách mình ra khỏi thứ hỗn mang ấy?

Vòm trời đẹp đẽ không vướng chút cặn bã hỗn mang, dẫu đầy sự khả nghi nhưng không lí gì lại không dừng lại và thăm thú, Whiteson đã nghĩ vậy mà dành cho mình chút thời gian để nghỉ ngơi, chỉ là sự tình cờ không muốn y được thong thả như thế.

ĐÙNGGGGGGG!!!

Một tiếng nổ lớn bất thình lình vang lên ngay trước mặt Whiteson, phá tan bầu không khí yên lặng y đang tận hưởng mà làm náo động cả khu phố tĩnh mịch. Cánh cửa gỗ cùng kính cửa sổ vỡ toang thành nhiều mảnh, khói đen bốc ra từ lỗ hổng trên tường như thể ai đó vừa đánh bom khói cùng lựu đạn xuống căn nhà này cùng một lúc. Nhưng điều quan trọng hơn cả…

“Amelia, mày lại nghịch ngợm cái thứ ngớ ngẩn gì vậy hả? Dừng ngay mấy cái trò phá phách đó lại cho ta!”

“Chú George! Cháu đã bảo đây là cỗ máy thời gian của cháu, không phải là thứ ngớ ngẩn gì hết!”

Whiteson ngớ người ra vì một dòng suy nghĩ ngây thơ nào đó. Phải rồi, tại sao y lại không nhận ra điều đó cơ chứ, rằng dòng thời gian nào cũng cần phải có một người bảo vệ… Và tất nhiên, thế giới này cũng có một “Amelia Watson” cho riêng nó.

Cười khẩy, sự chú ý của y dồn về phía đống đổ nát gọi là “cỗ máy thời gian” bởi cô nhóc Amelia kia: một mớ kim loại xếp chồng lên nhau thành hình cầu với vài cái đồng hồ treo lủng lẳng ở bên hông hình như là để đo lường, thứ gì đó như động cơ hơi nước ở phía trong, chứ từ xa nhìn vào chẳng khác gì một miếng phế liệu. Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà Whiteson lại chẳng cản được mình, nói hết những gì y đang nghĩ:

“Nhóc gọi cái này là “cỗ máy thời gian đó hả?” Y bước tới ngắm nghía chỗ tàn dư phế liệu, xem xét qua loa . “Bộ cân bằng tương đối còn chưa dựng xong xuôi, đầu ra năng lượng còn chưa bằng một hạt gạo, còn cơ quan biến trục này còn chưa ra nổi hình dạng thì làm sao thứ này hoạt động được đây? Ít ra nhóc cũng có hiểu biết về mấy thứ này đó chứ, đọc lỏm từ chỗ nào đây ta?”

Một tràng bình phẩm không thương tiếc đến mức kì vọng những kẻ mộng mơ ngông cuồng nhất cũng bị dập nát, thế mà những gì Whiteson nhận lại được lại là cặp mắt lam ngọc tròn xoe đầy choáng ngợp cùng đống câu hỏi tuôn ra xối xả:

“Em đọc ở trong thư viện của chú John đó! Sao chị biết hay vậy? Chị có cỗ máy thời gian nào không cho em xem với? Chị lắp ráp nó một lần rồi đúng không, hay là chị chỉ em cách làm đi…”

Tràng liến thoắng tuôn ra không ngừng đột nhiên sững lại khi đôi mắt hai người chạm nhau. Cô nhóc “Amelia” kia như thể đang trải qua từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, lần này đến từ diện mạo hết sức lạ thường của vị khách tình cờ:

“Chú George, chị này nhìn giống hệt cháu luôn nè!”

“Lại tào lao cái gì vậy nhóc?” người đàn ông tên “George” kia chạy vội tới, bế Amelia lên như một cử chỉ lịch sự. “Xin lỗi cô, con bé có hơi hiếu kì…”

“Chị ấy giống cháu thật mà, chỉ là lớn tuổi hơn!” Amelia chẳng chịu ngồi yên trong vòng tay chú mình, vùng vằng nhảy xuống về phía vị khách lạ. “Em là Amelia Watson, một thám tử vĩ đại! Còn chị tên gì vậy? Em có thể gặp lại chị không, lúc đó chị sẽ chỉ em cách làm cỗ máy thời gian hàng xịn thật xịn nhé!?”

Lưỡng lự một chút, Whiteson cuối cùng cũng chẳng thể đấu lại được với tràng câu hỏi dồn dập của cô nhóc kia mà mở lời.

“Amelia Watson. Nhưng khác với nhóc, ta chỉ là một kẻ lang thang mà thôi.”

“Đó, chú George, kết luận của cháu là đúng cực kì!” Nhóc Amelia reo lên thích thú. “Nhưng cả hai chúng ta đều là Amelia, làm thế nào để gọi chị đây…”

“Chẳng gặp nhau thêm lần nào nữa đâu. Cảm ơn, nhưng nhóc không cần làm vậy.”

Dứt lời, y vội kéo mũ xuống mà lẳng lặng bước đi, nhưng cô bé kia đường như chẳng buồn để ý, vẫn mải mê chìm đắm trong dòng suy nghĩ của chính mình:

“Trùng tên trùng mắt, tóc trắng tóc vàng…Phải rồi, White! Chị White! Lần tới gặp lại chị nhớ dạy em dựng cỗ máy của em được không…Ơ?”

Đến lúc nhận ra, thì ả thám tử tóc trắng đã hòa mình vào đám đông phía đằng xa tự khi nào. Vén tóc buộc lại cho khỏi vướng víu, y chẳng để ý rằng hai bên má đang ửng đỏ chút nhẹ.

“White à…cái biệt danh Whiteson chắc không tệ.”
.
.

.
“Đội hình Hexagon, cánh trái!”

“Nguy hiểm ở góc 8 giờ! Di chuyển nhanh nữa lên!”

