Trong văn phòng làm việc, Sora và A-chan đang đứng trước bàn làm việc của Oliver, còn ông giám đốc thì trầm ngâm bóp trán.
"Tôi hiểu đây là dự án đã được các O5 phê duyệt, nhưng việc để các dị thể tự do như thế này vẫn là quá nguy hiểm."
“Tôi xin lỗi, tôi chỉ nghĩ rằng sẽ tốt hơn cho các em ấy khi ta không áp dụng những thủ tục cứng nhắc và hà khắc như trước.” – A-chan đứng đối diện ông giám đốc cố phân trần – “chính tôi trực tiếp quản lý các em ấy trong suốt thời gian qua và xin đảm bảo họ không hề nguy hiểm.”
“Cô là một nghiên cứu viên tài năng, Yujin, đến mức mà cô còn được O5-13 tin tưởng và giao cho quản lí một nhóm dị thể cho dự án Hololive, nhưng sự cố lần này liên quan trực tiếp đến dị thể dưới quyền quản lí của cô, dù tôi có bỏ qua thì tôi không nghĩ là những người khác có thể đồng ý với quyết định này.”
“Nhưng...”
“Được rồi A-chan” – Sora đứng ra can ngăn – “Với tất cả lòng tôn trọng của mình, tôi hiểu ngài đang lo lắng cho mọi người, nhưng tôi xin đảm bảo 3844 không phải là một dị thể nguy hiểm. Chính ngài đã phê duyệt việc không quản thúc cơ mà. Sự cố nhà kho là một tai nạn và tôi chắc cô ta không hề cố ý, chỉ là trong tình huống bất khả kháng và cần tự vệ thôi. Ngài đừng quên O5-13 và cả hội đồng đều đã phê chuẩn dự án tái hòa nhập cộng đồng của các dị thể không nguy hiểm. Vậy nên Coco cần được đối xử như con người chứ không phải một dị thể bị giam trong buồng quản thúc. Tôi sẽ chịu trách nhiệm về việc làm của em ấy, nhưng ngài không thể trục xuất chúng tôi được.”
“Cô định sẽ chịu trách nhiệm kiểu gì khi vấn đề của chúng ta là lương thực, đặc vụ Sora?” Cả Sora và A-chan đều im lặng trước câu hỏi của vị giám đốc.
“Tôi rất tiếc nhưng chúng tôi chỉ còn cách là trục xuất nhóm của cô khỏi cơ sở trước khi mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát.”
“Cô không ở vị trí có thể đàm phán đâu đặc vụ Sora.” - Roger từ cửa bước vào như đã nghe hết cuộc đối thoại giữa hai phía.
“Tôi nghĩ là có đấy.”
Sau một thoáng im lặng, Sora cuối cùng cũng lên tiếng với chút hy vọng ít ỏi còn lại:
“O5-13 đã giao quyền kích hoạt vali chứa SCP-055 cho tôi. Kể cả ông có để Roger mang nó đến điểm 62C thì cũng chẳng có tác dụng gì đâu. Chỉ có tôi mới có thể khiến nó hoạt động thôi.”
“Đừng dùng cái cớ đó, nghiên cứu viên của chúng tôi sẽ biết phải làm gì. Hơn nữa chúng ta còn không chắc điều gì sẽ xảy ra nếu ta thực sự đưa cả 2 kết hợp lại với nhau. Cho dù là mệnh lệnh của O5 đi nữa tôi cũng không thể mạo hiểm sự an nguy của mọi người trong cơ sở được.”
“Làm ơn đi Roger, đó là hy vọng cuối cùng của nhân loại, ta phải tin vào quyết định của hội đồng chứ.”
“Tôi rất tiếc Sora, mặc dù tôi không muốn đuổi các người đi nhưng hiện tại mọi người ngoài kia đang rất hoang mang và bất mãn. Nếu nhóm của cô còn ở lại đây sẽ xảy ra bạo loạn mất.”
“Đủ rồi”- Oliver nói lớn - “Sora, cô và nhóm mình có nhiều nhất là hai tuần để chuẩn bị rời khỏi đây, tôi sẽ cung cấp phương tiện cho các người như là một ân huệ cuối cùng. Đổi lại trong thời gian đó, cô phải giao các dị thể cho nhóm của Roger giám sát và quản lý.”