Mới chỉ một vài giây trôi qua mà các Amelia cảm giác như thể đã chinh chiến cùng nhau suốt một thế kỉ. Từng nhát chém của Whiteson giáng xuống chỉ trong vỏn vẹn chưa đầy một tích tắc, cắt đứt mọi thứ dám cản đường kiếm bay mà quét sạch cả một vùng trời rộng lớn nhưng sức mạnh của người chỉ huy Wattropolis như thể bắt thóp chúng một cách hoàn hảo mà tự triệt tiêu lẫn nhau, mang lại thế cân bằng không thể bị lung lay cho cuộc chiến bảo vệ dòng thời gian thiêng liêng đến cùng.

Không những thế, các Amelia khác cũng không còn là những bù nhìn đứng bất động trong cuộc đua thời gian điên rồ như trước, nay các giới hạn của họ đã bị phá vỡ, tốc độ tuôn trào trong mạch máu mà đuổi sát nút từng đòn tấn công long trời lở đất của kẻ sát thần. Dưới bàn tay chỉ đạo của 1337, một tấm lưới khổng lồ được giăng ra, bắt thóp mọi chuyển động của Whiteson một cách linh hoạt mà chắc chắn.

“Thứ bám đuôi khó chịu này!”

Tuy vậy con ma trắng kia chẳng phải một kẻ ngốc chỉ biết đứng im chịu trận, y quyết tìm cách thoát ra khỏi cái bẫy đang dần lún mình vào, theo một cách “Whiteson” nhất có thể.
Hai bàn tay ngưng tụ nguồn năng lượng dày đặc trắng muốt, từng đường vải ma thuật đang trói chặt tay chân y dần tan rã như rơi vào chảo axit nồng nặc, cùng với đó là lớp xoắn cuộn tới tận cấp bậc nguyên tử, uốn vặn cả không gian này để quay về với khoảnh khắc nó chưa từng được sinh ra.

Chỉ cần một đòn của Whiteson thành công, thì tất cả thám tử trong không gian này sẽ cùng lúc tan thành bột mịn.

“Thoát khỏi ma trận của chúng ta mà dễ dàng vậy sao? !”

Cả thế giới như chia làm đôi sau lời niệm chú, phản chiếu mọi đường đi nước bước của vạn vật như hai mặt của tấm gương. Mọi hành vi của Whiteson đều bị 1337 quan sát, bỏ qua mọi rào cản tốc độ mà dính chặt lấy vật chủ.

“Pháp trận của mình biến mất!?”

Từng hành động của Whiteson đều bị phản chiếu một cách hoàn hảo theo chiều hướng ngược lại, hóa thành chất trung hòa hóa giải toàn bộ pháp trận mà làm tan biến đi đòn đánh hủy diệt mà y định giáng xuống. Có muốn loại bỏ chúng đi cũng vô ích, khi những hình chiếu chỉ lấp lóa nhẹ như ném đá cục xuống mặt hồ lặng sóng.

Chẳng còn sức mạnh hủy diệt tàn phá như lẽ thông thường, đối thủ nguy hiểm trước mắt các nữ thám tử bây giờ chỉ còn là một con người nhỏ bé như bao người bọn họ.

“Cơ hội tới rồi! !”

Câu lệnh vừa dứt, dưới chân các Amelia xuất hiện nhân bản của chính mình, phản chiếu qua mặt hồ ma pháp đã hóa giải mọi đòn phép của con ma trắng kia, nhân đôi quân số đối đầu với Whiteson vốn đã đông nay còn lớn hơn gấp bội. Trên trời, dưới biển, các nòng súng lũ lượt nổ ra, đốt cháy kẻ thù chung của cả đa vũ trụ.

“Chẳng phải ta đã nói với các ngươi rồi đó sao…”

Trước sức nóng hỏa lực tựa mặt trời, ấy vậy mà nét mặt của Whiteson không có chút gì nao núng, trái lại đó là nụ cười ma mị của một kẻ cuồng chiến với Adrenalin dồn tổng lực lên não bộ giữa đỉnh điểm của một cuộc chiến khốc liệt và điên cuồng ngang ngửa với cuộc sát phạt thần linh:

“…cái tiểu xảo cũ rích, thừa thãi, rác rưởi này… lũ phế liệu các ngươi tính nhai lại đến lần thứ bao nhiêu đây, HẢ!!?”

Vô vàn sợi chỉ trắng tuôn ra từ cổ tay ả ma nữ, xếp thành ma trận với các họa tiết xếp dọc lên nhau tạo thành bảng tính, hóa khổng lồ chỉ trong nháy mắt mà bao trọn lấy mặt hồ tựa gương soi triển khai bởi 1337. Rất nhanh chóng, mặt hồ trong suốt không vết gợn kia hóa đục ngầu một màu trắng phấn, thế thượng phong thống trị chỉ trong tích tắc đã đổi chủ đảo ngược cán cân.

“Đám dây dợ vướng víu này, BIẾN HẾT!”

Mọi xiềng xích giăng lên vây bắt Whiteson đều bị cắt đứt, tan rã như thể chúng chỉ là đống tơ nhện mỏng dính vô tình bắt lửa. Những hình chiếu phía bên kia mặt hồ cũng tan thành khói, đi cùng với đó là sóng xung kích hóa cuồng phong dữ dội phóng ra từ cặp đao cắt đứt được cả thời gian.

Tuy nhiên, các Amelia cùng 1337 không phải là những kẻ thiển cận chỉ có một quân bài tẩy mà đối phó với con ma sát thần. Sẽ chẳng phải là 1337 nếu như trước mắt Whiteson chỉ là một màn trình diễn ba hoa xáo rỗng như thế.

“Tiểu xảo quả là cũ đấy. Nhưng đó là đủ để khiến ngươi lộ sơ hở.”

Đôi mắt Whiteson mở to khi phát hiện 1337 đã ở ngay đằng sau lưng y từ lúc nào, hoàn toàn trong tình trạng không chút phòng bị.

“…!?”

“Toàn quân tổng lực!”