“Nhưng mà…”
“Đủ rồi Sora” - A chan giữ lấy hai vai người bạn của mình - “Chúng tôi đã hiểu rồi, cảm ơn ngài vì đã nhân từ, chúng tôi không thể đòi hỏi gì hơn”
Sora nghiến răng, hai bàn tay cô nắm chặt đến mức có thể nghe thấy tiếng siết giữa những ngón tay và bàn tay, nhưng trước một giám đốc điểm và người bạn cũ của mình cô không thể cố chấp thêm nữa.
“Cảm…ơn”
Đợi cho Sora và A-chan rời khỏi phòng, Roger bắt đầu chất vấn cấp trên của mình:
“Ngài nói vậy là có ý gì? Nếu họ ở lại đây thêm nữa chắc chắn không chỉ có đám nhân viên cấp D mà ngay cả người của ta cũng sẽ nổi loạn mất.”
Đứng quay lưng với người đội trưởng, Oliver lúc này mới giãi bày: “Cậu phục vụ tôi cũng lâu rồi nhỉ Roger? Có khi nào cậu thấy tôi đưa ra quyết định mà không suy nghĩ đến kết quả chưa? Không phải tôi không nghĩ cho an nguy của mọi người, nhưng như tôi đã nói: ta cần mọi nguồn lực để chống chọi lại đám sinh thể. Chúng ta chỉ vừa mới biết rằng lũ quái dị đó có kí ức của con người, sẽ ra sao nếu chúng có cả khả năng của dị thể đây. Nếu bây giờ ta trục xuất họ khỏi cơ sở, không những ta mất đi một vũ khí chống lại đám sinh thể mà còn cho chúng cơ hội để tấn công vào nơi này. Đó là chưa kể đến việc liệu quyết định của O5-13 có thực sự sẽ cứu được nhân loại hay không, nếu nó là thật thì ta vừa tự vứt đi cơ hội cuối cùng.”
“Nhưng thưa ngài, ta không có đủ lương thực để duy trì lâu hơn nữa. Trong vòng hai tháng nữa chắc chắn nơi này sẽ xảy ra bạo loạn do thiếu thốn nhu yếu phẩm và cả thức ăn.”
Người giám đốc già quay lại, đặt tay lên vai Roger:
“Tôi sẽ lo vấn đề này, bây giờ điều đầu tiên tôi cần cậu làm là cho người kiểm tra các đường ống và tăng cường an ninh. Những dị thể từ nhóm Sora từ hôm nay giao cho cậu. Đừng đối xử họ như những con thú, họ cũng có cảm xúc và ý chí riêng như chúng ta, thay vì hà khắc với họ thì hãy coi họ như những người bạn mà cậu có thể tin tưởng. Tin tôi đi, nửa đời người làm việc với dị thể tôi biết chính xác ta cần làm những gì để họ trở thành đồng minh thay vì một mối đe dọa. Họ chỉ đang lạc lối và cần người dẫn dắt thôi. Ta tin cậu làm được.”
Roger gật đầu, anh biết mình vẫn còn có thể tin tưởng vào quyết định của người mà anh đã phụng sự bao lâu nay. Người đội trưởng lặng lẽ rời khỏi phòng và bắt đầu thực hiện những yêu cầu mà Oliver đã giao.
.
.
.
Marine ngồi trên băng ghế phòng khám, bồn chồn như lửa đốt trong lòng, cứ thi thoảng cô lại đứng dậy cố nhìn qua lớp cửa kính mờ nhưng chẳng thể biết Rushia bên trong đó ra sao.
"Marine!!" - Pekora từ đâu chạy tới - "Rushia sao rồi?"
"Tớ cũng đang lo đây, cậu ấy trong đó cũng gần hai tiếng rồi."
"Sao lại ra nông nỗi này chứ? Mong là cậu ấy không sao."
Họ cứ thế đứng ngồi không yên, sau bao chuyện tưởng chừng Rushia có thể bình tĩnh trở lại thì nay lại gặp phải chuyện này.
Cánh cửa phòng khám hé mở, Haachama bước ra bắt gặp ngay cả hai.
"Rushia sao rồi senpai?" - Pekora sốt sắng.
"Khó nói lắm" - Haachama thở dài - "con bé gặp phải một cú sốc lớn nên tinh thần bấn loạn, luôn nhắc về những thứ đáng sợ."
"Vậy bây giờ phải làm sao đây senpai? Không thể để Rushia như vậy được, cậu ấy không chịu nổi mất." - Marine nói như sắp khóc.
"Được rồi hai đứa bình tĩnh đã. Bác sĩ đang cố hết sức. Tâm bệnh không phải chuyện đơn giản. Họ đã dùng thuốc an thần để giúp con bé bình tĩnh hơn rồi, giờ đang nằm nghỉ bên trong. Rushia sẽ cần được theo dõi và điều trị tâm lý thường xuyên. Tội nghiệp con bé, chắc hẳn đã phải chịu đựng những điều kinh khủng lắm."
Nửa tiếng sau, Ayame trở ra và gọi cả 3 vào gặp bác sĩ Lam.
- Vậy, theo như những gì em nói, tình trạng của bệnh nhân đã có tiến triển tốt, nhưng sau sự cố ngày hôm trước, những cơn ác mộng bắt đầu quay trở lại, đồng thời bệnh nhân bắt đầu nhìn thấy những ảo giác?
Marine gật đầu, nhìn về phía vị bác sĩ trong bộ blouse trắng với ánh mắt lo lắng. Bác sĩ Lam nhìn vào đơn thuốc cô từng kê, rồi lại nhớ đến hình ảnh cô gái nhỏ bé trong bộ váy xanh ban nãy , khẽ thở dài:
- Tôi rất tiếc khi phải nói rằng tôi thực sự không có biện pháp nào cụ thể để có thể giúp đỡ người bạn của em. Theo như những gì em kể, có vẻ cô bé ấy đã mang một gánh nặng tâm lý rất lớn từ trước, và sự kiện gần đây là tác nhân khiến cho những ám ảnh về quá khứ ấy bị khuếch đại, dẫn đến những triệu chứng mà tôi chỉ có thể kết luận rằng đó là chứng hoang tưởng xuất phát từ rối loạn stress sau sang chấn. Bản thân tôi không phải một chuyên gia về tâm lý học, nên những hiểu biết của tôi về chúng là rất giới hạn. Hơn nữa, để chữa tâm bệnh, chỉ có thể dựa vào chính ý chí của bản thân người bệnh mà thôi.
- Không thể có cách nào khác sao ạ? Dùng thuốc chẳng hạn, giống như loại cô từng đưa ấy?
- Tôi e rằng giờ uống cũng là vô nghĩa. Bản chất của việc dùng thuốc cũng giống như xây một con đập chắn sóng vậy. Có tác dụng tạm thời, nhưng không phải có thể duy trì mãi mãi. Với tình trạng hiện tại của em ấy, dù có tăng liều lượng hay thay đổi loại thuốc cũng không phải là cách triệt để. Con sóng trong lòng em ấy giờ đã là cơn đại hồng thủy, và tôi sợ rằng chẳng có loại thuốc nào có thể dứt điểm được nó. Hiện tại, chỉ có thể trông chờ vào sự tự tiến triển của em ấy, cũng như sự chăm sóc của những người xung quanh mà thôi. Tạm thời, hãy ở bên chăm sóc em ấy, đồng thời duy trì việc uống thuốc theo liều lượng như trước đây. Dù không trị tận gốc, nhưng ít nhất cũng có thể hạn chế được phần ngọn.
Cả hai như chết lặng khi nghe những lời từ bác sĩ, họ rơm rớm nước mắt lo cho số phận của Rushia.
.
.
.
“Tớ sẽ lo cho Rusha, bồ cứ làm việc như bình thường nhé.” – Marine dặn dò Pekora.
“Sẽ ổn chứ? Hay tớ cũng xin nghỉ nhé? Hai đứa chăm sóc sẽ tốt hơn.”