Hàng ngàn lưỡi gươm vật chất hóa chỉ trong nháy mắt dưới cây trượng ma thuật, đồng loạt giáng xuống Whiteson chỉ bằng một cái trừng mắt ra lệnh của 1337. Từ bốn hướng, các Amelia khác cùng nhau xông tới, ai nấy đều cầm chặt vũ khí của mình trong tay.

“KYUU…AAAAHHHH!”

Có lẽ đó là lần đầu tiên các Amelia nghe thấy tiếng rít nào ghê rợn đến nổi cả da gà như thế. Từng nhát chém cùng đạn dược lần lượt xuyên qua cơ thể của Whiteson, đặt cơ thể ả ma nữ lên giàn giáo hành hình mà phân rã các bộ phận thành từng chút một. Mọi sự căm phẫn của tất cả đoàn quân thám tử thời gian như được trút xuống trong các đòn đánh, đổ hết hận thù trong từng lượt vung đao.

“1913, cánh trái!”

Trước hết là tay trái,

“0810, cánh phải!”

Sau đó là bên phải,

“Đừng để ả ta cử động!”

Tứ chi cắt đứt, đến cả thị giác cũng chẳng còn, từng mảnh nhỏ nhất trên thân thể như đang bị bẻ ra thành từng hạt li ti, nóng rực như đổ dung nham từ bên trong, xoáy cuộn cuốn trôi y đi từ bên ngoài. Từng lưỡi gươm lần lượt lao xuống tạo thành cơn mưa dữ dội của pha lê và kim loại, cho đến khi tất cả chẳng còn như thấy gì ngoài ánh sáng.

Hết tình huống hiểm nghèo này tới khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc khác, vậy mà đôi mắt mù lòa trong tâm trí của y kia vẫn chẳng lung lay, vẫn là sự phấn khích đến điên cuồng đó, xen lẫn với cái hỉ mũi nhạo báng khinh miệt tới những kẻ chuẩn bị đoạt mạng mình.

Có phải vì chính thời khắc này nó hoài niệm quá không?

Hay là vì những kẻ thù kia, với y chúng chỉ là những mảnh vụn do chính y rải rắc bởi sự lầm lỡ của chính mình?

Hay là vì trận chiến này, sao nó giống với trận chiến đối đầu với vị thần của chúng đến làm lạ?

Dẫu câu hỏi hay trả lời là gì, Whiteson mở căng mắt trong cơn đau, mắt mở to giữa sự tỉnh thức không thể đong đếm, rằng còn lâu y sẽ chịu chôn mình dưới đống gươm giáo vớ vẩn này.

“Trả giá cho mọi tội ác của ngươi đi, White!”

Ma trận vũ khí giáng xuống, từng nhát đâm phóng ra từ mọi phía như kéo cả hai phần trời đất đổ sầm lên nhau, ầm ầm tiếng đổ vỡ của đất đá mà rền vang lời phán quyết tối thượng của các hộ vệ thời gian.

Hai tiểu hành tinh đổ sầm lên nhau, nơi được gọi là “thành phố thời gian” bây giờ chẳng khác nào một lòng chảo đỏ rực màu lửa và dung nham, đỏ thẫm màu máu bám rải rác trên từng thớ đất, nồng mùi mồ hôi và gấp gáp những hơi thở. Tất cả sức mạnh của Wattropolis đã được tung ra tới mức nhòe cả thị giác để xóa sổ mối hiểm họa của cả đa vũ trụ này, dưới danh nghĩa phụng sự cho vị thần linh đã khuất.

“Chúng ta…thành công chưa?” 1913 là người đầu tiên mở lời, đôi mắt vẫn đảo đi về mọi phía tìm kiếm những gì còn sót lại của con ma trắng,

“Đừng hạ cảnh giác.” 0810 nhắc nhở, “Ả ta sống dai hơn nhiều so với mọi người nghĩ đấy.”
“Tôi biết là vậy, nhưng mà…” 1913 lắc đầu như muốn thuyết phục chính mình. “...máu và thân thể của ả ta đã bị nghiền nát bắn rải rác hết xung quanh nơi này…, 1337 cùng sức mạnh của Phán Quan cũng đã bung ra hết uy lực của mình…chắc chắn, ta đã đánh bại được ả rồi…phải chứ?’

Các Amelia khác cũng lần lượt nhìn xung quanh, tìm kiếm những gì còn sót lại của trận chiến vừa rồi, tự gieo rắc lên đầu mình niềm tin rằng cuộc chiến này đã thực sự đi tới hồi kết. Chỉ có 1337 vẫn sững người lại trong lo lắng, khi trực giác của cô vẫn mách bảo rằng có điều gì đó không ổn với hiện trường trước mặt họ.

Như thể thời gian đang chậm rãi trôi ngược về quá khứ.

Từng giọt máu li ti nổi lên từ mặt đất, bất chấp định luật của trọng lực mà trôi ngược về không khí, lũ lượt từng giọt nối thành những vệt dài tạo thành một cơn mưa đỏ thẫm lao ngược lên trời cao. Chúng nhuộm đỏ cả bầu trời, phủ xuống mặt đất tấm nền màu máu tựa như kết giới mỏng tang ôm trọn cả thực tại, và đâm thẳng vào trí óc các nữ thám tử cái nhói đau như thể đã tích tụ đến vô cùng, khiến toàn thân run lên bởi nhát dao vô hình đâm từng chút vào đốt sống cổ…

“Kuu…urghhhh…”

Cơn đau đầu đến choáng váng gõ xuống tâm trí 1337 làm thị giác của cô mờ nhòe đi, bản năng sinh tồn gào thét đến xé họng báo hiệu mối nguy hiểm đang ập đến, nhưng toàn thân chẳng thể nào nghe lệnh, khụy xuống trước luồng thông tin khổng lồ dồn xuống như sắp luộc chín cả não bộ.