“Đừng như vậy, nhóm chúng ta đã mất hai người làm rồi, trong tình hình rối ren thế này ta không nên vắng mặt. Tớ rất muốn tham gia khắc phục hậu quả nhưng tớ không thể bỏ mặc Rushia thế này được. Tớ biết rõ Rushia sẽ cần gì nên sẽ tốt hơn nếu tớ bên cạnh cậu ấy. Bồ cũng phải vững tâm nhé, lựa lời nói với mọi người nữa, đừng làm ai phải lo lắng thêm. Tớ sẽ cố hết sức mang Rushia trở lại. Tin tớ nhé!”
“Tớ hiểu rồi!” – Pekora gật đầu – “ nếu có bất kỳ vấn đề gì phải nói cho tớ và mọi người biết ngay đấy.”
Rồi nàng thỏ ôm lấy Rushia lúc này vẫn đang thất thần mà thì thầm:
“Sớm khỏe lên nhé, tớ và mọi người vẫn luôn đợi bồ!”
Đôi tay run run đưa lên và ôm vào đôi vai gầy của Pekora. Tuy Rushia không nói lời nào nhưng nàng thỏ hiểu rằng bạn cô cũng rất muốn thoát khỏi tình trạng này mà trở lại con người khi xưa. Rồi Pekora đặt bạn nằm xuống, nhẹ nhàng bước ra khuất sau cánh cửa.
Những ngày sau đó, mặc cho sự chăm sóc và động viên của Marine, bệnh tình của Rushia không những không thuyên giảm mà còn trở nên tệ hơn. Cô liên tục lẩm bẩm về một quả cầu lửa khổng lồ đang tỏa ánh sáng đỏ lòm, hay giật mình và run sợ trước những tiếng động dù rất nhỏ. Thậm chí cô còn thấy sợ cả ánh đèn điện trong phòng.
Có lần Marine bật công tắc điện trong phòng, bỗng Rushia giật mình đưa tay che mặt, quay vào góc tường và hét lớn:
“Tắt đi...tắt nó đi...làm ơn!!!!”
Phát hoảng trước phản ứng của Rushia, Marine vội gạt công tắc tắt đèn ngay rồi ôm chầm lấy Rushia:
“Được rồi, ổn rồi mà! Tớ làm bồ sợ sao? Tớ xin lỗi”
Rushia lúc này mới quay mặt ra từ trong bóng tối, khẽ gật đầu rồi dụi vào lòng Marine như chú mèo con. Theo phản xạ thuyền trưởng cũng đưa tay ra vuốt ve mái tóc ngắn của Rushia mà dỗ dành:
“Không sao...không sao rồi! Marine sẽ luôn ở bên Rushia mà!”
Mọi người cũng thường xuyên ghé thăm Rushia khi kết thúc công việc. Họ xót xa khi thấy cô gái nhỏ nhắn càng ngày càng héo mòn đi. Còn đâu một người nhẹ nhàng và hoạt bát như trước, giờ trước mặt họ là một cô gái luôn luôn run rẩy sợ hãi và rất dễ bị kích động. Cú sốc lớn đến mức có thể khiến Rushia từ người hay nói hay cười tràn đầy năng lượng nay lại tiều tụy lặng thinh mà chỉ biết thu mình trong góc phòng.
Những cái ôm, những lời yêu thương động viên chân thành từ mọi người đều mang hy vọng kéo Rushia ra khỏi vũng bùn trầm cảm mà trở về đúng với một người con gái đáng yêu của Hololive.
Người lo lắng nhất có lẽ là Marine. Mỗi lần đưa Rushia đến gặp bác sĩ Lam, cô chỉ nhận được cái lắc đầu đầy ái ngại của vị bác sĩ già cùng lời khuyên hãy tiếp tục cố gắng cũng như không ngừng hy vọng. Cô đau đớn mỗi khi Rushia không thể ăn uống gì mặc cho khẩu phần của họ cũng không còn được đủ đầy như trước. Người con gái mà cô yêu thương nhất, người duy nhất mà cô coi là thân thương như gia đình giờ đây như bông hoa thiếu nước và ánh nắng, cứ ngày một héo úa đi trong sự tuyệt vọng. Đã nhiều lần cô muốn khóc lắm, khóc vì Rushia không thể ngủ yên, khóc vì đã lâu lắm rồi không thấy nụ cười hạnh phúc tươi vui đó, khóc vì những lời nói đầy sự sợ hãi của bạn mình mà cô không thể tìm ra cách giải tỏa...Cô thực sự muốn khóc lắm, nhưng nghĩ đến tình trạng của bạn cô lại nén nước mắt vào trong, cố gượng cười mà vỗ về an ủi chăm sóc không hề tỏ ra phiền hà gì. Chưa một giây phút Marine thôi hy vọng rằng sẽ đem Rushia trở về.