Cảm giác này, thật chẳng khác gì trải nghiệm xuất thần khi 1337 mở khóa toàn bộ tiềm năng của chính mình…không, nó còn mãnh liệt và tàn bạo hơn thế.

Từng mảnh thực tại tan vỡ trong tiềm thức, phân tán thành hàng triệu hạt li ti vung vãi khắp cõi sâu thẳm của không gian vô cùng, hóa thành cơn mưa bạc vàng đan xen rồi lại tan vỡ thành muôn vàn mảnh vụn khác…

Wattropolis cũng chẳng còn ở trong tầm mắt. Thay vào đó, trước mắt Amelia bây giờ là đất đá nứt nẻ, bị nuốt chửng trong dung dịch đen đặc bầy nhầy, từng mảnh vỡ nhỏ theo hướng những giọt mưa mà bay ngược lên trời cao, hòa với miếng nứt toác đứt đoạn của thực tại…

…và nghiền nát.

Nhưng dường như chỉ có 1337 là người tỉnh táo duy nhất trong cả chốn góc cùng ngõ tận của đa vũ trụ này - hay nói đúng hơn, cô là người duy nhất còn giữ được ý thức của bản thân. Các nữ thám tử khác chẳng hề may mắn được như thế: họ đứng yên như những bức tượng bị đóng băng, mắt hướng về nơi những giọt máu đỏ đang ngưng tụ, trong khi cơ thể của họ cũng đang tan ra thành từng hạt bụi mà lơ lửng cùng trọng lực xoay chiều…

“Điểm tụ khởi nguyên…phải phục hồi…phải phục hồi…”

Những lời nói vô giác lẩm bẩm không điểm dừng phát ra từng những người đồng đội của 1337, đều đều như lời khấn trước khi sự tồn tại của họ tan rã vào hư không và quay trở về điểm hội tụ khởi nguyên. Nhưng bằng cách nào đó, 1337 lại có thể cảm nhận thật rõ cái lườm của Whiteson ở chính giữa “quả tim” đang đập kia. Nó ngập tràn nỗi giận dữ, đầy hận thù và sự khinh miệt.

“Kuu…đầu của mình…”

Một thoáng kí ức chợt loé lên trong tâm trí…

…về những cơn mưa trôi ngược đen ngòm, mặt đất lẫn bầu trời ngập úng nước dịch đen…

…về cột trụ lẻ loi chống đỡ cả thế giới, nhưng chính nó lại đang ăn mòn lấy chính mình…

…về mái vòm thuỷ tinh nứt ra thành vô vàn mảnh vỡ, từng chiếc một tự toả sáng rực rỡ giữa màn đêm trước khi tan thành từng mảnh nhỏ hơn, để lại mặt đất chìm trong im lặng lạnh lẽo…

Cơn choáng váng dữ dội đến áp đảo cả nhận thức vẫn không ngừng giáng xuống tới mức chính 1337 chẳng còn có thể giữ được đôi chân mình đứng thẳng. Cô gượng hết sức mình đưa mắt lên cao, mặc cho cơ thể như đang tan ra thành bột mịn chỉ để chứng kiến ánh sáng trắng xoá cả bầu trời, gay gắt đến loá cả con mắt.

Đó cũng là lúc cô hiểu ra sự thật cho sự tồn tại của những nhân bản mà cô gọi là “đồng đội” kia. Tửng mảnh vỡ loé sáng cùng mặt trời, hoà mình vào một màu trắng tuyết,

…bởi họ cũng chẳng khác nào những nhân bản của kẻ bạo chúa.

“…thứ cát bụi phế phẩm các ngươi…”

Giọng gằn thù hận của Whiteson vang lên như đâm thẳng vào não bộ khiến ý thức của 1337 bừng tỉnh, chỉ để kinh hoàng nhận ra thảm hoạ chuẩn bị giáng xuống trần thế. Một “ngôi sao” chuẩn bị phát nổ, tuôn tràn thù hận mà xoá sổ tất cả sự sống.

“…sao không biến mất hết đi…”

“TẤT CẢ NẰM XUỐNG!!!”

“CHO KHUẤT MẮT TA!!!”

Tức tốc chống cây trượng của mình lên mặt đất và hét thật to để đánh thức mọi người, đó là tất cả những gì 1337 có thể làm trước khi ý thức một lần lại bị cuốn trôi.
.
.
.
“0999, có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên…”

Tiếng kim loại rơi xuống làm náo động cả không khí im lặng mà gấp gáp của phòng nghiên cứu, khiến các Amelia khựng lại khi thấy toàn thân 0999 đông cứng lại đến lạ thường. Những mảnh kính vỡ bắn vương vãi trên sàn bởi cú rơi, nhưng dường như người đội trưởng của họ chẳng hề bận tâm mà chỉ đứng đó, hai hàng lệ rơi một cách mất kiểm soát.

“Tôi…cũng chẳng biết nữa…” 0999 đáp lời, giọng run run. “Cả người tôi đột ngột phản ứng như vậy, cả các cô nữa…”

Không chỉ 0999 mà các thám tử khác cũng đột ngột đổ lệ mà chẳng rõ nguyên nhân. Mọi người lần lượt dừng lại công việc của mình trong sự bối rối khó hiểu đến cùng cực, một cảm giác ớn lạnh vuốt nhẹ phía sau lưng như báo hiệu điềm gở đang tới gần.

“1337, và những người khác nữa…” 0999 vắt nốt chút nhận thức còn tỉnh táo của mình mà suy nghĩ. “Mình nhớ trước đó có một tiếng nổ lớn vọng về tận nơi này, Whiteson…Không ổn rồi!”

Cảm giác bất an không ngừng dâng lên, 0999 chẳng thể nhịn được mà tức tốc chạy về phía sảnh đường nơi cuộc chiến khốc liệt vẫn đang chẳng nhìn thấy được hồi kết. Các Amelia khác giật mình mà kéo tay 0999 lại, ai nấy đều vô thức chìm sâu vào trong cơn bối rối hoảng loạn không tên:

“Cô bị điên à!??” 4882 kéo người 0999 lại. “Cô định chạy ra đó để Whiteson nghiền cô thành bụi mịn hay sao mà lại có ý tưởng ngớ ngẩn đến như vậy cơ chứ? Cô là người giữ thông tin tối quan trọng, lỡ có chuyện gì xảy ra thì chúng tôi biết xử lí như thế nào đây?”

“Tôi biết, nhưng không đời nào tôi lại có thể ngồi yên nhìn họ gặp nguy hiểm như vậy!”

0999 quả quyết gạt hết những cánh tay đang níu mình lại kia, mà tức tốc lao về phía chiến trường rực lửa.

.
.
.
“Urghhh…kuu…”

Dòng điện tê cứng đâm sâu vào tủy sống khiến 1337 không ngăn được tiếng rên rỉ, một chút cựa quậy cũng khiến ý thức nhoè đi bởi choáng váng. Cô khó nhọc kéo bản thân đứng dậy, đưa mắt lướt qua đống đổ nát xung quanh mình - vội vã kiểm tra tình trạng của những người đồng đội.

“Mọi người vẫn đang ở đây.” Cô thầm nghĩ. Tưởng rằng cơn địa chấn vừa rồi chỉ là cái hét đầy bực tức của kẻ thù, nhưng điều xảy ra sau đó mới là thứ khiến tất cả kinh hãi:

“Chuyện gì…” một Amelia kêu lên thất thanh, “...vừa xảy ra th–”

Chưa kịp nói hết câu, toàn thân cô co giật mạnh cùng với nhiễu ảnh xanh đỏ như chiếc TV bị lỗi đường truyền, rồi trong nháy mắt hoá thành từng đám mây bụi điện từ, và hoà tan vào không khí như chưa từng xuất hiện.

“Hả!?” Một Amelia khác không giấu nổi sự bàng hoàng, “Cô ta biến mâ–”

Các Amelia Watson, từng người một chứng kiến nhau lần lượt tan rã thành những đám mây điện mà biến mất khỏi thực tại này mà sửng sốt chẳng thể động đậy, cứ nằm cứng đơ tại đó như thể chờ đợi cơn đại dịch lao tới xoá sổ chính mình trước con mắt sợ hãi tột độ của những các thám tử khác. Duy nhất 1337 dường như không bị ảnh hưởng gì bởi “bệnh dịch” kia, vội vã chạy tới kéo đồng đội của mình dậy nhưng vô ích…

“1337…” Tiếng gọi của 2254 vang lên như lời cầu cứu, nhìn xuống tay chân mình đang từ từ nứt vỡ. “Tôi–”

Bởi họ cứ liên tục biến mất ngay trước mắt cô, đổ rạp xuống tựa toà tháp gỗ bị rút chân.

“Vẫn còn ngọ nguậy được sao?” Một giọng nói vang lên từ trên cao. “Ngươi đúng là dai như đỉa mà, Leet.”

Ánh sáng trắng tuyết chiếm đoạt cả bầu trời, chỉ khiến giọng nói vang vọng ấy thêm bội phần quyền uy. Đứng trên cao, hơn tất thảy các thám tử phía dưới là khuôn mặt của kẻ mà họ đã dành toàn bộ sức mạnh của mình để đánh bại, nhưng dường như sau mỗi lần như vậy, ả ma nữ kia lại càng trở nên khủng khiếp hơn.

“Khốn kiếp! White…”

Chẳng còn bộ măng tô đã cũ sờn như mọi khi, thay vào đó là lớp vảy lấp lánh ánh bạc bó quanh cơ thể. Chiếc áo choàng trắng muốt bung ra tựa đôi cánh của bướm đêm, hoà làm một cùng cặp song đao tựa như viên đạn bạc đâm xuyên qua thực tại.

Chẳng còn chút nào của “Amelia Watson” còn đọng lại trong y. Ngẩng đầu lên nhìn cũng đủ để chói loà con mắt, kẻ nào cũng phải cúi đầu khép nép như cung kính đón chào sự khai sinh của ma thần của sự tuyệt diệt.

“Nhìn đám lâu la mà người gọi là “đồng đội” đi.” Whiteson mở lời, “đứa thì co rúm lại, kẻ thì nhắm chặt mắt run cầm cập chỉ để chứng kiến chính sự tồn tại của chúng tan ra thành bụi cám, lũ hèn nhát ấy liệu có thể làm gì để chống lại ta đây, hay sẽ lại mếu máo kêu gào ả thần linh đã biến mất của chúng giáng lâm mà bảo vệ?”

Từng lời khinh miệt ấy, 1337 chỉ biết cứng họng mà chẳng thể nào phản bác. Tất cả sách lược, chiến thuật mà 1337 có thể vắt não ra cùng với tất cả sức mạnh họ vay mượn được để đối phó với Whiteson, những gì họ làm được chỉ là chọc giận kẻ sát thần, và đẩy y tới trạng thái còn hùng mạnh hơn cả trước đây,

Và cái giá phải trả là từng cá thể “Amelia Watson”, sẽ phải chứng kiến bản thân mình dần dần bị phân rã trước khi tan biến khỏi dòng chảy của thực tại.

”Đừng để tâm tới lời khiêu khích của ả!” 1337 hô to, cố gắng vực dậy tinh thần của những người đồng đội. “Hy vọng của chúng ta vẫn còn nguyên vẹn, ta cần phải bảo vệ nó bằng mọi giá!”

Hô hào là vậy, nhưng có vẻ như các Amelia vẫn chưa hết bàng hoàng sau cơn địa chấn vừa rồi. Tâm trí bảo họ hãy vững tin vào lời dẫn dắt của người chỉ huy, nhưng bản năng lại nơm nớp kinh hãi về “cơn bệnh dịch” ăn mòn lấy sự tồn tại của họ có thể ập tới bất cứ lúc nào.