“Rushia”
Trong không gian tĩnh mịch, bốn bề tối đen như mực, Rushia như đang lơ lửng giữa khoảng không vô định bỗng giật mình mở mắt vì bị đánh thức bởi những giọng nói rất thân quen.
“Rushia”
“Con gái”
“Ba? Mẹ?” – Rushia nhận ra giọng nói đó – “mọi người! con ở đây!”
Rồi không gian tối tăm đó tan biến dần, cho đến khi Rushia nhận ra mình đang đứng trong một căn phòng. Mọi thứ thật thân thuộc từ cách bài trí đồ đạc cho đến giá sách, bàn học, bậc cầu thang, khung cửa sổ...không nghi ngờ gì nữa nơi này là nhà của cô, và cô đang đứng trong chính phòng riêng của mình.
Có tiếng cười nói bên ngoài, cả tiếng ba mẹ và mọi người gọi cô nữa.
Ra khỏi phòng, Rushia nhẹ nhàng bước xuống từng bậc cầu thang. Khung cảnh này có gì đó rất quen thuộc như thể cô đã bắt gặp rồi, nhưng sự mơ hồ trong đầu khiến cô không tài nào nhớ được rằng tại sao nó lại thân quen đến thế...
Tiếng gọi của mọi người vẫn như đang thúc giúc Rushia ra ngoài. Cô tiến đến cửa chính và đưa tay ra với lấy tay nắm cửa.
“cOn gÁi ơI”
Rushia chợt giật mình mà rụt tay lại khi nghe thấy giọng điệu méo mó của mẹ mình. Khi đó cô đã tưởng mình nghe nhầm. Ánh nắng vàng đang chiếu qua cửa sổ phòng khách bỗng chuyển sang màu đỏ như máu khiến cô không khỏi rùng mình, còn giọng nói của mọi người sau cánh cửa cũng dần dần biến chất, ghê rợn đến sởn da gà.
“Em gáI Ơi”
“Ra NgoÀI đI cOn”
“dỄ chịU LắM”
Rushia sợ hãi mà lùi xa khỏi cánh cửa. Khung cảnh này, những giọng nói này...là “nó”. Và rồi Rushia đã nhớ ra tất cả: chính là cái ngày định mệnh ấy luôn ám ảnh trong tâm trí cô.
Suy nghĩ chưa dứt khỏi đầu thì từ cửa sổ là một hình bóng kì dị nhô lên che kín tầm nhìn. Một bức tường bằng...thịt, với những khuôn mặt người đỏ chót đang dính chặt lại với nhau. Những con mắt chuyển động liên tục rồi dừng lại nhìn chằm chằm vào Rushia trong khi những cái miệng liên tục gọi tên cô khiến nàng chiêu hồn sư hoảng hồn mà ngã lăn ra đất. Những cái thứ đó đang liên tục rên rỉ và cầu xin cô bước ra ngoài, trầm mình trong thứ ánh sáng quái dị kia.
Cơ thể Rushia tự hành động mặc cho cố không thể nhận thức được mình đang làm gì nữa. Chạy một mạch vào sau nhà để tránh xa cái thứ đó, cô leo lên cầu thang và cô chui vào trong phòng mình để trốn tránh nó.
“Phải chạy khỏi nó, không được để nó bắt được mình”
Đó là những gì còn sót lại trong tâm thức của cô, và đôi chân cứ thế mà nhấc lên bước qua từng bậc cầu thang mặc cho móng chân tóe máu vì sự vội vàng va phải những bậc thang. Khoảnh khắc cô mở được cánh cửa phòng ra, một thứ đã đợi sẵn ở đó...