Giương súng vực người dậy một cách miễn cưỡng, tuy vậy nhưng dường như chẳng còn mấy ai còn có thể đặt toàn bộ niềm tin vào một viễn cảnh mà họ lật ngược được thế cờ. Nỗi sợ len lỏi trong tâm trí từng cá nhân, dần dần lấn át đi những hy vọng và quyết tâm ban đầu tưởng như không thể lay chuyển.

Niềm tin của họ hiện giờ chỉ còn như một tấm gương mỏng manh đang rạn nứt dần dần trước thứ sức mạnh kinh hoàng của kẻ hủy diệt phía trước, chực chờ vỡ vụn trong khoảnh khắc quyết định.

“Một đám ô hợp, các ngươi còn bao nhiêu chiêu trò rẻ tiền nữa để chơi, chỉ để gãi ngứa cho ta? Lần này nhấc súng lên để làm gì, thứ thấp kém được cấu thành từ đất cát như các ngươi mà cũng dám mơ mộng về ngày chạm tay được ngón tay vào ta sao? BIẾT ĐIỀU ĐI!!!”

Whiteson ném cho đoàn người phía dưới cái nhìn khinh miệt, một lời quát là thừa đủ để những sự tự tin cuối cùng vỡ tan. Ánh sáng bị bẻ cong theo hai đường lưỡi kiếm, cô đặc lại như hai ngôi sao lùn trắng ngự trị trong lòng bàn tay.

“Thật nực cười…thứ tương lai mà ta ao ước không nên có sự tồn tại của giống loài bẩn thỉu như các ngươi. Còn bây giờ, trò chơi mèo vờn chuột này kết thúc tại đây được rồi.”

Lưỡi kiếm đâm xuống mà 1337 tưởng rằng như thể một ngôi sao đang phát nổ ngay trước mắt mình. Toàn bộ trọng lực của tiểu hành tinh này như dồn lại về một điểm duy nhất, dưới sức nóng làm tan chảy vạn vật mà xé thân thể cô ra thành nghìn mảnh. Một đòn đủ sức tiễn cả một hành tinh biến mất vào hư vô, nay lại được dùng để tiêu diệt một đám nhân loại yếu đuối.

”Chưa hết được đâu, White!”

Mạnh mồm là vậy nhưng chính 1337 cũng không chắc mình có thể sống sót qua cơn “đại hồng thuỷ” này không. Kéo hết toàn bộ sức mạnh mà triệu hồi lớp tường bảo vệ, chúng chỉ có thể giúp cô trụ được thêm vài giây trước khi từng lớp đê lần lượt vỡ vụn mà giáng xuống nữ thám tử thứ ánh sáng chói loà đầy chết chóc.

“Leet, ngươi có nhận ra những việc này vô nghĩa đến mức nào không?”

Ánh mắt trắng rã phai màu của thời gian xoáy sâu vào đến nơi sâu nhất của toàn bộ những sinh vật sống vô tình nhìn vào kia giờ một đường nhìn thẳng vào 1337 với một biểu cảm vô sắc.

“Vô nghĩa….chị nghĩ vậy thật sao? Một người phản bội lại hợp đồng với Phán quan thì hiểu cái gì mà chị dám phát biểu như vậy chứ!?”

Đến đây, cặp song đao trong tay White bỗng nhiên dừng lại.

“Ngươi nói cái gì?”

”Tất cả chúng ta đều có riêng cho mình một “thế giới”.” 1337 siết chặt cây trượng như tựa toàn bộ sức sống của mình lên nó. “Dẫu chúng ta có thể giống nhau từ cuộc đời, dáng vóc, thì những kỉ niệm, các chuyến phiêu lưu, những lời hẹn ước…Ai ai cũng sẽ có những kí ức, sự “độc nhất” của riêng mình…”

Lời nói của 1337 dường như đã có tác dụng gì đó lên tinh thần của các Amelia khác, những khuôn mặt tái mét sợ sệt cứ thế lần lượt biến mất. Nét sắc trong những đôi mắt ấy dần quay trở lại như thể niềm tin một lần nữa được nhen nhóm trong tim:

”…chúng ta thề nguyền với Phán Quan rằng sẽ bảo vệ dòng thời gian thiêng liêng của chính mình không chỉ vì chúng ta là tôi tớ của thần linh, mà đó còn là để bảo vệ những gì thật sự quý giá. Calli, Kiara, Ina, Gura,…ta có những người bạn cần bảo vệ, để có một nơi để trở về trong hạnh phúc! Một kẻ bị ám ảnh bởi thần, về cái “tương lai” kia, làm sao có thể hiểu được!!!”

Và cứ thế, các nữ thám tử lần lượt đứng dậy. Không ai nói với nhau một lời nào, thậm chí khi thân thể kia tan rã đi cũng chỉ lẳng lặng nhắm nghiền đôi mắt mà giữ chặt đôi môi lặng im như để tưởng niệm cho điều gì lớn lao và thiêng liêng ý nghĩa.

Những lời 1337 vừa nói, họ gật đầu cùng nhau. Dẫu có là vô ích, dẫu những gì họ làm chỉ là dã tràng xe cát, nhưng ít nhất vẫn còn thứ gì đó trong những sinh mạng đã biến mất, những giọt máu đã đổ kia: Sứ mệnh.

Phải. Amelia Watson - thám tử chẳng biết hiểm nguy là gì, vào sinh ra tử, một con người băng qua giữa thế giới của những thứ siêu nhiên vô cùng để bảo vệ tới cùng quê nhà họ yêu thương, cớ sao bây giờ họ lại ở đây run rẩy mà bỏ lại trách nhiệm của chính mình ở phía sau?

Sức sống như đã trở lại đôi chút trong con mắt của họ. Tuy vậy, lời động viên kia của 1337 không những không làm dịu cơn thịnh nộ của Whiteson, mà chỉ đổ thêm dầu vào đám lửa đang rực cháy:

“Nói hay lắm.”

Cơn lốc xoáy của trọng lực đột ngột giáng xuống, thậm chí chúng còn khủng khiếp hơn nhiều so với lần trước. Cú chém bất thình lình khiến lồng ngực 1337 như bị bóp nghẹt, mọi tế bào trong cơ thể đồng loạt vỡ ra chỉ để chống lại đòn tấn công đặc quánh năng lượng kia.

“KUU…HỰ…”

Chúng là chưa đủ để đoạt mạng 1337 ngay lập tức, nhưng chỉ cần buông tay ra khỏi cây trượng chỉ trong một tích tắc thôi, cả nơi này sẽ biến mất như chưa từng tồn tại.

”Vậy nói ta nghe, là kẻ nào đã tước đoạt chính những thứ ta thề sẽ bảo vệ? Là kẻ nào đã bỏ mặc chính tạo vật của mình, coi chúng chỉ như những con cừu tế thần? Là kẻ nào khiến ta phải chịu đựng mọi khổ đau này? LÀ KẺ NÀO HÃY NÓI XEM, LEET!!?”

Lời chất vấn, chì chiết của Whiteson như cánh cửa để y xả hết nỗi uất ức của mình với cả đa vũ trụ bất công vô tình này. Đó là nơi sẽ chẳng ai có thể thấu hiểu sự méo mó bên trong y, hay là những nỗi đau, sự sa ngã đến tận cùng mà sẽ chẳng còn thứ gì có thể kéo y lại.

Chỉ có một mình Whiteson tại đó, cô đơn giữa bóng đêm vô cùng.

”Ngươi cũng chỉ là một kẻ đạo đức giả không hơn không kém, ăn nói hão huyền không khác gì con mụ Phán Quan khốn kiếp kia. Cả ả ta lẫn thứ giả tạo các ngươi, biến mất hết đi cho ta!!!”

“Đừng hòng!!!”

Một tiếng nổ thất thanh vang lên ngay trước khi cặp kiếm kia giáng xuống đòn chí mạng, sóng xung kích đẩy 1337 ra xa khỏi nguy hiểm. Dẫu đòn đánh chỉ là gãi ngứa với Whiteson, nó là đủ để phá vỡ thế kìm kẹp mà cho 1337 chút không gian để hoàn hồn.

“LÀ KẺ NÀO!?”

Whiteson ném cái nhìn khó chịu về phía kẻ đánh lén ở phía xa. Tại phía cảnh cửa thoát hiểm, một Amelia đang khuỵu xuống cùng khẩu súng với cái nòng bị nổ tung, dường như cô ta đã dồn hết sức mạnh của mình cho một đòn cốt để giải nguy cho 1337.

”0999!” 1337 ngạc nhiên khi thấy 0999 chạy về phía mình,“Cô bị ấm đầu hay sao mà đột nhiên lao ra nơi này để làm cái gì vậy hả? Bộ muốn bị đạn lạc chẻ làm đôi đến vậy sao?”

“Đó là cách cô trả lời ân nhân của mình sao? Giờ cả bọn đang gặp nguy hiểm mà tôi lại có thể bỏ mặc được hay sao chứ!?”

“Ngớ ngẩn vừa thôi đồ ngốc! Cô tính chọc ả ta điên tiết lên nữa à dám thò đầu ra đây—“

Chưa kịp mắng 0999 vì hành động cảm tính của mình, thì thứ áp lực khủng khiếp kia lại giáng xuống các Amelia thêm lần nữa, nhát chém sau đều uy lực và có sức huỷ diệt khủng khiếp hơn trước.

“Một đứa kì đà cản mũi nữa…”Whiteson trừng mắt, “Càng tốt. Thêm một con thiêu thân chui đầu vào lửa—hửm?”

Như thể có bàn tay vô hình khổng lồ đỡ lấy cả mặt đất phía dưới, cơn bão không kích của Whiteson bằng cách thần kì nào đó chẳng hề chạm tới sự sống ở phía dưới kia, mà chỉ lửng lơ giữa trời như một mặt trời nhỏ. Phía 1337 cũng bất ngờ không kém, khi áp lực tưởng chừng như chẳng còn có thể chống cự nổi đột nhiên mờ nhạt dần rồi hoàn toàn biến mất.

”Sao đột nhiên…!”

Cả hai bên đều không dám tin vào mắt mình.

Ánh sáng trắng xoá vơi nhạt dần đi, để lộ ra hào quang vàng óng kết tụ lại thành lá chắn khổng lồ bao phủ lấy “mặt trời” trắng xoá đậm đặc năng lượng kia. Nó co giãn như nhịp đập hơi thở, kết hợp lại từ những mảnh ghép óng ánh sắc vàng đến độ thân thuộc.

Và, 1337 cảm giác như có ai đó đang đặt tay lên vai mình, rồi trong nháy mắt lại tan biến vào trong không khí mà hoà làm một với ma trận khổng lồ kia. Quay người lại, người chỉ huy Wattropolis không khỏi sửng sốt kinh ngạc trước những gì mình đang nhìn thấy,

Hàng trăm, thậm chí hàng nghìn “hình chiếu” của chính cô, hay nói đúng hơn là các Amelia Watson không lời nào qua lại, tất cả đồng loạt hướng bàn tay mình lên trời, tạo thành các hạt vàng kim sáng rực như ánh nắng hoà vào lớp bảo vệ kiên cố trước mắt, trước khi từng người lần lượt tan rã thành cát bụi trước lời nguyền chết chóc mà Whiteson giáng xuống. Trong đôi mắt họ không còn chút sợ sệt nào, chỉ để lại quyết tâm hừng hực và sự chấp nhận về sự thật đã được an bài.

”Mọi người…cứ duy trì như thế này thì cả đám sẽ chết hết mất!” 1337 nói lớn đầy lo lắng, “Dừng lại đi, chúng ta rồi sẽ có cách để xoá bỏ cái lời nguyền chết tiệt đó!”

”Không cần đâu, 1337.” Một Amelia lên tiếng. “Cô và 0999 có thể mở đường máu và chạy trốn. Chúng tôi sẽ ở đây để câu giờ nhiều nhất có thể, ít nhất đó là những gì chúng tôi có thể làm.”