Một con quái vật được hợp thành từ những tảng thịt lớn vẫn còn co giật, những khuôn mặt méo mó không rõ nhân dạng đang gào thét dưới lớp da bầy nhầy của nó, những cánh tay người và động vật cử động hỗn loạn khắp sinh thể đó. Cái thứ đó bị bao bọc trong một ngọn lửa bùng cháy dữ dội, thiêu đốt bề mặt của nó bốc lên mùi cháy khét của các thớ thịt hôi tanh xông lên tận óc. Nó nhìn Rushia trong khi cơ thể cô như hóa đá, run rẩy vì quá kinh hãi.
Rồi đôi chân không còn vững khiến cô ngồi phịch xuống mà lê lết trên sàn, cố tránh xa cái thứ đó. Con quái vật từ từ trườn gần đến cô bằng những chi của nó, còn Rushia không ngừng lùi lại, cổ họng cô như nghẹn lại không thể cất lên tiếng hét.
Cứ lùi mãi...lùi mãi...cho đến khi lưng cô áp vào mặt tường, Rushia mới nhận ra mình đã bị dồn vào đường cùng. Khuôn mặt tái mét và đồng tử mở rộng mà nhìn vào thứ rực cháy đang tiến lại trong sự bất lực của cô.
Rồi cả cơ thể to lớn đó lao đến đổ nhào lên Rushia khiến cô hét lên một tiếng kinh hoàng:
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!”
“Rushia!!Rushia! Có chuyện gì vậy!!!”
Marine và Pekora choàng tỉnh khỏi giấc ngủ bởi tiếng hét thất thanh của Rushia, họ chạy vội lại giữ lấy bạn mình đang hoảng loạn.
“Đừng lại gần...Đừng lại gần đây...cút đi...AAAAAAAAAAAAAA” – Rushia vẫn cố giãy giụa và hét to.
“Bình tĩnh Rushia!! Peko đây!!Marine đây!!”
Cả hai cố gắng nắm lấy cổ tay Rushia và ôm lấy cô, cố làm cô bĩnh tĩnh lại. Mồ hôi đầm đìa và thở dốc, phải mất một lúc Rushia mới lấy lại nhận thức và nhận ra hai người bạn bên cạnh mình. Cô òa lên khóc nức nở mà ôm chặt lấy Pekora và Marine cứ như thể chỉ cần buông ra họ sẽ biến mất. Cả hai người bạn cũng xót xa mà tìm mọi cách vỗ về Rushia mà chẳng thể ngủ lại được nữa, vì họ sợ chỉ cần xa Rushia cô ấy sẽ không chịu được mất.
Lại một đêm dài nữa trôi qua trong sự bồn chồn lo lắng của cả ba người...
Kể từ ngày hôm đó, không đêm nào Rushia có thể ngủ yên. Những cơn ác mộng liên tục ghé thăm cô hằng đêm, liên tục tua lại khoảnh khắc đáng sợ về khung cửa sổ bị lấp kín bởi xác thịt và căn phòng với con quái vật nhầy nhụa đang bốc cháy dữ dội. Chỉ cần nhắm mắt lại và thiếp đi là những hình ảnh ghê rơn đó sẽ dồn dập mà ập tới, khiến cô mắc kẹt trong một vòng mà chẳng có lối thoát. Mỗi lần choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng, Rushia lại bưng mặt khóc, rồi lấy tay cào lên mặt để giữ cho bản thân tỉnh táo không ngủ tiếp nữa.
Marine và Pekora cũng rất mệt mỏi và lo lắng khi không đêm nào họ yên tâm mà đặt lưng nằm ngủ. Chỉ cần nghe tiếng hét và tiếng khóc của Rushia thôi cũng đủ khiến họ vội vàng bật dậy lao tới cố trấn tĩnh bạn mình trước khi Rushia tự làm đau bản thân, để rồi họ trằn trọc không tài nào ngủ lại được nữa.
"Flare đang ở đâu?" - Marine thầm nghĩ.
Từ ngày bước vào huấn luyện, Flare gần như biệt tăm. Đến khi quay lại, cô như một người hoàn toàn xa lạ: lạnh lùng và độc đoán. Cô vẫn còn rùng mình khi nghĩ lại lúc Flare muốn đưa Rushia đi, ánh mắt sắc lạnh đó như cảnh báo rằng cô ấy sẽ chẳng ngại mà ra tay với cả những người bạn thân thiết chỉ để đạt được mục đích.