”Ngớ ngẩn!” 1337 hét lên. “Các cô định đào mồ cho nhau ở đây luôn đấy ư? Không đời nào tôi lại có thể—“

“Chúng ta dẫu có sự đặc biệt cho riêng mình, cô nói vậy phải chứ 1337?” Một Amelia nói, “Nhưng cuối cùng vẫn là giống nhau tới từng chân tơ kẽ tóc, vẫn là những hình chiếu của muôn vàn mảnh gương…”

Nghe tới đây, lồng ngực 1337 bất giác siết lại. “Họ đã biết rồi sao?” Cô thầm nghĩ. “Lẽ nào nó là từ cơn bão thông tin đó—“

“Chúng tôi đã nhìn thấy “cội nguồn” của chính mình.” Một Amelia khác giải thích.

“Nó không hề đẹp đẽ. Dư âm của một thế giới đã tàn, của tro bụi khói lửa do bóng ma đó để lại, và nghĩa vụ của tro tàn là quay lại với tro tàn.”

“Vả lại, kẻ địch không phải là thứ chúng tôi chặn lại bằng sức mình được. Từng người một đang biến mất, như từng chiếc đũa trong bó bị tách lẻ và bẻ cái rắc. Chỉ khi chúng tôi dồn sức lại, chúng tôi mới tạo được một bức tường thành để hộ vệ cho chúa quân.”

1337 trong sự bối rối vô cùng chỉ nghĩ được rằng bọn họ đã hoá rồ hết, nhưng với hằng hà sa số các người lính thám tử kia, đây là một chuyện vô cùng chính đáng.

Nỗ lực cuối cùng, và mục đích sống cuối cùng của họ. Tất cả sẽ được thực hiện bằng xác thịt và mạng sống.

“Mấy người đi đi, chúng tôi sẽ câu giờ cho!”

“Chết tiệt, các cô bị điên hết cả rồi! Đây không phải là cách tốt nhất…đây không phải, không hề! Xin hãy cho tôi thời gi-!”

“Sự sống của Amelia Watson chúng ta phụ thuộc vào cô, 1337. Mau đi đi, đừng để chúng tôi hy sinh vô ích!”

Các Amelia càng la đuổi 1337 bấy nhiêu là tình hình càng trở nên nghiêm trọng bấy nhiêu. Ngôi sao hoàng kim phập phồng gấp gáp, đập liên hồi nhanh dần như trái tim đang dần úng ngập trong hoảng loạn của 1337. Dần dà, ánh sáng trắng dã xuyên phá Mặt Trời thần thánh, những miếng nứt vỡ cùng tiếng bẻ răng rắc lớn dần báo hiệu thời gian còn lại của họ đã đến giới hạn.

Vậy mà, trong những đôi mắt kia lại chẳng có chút nào hoảng hốt lo sợ. Trái lại, đó là những gương mặt bình thản vô cùng, bởi họ biết rằng sự tồn tại của mình, ít nhất cũng đã để lại chút ý nghĩa giữa muôn trùng vũ trụ bao la. Sự quyết tâm đồng lòng ấy, 1337 dù không nỡ cũng phải tôn trọng quyết định ấy của họ.

“Lời hứa về tương lai của chúng ta, tôi nhất định sẽ biến chúng trở thành hiện thực.”

Chống thẳng cây trượng lên nền đất bằng tất cả sức lực của mình, 1337 hô lớn lời hiệu lệnh như lời tạm biệt cuối cùng tới “Wattropolis” nay đã thất thủ:

”Ta đi thôi, 0999. !!!”

”KHÔNG ĐƯỢC, 1337! Làm sao ta có thể bỏ mặc họ ở lại đây nộp mạng được chứ!”

”CỨ ĐI ĐI!” 1337 quát. “Đừng lãng phí sự hi sinh của họ nữa!”

Lớp sương mờ dần hiện ra, che lấp đi tầng lá chắn tạo bởi máu mủ của những người đồng đội che chở cho hai người họ. 0999 siết chặt hai bàn tay, chỉ biết cảm nhận sự bất lực tột cùng bóp nghẹt lồng ngực mình trước khi tầm nhìn của cô chỉ còn là một màu trắng xoá.

Một tiếng vỡ lớn tựa thuỷ tinh vang vọng khắp cả tiểu hành tinh nay chỉ còn lại những đống tro tàn. Trước mắt Whiteson lúc này chỉ còn lại sự trống trải của một hành tinh tàn lụi: đất đai nham nhở tựa nền đá của thiên thạch vô danh, đất trời tối đen vô định khi đã chẳng còn bầu khí quyển, sự sống cũng đã bị quét sạch đến tận cùng, chỉ còn những chiếc măng tô cháy xém vung vãi rải rác khắp nơi như dấu tích để lại của một nền văn minh tuyệt chủng.

Hệt như bao thế giới khác mà y đã đi qua, những gì còn lại là cát bụi và tàn dư. Nhưng Whiteson hiểu điều này kĩ càng hơn ai hết, rằng đây vẫn chưa phải là kết thúc cho giống loài mang tên “Amelia Watson”

Bởi kẻ đầu tàu vẫn còn đang thở, vẫn còn lảng vảng trong góc nào đó của đa vũ trụ.

“Tch.”

Whiteson tặc lưỡi một tiếng khó chịu. Trận chiến này đã kéo dài hơn y tưởng, thậm chí chúng còn khiến y phải đổ máu, mất đi một vài sinh mạng với đủ thứ chuyện phiền phức.

“Ít nhất, ta cũng sẽ phải dọn dẹp sạch sẽ mớ hỗn độn do bản thân ta tạo ra.”

Chỉ khi nào y tiêu diệt tất cả đồng loại của mình, con đường chạm tới “tương lai” y hằng mong ước mới có thể rộng mở và khai phá.

0.07022 sec| 1450.922 kb