Noel đi rồi, Flare cũng thay đổi, Rushia thì ra nông nỗi này. Nước mắt lăn dài thấm vào gối, Marine lo cho số phận của mọi người. Giờ đây Gen 3 chỉ còn Pekora và Marine, liệu họ có thể vượt qua được mà quay về bên nhau như những ngày xưa? Nước mắt lăn dài thấm vào gối, Marine lo cho số phận của mọi người
Bệnh tình của Rushia đang ngày một xấu đi mặc cho Marine, Pekora và cả những người khác liên tục động viên chăm sóc. Rushia dần rơi vào trầm cảm và căng thẳng. Suốt nhiều đêm mất ngủ do những cơn ác mộng hành hạ, tâm trí lúc nào cũng căng như dây đàn trong khi nhận thức thì cứ mờ dần đi. Rushia không thể tập trung vào việc gì nữa khi mà đầu óc cứ quay cuồng, tai thì ù đi còn mí mắt chỉ chực sụp xuống. Ấy vậy mà cô không dám ngủ, vì cô sợ chỉ cần để bản thân trôi vào giấc ngủ là những thứ dị hợm sẽ xuất hiện bám lấy cô không dứt.
Dần dần Rushia đâm ra sợ mọi việc xung quanh mình. Những tiếng động từ nhỏ nhất như tiếng nước chảy, tiếng công tắc bật lên cũng khiến cô giật mình run rẩy. Trong đầu cô những tiếng thì thầm ngày một lớn dần lên, để đến bây giờ cô gần như có thể nghe được chúng một cách rõ ràng cứ như thể có hàng trăm con người bên ngoài bức tường cơ sở đang gào thét van xin cô hãy bước ra ngoài. Liên tục thiếu ngủ và hay bỏ ăn, cơ thể cô rơi vào tình trạng suy nhược. Mắt thâm quầng và ánh nhìn lờ đờ, gò má hóp lại trên gương mặt tiều tụy. Trông cô gầy xộc hẳn đi, xanh xao khiến ai cũng đau xót.
Rushia đẩy cánh cửa nhà vệ sinh định bước vào, nhưng rồi cô khựng lại như món đồ chơi hết pin. Trước mặt cô là đống thịt đỏ màu máu đang bốc cháy dữ dội, những con mắt nhìn thằng vào cô trong khi những cánh tay vươn ra chực tóm lấy.
Con quái vật những tưởng chỉ xuất hiện trong giấc mơ của cô nay đã bước ra thế giới thực. Trong ánh mắt của Rushia, mọi thứ dường như bị bóp méo và rung lắc dữ dội khiến nỗi sợ trước sinh vật dị hợm kia bùng lên dữ dội.
"AAAAAAAAAAA!"
Quá khiếp hãi, Rushia ngã lăn ra sàn rồi co rúm người lại, lấy tay che mặt trong khi gào lên:
"Cút đi!!!cút đi...đừng ăn tôi...đừng chạm vào tôi!!!"
"Rushia!!" - Marine vội chạy tới đỡ bạn dậy - "bồ sao vậy? Này, là tớ, là Marine đây!! Bình tĩnh đi nào!"
"Nó...cái thứ đó...trong đó...tớ sợ!!"
Một tay Rushia chỉ vào nhà vệ sinh trong khi tay kia vẫn che mặt lại hoảng loạn. Marine nhìn vào đó những chẳng thấy gì cả.
"Không có gì cả, bình tĩnh lại đi Rushia!"
"Cậu không thấy sao!! Nó...nó ở đó!!!"
"Mở mắt ra đi" - Marine kéo mạnh tay bạn mình và chỉ vào trong - "thật sự không có gì mà!"
Đôi mắt mở to, quả thật không có gì trước mắt Rushia cả. Cánh cửa nhà vệ sinh không hề có con quái vật nào cả, mà là bóng tối.
"Không...chắc chắn nó đã ở đó...tôi không nhìn nhầm!!"
"Ổn rồi ổn rồi! Chắc bồ sợ quá nên trông gà hóa cuốc thôi! Thấy không, không có gì cả!"
Rushia chớp mắt nhìn lại rồi ngẩn người ra, quả thật không có gì. Phải chăng cô đã quá ám ảnh về chúng?
Những ảo giác sau đó bám riết lấy Rushia khiến tinh thần của cô vốn đã rất mệt mỏi nay còn phải gồng lên để chống chọi lại chúng một cách khổ sở. Những hình ảnh về đám sinh thể ghê tởm liên tục xuất hiện trong tầm mắt của Rushia. Cô có thể thấy chúng lấp ló sau khung cửa sổ, cảm nhận chúng dưới gầm giường, hay đang chờ sẵn cô sau bất kì cánh cửa nào mà cô chuẩn bị mở ra. Chúng cứ như những con quỷ người lớn thường đem ra hù dọa đám trẻ không vâng lời, chực chờ ở mọi ngóc ngách tìm cơ hội lao tới khủng bố tinh thần nàng chiêu hồn sư tội nghiệp. Mặc cho bản thân vẫn luôn tự nhủ rằng chúng không có thật, nhưng tâm trí của cô luôn bị đọa đày bởi những hình ảnh quỷ quyệt bủa vây tầm mắt khiến cô dần mất đi nhận thức của mình, gần như không thể phân biệt được hư ảo nữa.
“Cậu có nghe thấy gì không, Marine?” – Rushia hoang mang – “Chúng...chúng đang gào thét!”
“Cái gì cơ? Nghe thấy gì? Bồ đang nói gì vậy Rushia” – Marine nắm chặt tay bạn mình và trấn an – “không có bất kì thứ gì cả, không có ai cả đâu”
“Không...cậu không nghe thấy gì sao? Chúng đang gọi tôi...chúng đang ở ngoài đó...tôi có thể...tôi có thể nghe được tiếng của chúng...AAAAAAAAAAA”
Rushia bịt tai lại và thu mình vào góc tường mà hoảng loạn khiến Marine cũng tá hỏa. Quả thực cô không hề nghe thấy bất kì âm thanh gì giữa căn phòng chỉ có hai người, tại sao Rushia lại nói vậy?
“Bình tĩnh nào Rushia!! Cậu không nghe thấy gì cả!!! Bình tĩnh, là tôi đây!!!”
“Dừng lại đi!!!! Đừng gọi nữa!!!! Tha cho tôi!!!!”
Rushia cứ thế mà gào khóc, hai tay bịt chặt tai mà giãy giụa.
“bƯớc Ra nGoàI đI”
“xIN NgươI ĐấY”
“ÁnH sÁnG kHông cÒn g y đAU ĐỚn nỮa”
“MọI thỨ ThậT TươI đẸppppppppppppppppp”
Rushia có thể nghe thấy chúng. Những tiếng gào thét bên ngoài bức tường truyền đến trong đầu cô ngày một lớn hơn, lớn hơn bất kì thứ gì mà cô thấy trong cơn ác mộng tối tăm nhất của mình. Chúng cứ thế mà văng vẳng trong không gian mà chỉ mình cô có thế nghe thấy, như thể chúng muốn xé nát tâm trí của người con gái nhỏ bé.
“KHÔNGGGGGGGGGGGG!!!!!”
Nhận thấy tình trạng đã quá tồi tệ của Rushia, Marine đành phải dùng đến biện pháp cuối cùng. Cô vội lục lọi trong tủ lấy ra một lọ thuốc mà lần gần nhất bác sĩ Lam đã may mắn giữ lại được sau khi kiểm tra nhà kho với lời dặn dò “chỉ sử dụng khi không còn biện pháp nào khác”.
“Thứ này...có nguy hiểm không? Nhỡ Rushia...”
Nhưng rồi nhìn thấy bạn mình đang hoảng loạn và chịu đựng trong khổ sở, cô đánh liều lấy ra một viên thuốc, rồi dùng hết sức bình sinh đè Rushia ra mà mớm viên thuốc vào.
“Đừng!!! Buông tôi ra!!!Đừng đụng vào tôi!!!”
“Uống đi!! Rushia, bồ phải uống!!!”
Dù bị cắn cả vào ngón tay đến tóe máu nhưng Marine vẫn nghiến răng đưa được viên thuốc vào miệng Rushia và ép cô ấy uống nó, và đã thành công. Viên thuốc vừa trôi xuống cổ họng được một lúc thì Rushia thôi phản kháng, mắt khép dần và ngủ thiếp đi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo