“Ookami Mio?”

“Korone-san?”

Một tình huống khó xử đang diễn ra ngay tại đây, ai mà ngờ được lại gặp phải kiểu tình huống này trong ngày đầu tiên đến trường chứ?

“Ahaha….hahaha…chuyện không hay tới rồi đây…”

Bình thường thì đây sẽ là một tình huống dễ giải quyết, việc Okayu và Korone thân thiết có lẽ đã trở thành một việc mà ai cũng biết rồi, vậy nhưng hôm nay thì khác.

Okayu biết, cô đã dần quen với cái cảm giác khi mà tai và đuôi mèo xuất hiện trên đầu cô là như thế nào rồi.

‘Thứ này đúng là biết cách để canh thời gian xuất hiện thật mà.’ cô tự nghĩ thầm trong đầu.

“Eh…hai cậu có thể làm việc này ở chỗ khác được không…? Dù mình biết là còn sớm nhưng mà….tại trường học thì có hơi….ehhhh…”

Trong một khoảnh khắc, phản ứng đó của Mio đã khiến Okayu nhận ra một điều.

‘Cô ấy không để ý?’

Nhanh như chớp, cô làm lại việc mà khi nãy cô đã làm khi suýt bị lộ với Korone, cụp tai xuống một cách nhanh nhất có thể!

“A! Không…không…! Không phải như là cậu nghĩ đâu, là do bọn tớ bị ngã đó, là ngã đó Mio ơi!!”

Ngay lập tức, như một phản ứng tự nhiên, Korone nhảy bật dậy khỏi người của Okayu, đồng thời phủi phủi đống bụi bị bám trên váy, sau đó đưa tay ra kéo Okayu đứng dậy trong khi miệng lắp bắp từng chữ giải thích cho người đằng kia.

“Cảm ơn nhé, Koro-san, cậu mà ngồi thêm chút nữa chắc tớ tắt thở luôn mất đó, ahaha.”

Thật may mắn làm sao, có vẻ như đến cả Korone cũng không hề để ý tới cặp tai trên đầu của cô.

“Nèeeee, tớ đâu có nặng đến như vậy đâu chứ! Okayun quá đáng! Hừm!”

Korone phụng phịu, chỉ trong một khắc mà cô dường như đã quên hẳn luôn mình đang ở trong tình huống nào, quả đúng là thiên tài.

“Eh…vậy các cậu làm gì ở đây giờ này vậy…?”

Cảm thấy như bản thân bị lơ đi quá nhanh chóng, Mio lên tiếng hỏi lại hai người đằng kia.

“Bọn tớ á, chỉ là đi dạo thôi, do hôm nay Okayun muốn đi học sớm đó.”

Korone nhanh nhảu đáp lại, không chừa cho nàng mèo một khoảng trống để đáp chuyện với Mio khiến cho cô nàng cảm thấy có chút khó xử.

“Er, vậy cậu đang làm gì vậy Mio? Lúc sáng sớm thế này mà lại ở trong nhà CLB?”

Chớp lấy thời cơ trước khi Mio kịp đáp lại bằng bất kì câu hỏi nào khác, Okayu nhanh chóng cướp luôn vị trí người hỏi trong cuộc trò chuyện này.

“À, không có gì đâu, tớ chỉ đang đi kiểm tra lại danh sách các câu lạc bộ còn hoạt động và không còn hoạt động thôi, do tớ cũng đang có một vài đơn xin thành lập câu lạc bộ mới ý mà…”

Thật vất vả làm sao, quả đúng là công việc của một hội phó trong hội học sinh là không dễ dàng chút nào, vậy nhưng cô nàng này vẫn chấp nhận và thực hiện nó một cách rất chỉnh chu, thậm chí là hoàn hảo, một tấm gương không thể sáng hơn cho mọi học sinh khác.

Sau việc hội học sinh cũ giải tán do các thành viên đều có lí do của riêng mình, việc tìm kiếm thành viên cho hội học sinh mới ngay lập tức trở thành tâm điểm và cái tên đầu tiên được đề cử cho vị trí hội trưởng không ai khác chính là Mio, vậy nhưng cô đã khéo từ chối do bản thân không đủ tự tin để nắm giữ chức vụ quan trọng như vậy, tuy nhiên cô vẫn bị ép ngồi vào ghế hội phó.

Và kết quả là bây giờ đây, một hội phó thiên tài với khả năng đảm nhiệm mọi công việc từ bàn giấy đến kế toán, khiến cho hội trưởng và thủ quỹ của hội học sinh hiện tại nhìn không khác gì hai con bù nhìn cho Mio thể hiện.

“Hahhh….tớ đã mệt đủ lắm rồi, vậy mà Fubuki vẫn còn cố nhét vào tay tớ tờ đơn xin thành lập câu lạc bộ nữa chứ…”.

Mặc cho sự thật là Mio đã ‘hoàn toàn vô tình’ cướp hết việc của vị hội trưởng mới, việc cô bận rộn là hoàn toàn đúng, không chỉ là việc bàn giấy của hội học sinh, cô còn phải giữ thành tích học tập của bản thân không đi xuống, chưa kể đến việc cô còn đang có kế hoạch để đi làm thêm…

“Thành lập câu lạc bộ mới? Tớ nghĩ đó là việc tốt mà chẳng phải sao, cậu nên mừng mới đúng chứ Mio?”

Korone thắc mắc, có lẽ cũng một phần do bộ não với những suy nghĩ cực kỳ đơn giản của cô không cho phép cô hiểu hoàn cảnh của Mio bây giờ.

“Chỉ có cậu là thấy như vậy thôi Koro-san, Mio bây giờ đang phải vất vả lắm đó, nhỉ?~”

Nàng miêu nữ nhanh chóng chen vào bào chữa cho sự vô tri của bạn mình, nhưng đó là do cô cũng chưa thể biết trước được cái gì sắp đến…

“Phải đó…chỉ có cậu là hiểu thôi Okayu, nếu đó là một câu lạc bộ như là về thể thao hoặc là truyền thống như cắm hoa gấp giấy thì tớ sẽ rất mừng á, nhưng mà hai cậu biết Fubuki rồi đó, câu lạc bộ cậu ấy muốn thành lập đó là câu lạc bộ chơi game….”

Nghe đến đây, cặp tai tưởng chừng đã cụp hẳn trên đầu của Okayu bỗng dựng đứng lên, một phần vì bất ngờ, phần còn lại là vì cô không tin được vào điều mình vừa nghe thấy.

“Câu lạc bộ….chơi game?”

Nhưng trước cả khi Okayu kịp nói bất kì điều gì, Korone đã hai mắt sáng trưng nhảy dựng lên rồi chạy như bay đến chỗ của Mio, che hoàn toàn tầm nhìn của cô nàng hội phó kia.

“May quá…” Okayu thở phào nhẹ nhõm, nếu không nhờ cô nàng Korone tăng động kia thì có lẽ cô đã bị hỏi về cặp tai này rồi.

Tuy thế, nàng miêu nữ vẫn có cảm giác như ai đó đang theo dõi mình từ phía sau, dù khi cô quay lại thì chẳng có ai ở đó cả….

“Do mình tưởng tượng thôi chăng?” Okayu tự hỏi.

Tạm thời bỏ qua vấn đề đó, việc trước mắt bây giờ của Okayu có lẽ là nên đi cứu Mio khỏi con thú hoang Korone đang lấn át cô nàng hội phó đến độ ngạt thở kia.

“Được rồi đó Koro-san, cậu vẫn đang ở trong câu lạc bộ bóng rổ của trường kia mà, bình tĩnh lại đi~”

Okayu tiến đến, nhưng trước cả khi tay cô kịp chạm tới vai của Korone thì nó đã bị nắm chặt bởi một lực mạnh đến không cần thiết.

“Okayun! Là Game đó!! Câu lạc bộ chơi game!! Chúng ta hãy tham gia đi nha! Nha nha nha!!”

Bàn tay ấy, không ngoài ai khác mà chính là Korone, không rõ là do bản năng hay là khả năng đặc biệt của cô mà ngay khi cô nghe tiếng bước chân của Okayu tiến đến cô đã quay ngoắt người sang và nắm lấy tay của nàng miêu nữ, nó nhanh đến độ cả Okayu lẫn Mio đều không thể ngờ được.

“Koro-san à….eh…như tớ đã nói rồi đó, cậu đang ở trong câu lạc bộ bóng rổ rồi mà, không thể nào cứ vậy mà bỏ được đâu, cậu là Ace đó, hãy suy nghĩ kỹ lại đi và thả tay tớ ra được chứ…đau lắm đó nya….-”

“Nya?”

Từ phía sau lưng của Korone, một ánh mắt kì lạ xen lẫn với nghi ngờ chiếu rọi thẳng vào Okayu khiến cô run cầm cập, nhưng đấy thậm chí vẫn chưa phải là lí do chính khi mà Korone vẫn chưa ngừng việc lấn tới khiến cô không biết phải lo lắng về việc nào hơn.

“Không chịu không chịu đâu! Tớ sẽ rút khỏi câu lạc bộ bóng rổ, tớ muốn tham gia chung câu lạc bộ với Okayun cơ!!”

Tình hình đang dần trở nên khó xử hơn rồi đây…

“Ehhh….Mi-Mio! Cứu tui với!”

Hết cách, nàng miêu nữ đành phải dở chiêu cuối ra đó là vươn tay mượn đến sự trợ giúp của nàng hội phó, tuy nhiên có vẻ đến cả Mio cũng chẳng thể làm gì được trong trường hợp này, cô chỉ biết khoanh tay đứng nhìn Okayu cầu cứu trong bất lực.

“Được rồi! Tớ hiểu rồi mà Koro-san, tớ hiểu rồi, tớ sẽ tham gia câu lạc bộ chơi game, nhưng cậu thì không được, cậu phải ở lại trong clb bóng rổ, không là tớ sẽ không chơi game với cậu nữa!”

Với sự bất lực đã đạt đến đỉnh điểm, Okayu rút ra tối hậu thư, tuyên bố sẽ không chơi game cùng với Korone nữa, và đòn này dường như là siêu siêu hiệu quả đối với cô nàng tăng động ham chơi kia khi cô chỉ vừa nghe xong đã đơ ra như tượng rồi co rúm lại như một cục bông vô hại.

“Eh…hai cậu….ừm, tớ vẫn chưa thông qua việc thành lập câu lạc bộ này mà…?”

Bất ngờ nối tiếp bất ngờ, bây giờ đến lượt Okayu là người đơ ra vì sốc, Mio tuy tốt bụng nhưng đôi khi cũng thật nhẫn tâm.

“Ể? Ehh?? Tớ đâu có nói là tớ sẽ không đồng ý đâu?? Nè!! Tỉnh lại đi hai cậu, đừng có đơ ra đó chứ nè!!!”

Sau một hồi được Mio lay lay người đến độ say sóng, cuối cùng Okayu và Korone cũng đã trở về với trần thế sau khi du hành một bước lên tiên cảnh.

“Ahem! Được rồi, nghe tớ nói này, để thành lập một câu lạc bộ thì cần có ít nhất là ba người, và các cậu phải viết báo cáo hoạt động hằng tuần nữa, bây giờ có Fubuki là người sáng lập rồi, bây giờ nếu Okayu tham gia thì các cậu vẫn cần thêm một thành viên nữa đó.”

“Cậu không định tham gia sao Mio? Cậu với Fubuki là bạn từ nhỏ rồi mà.”

Okayu lên tiếng hỏi, dù không quá thân thiết nhưng có lẽ do quá nổi tiếng nên cái gì về Mio cả trường này đều biết cả, trong đó có cả việc cô và Fubuki thân thiết như thế nào nữa, không khác gì Okayu và Korone cả.

“À, tớ sao? Tớ bận việc ở hội học sinh rồi nên không tham gia được đâu…”

“Vậy sao, vậy thì tiếc quá….” Okayu ra vẻ tiếc nuối, nhưng rồi cô bỗng nhớ ra một người.

“Huh?”

Cô lùng sục lại trí nhớ của mình về hình ảnh của người ấy, nếu cô nhớ không nhầm thì dường như cô gái đó có một chiếc móc khóa hình một nhân vật game mà cô đã từng chơi qua, mà dường như còn là bản giới hạn chỉ tặng kèm cho những người chơi đến mua băng game vật lí đầu tiên nữa chứ…?

“A! Tớ đã tìm ra được người thứ ba sẽ tham gia câu lạc bộ rồi…!”

Okayu nói, trong khi nhanh tay kéo Korone quay ngược trở lại dãy nhà chính, không quên nói lời chào tạm biệt với Mio, như là đang rút lui chiến thuật vậy.

Mio cười lắc đầu nhìn bóng lưng đang nhỏ dần của hai cô nàng kia, có vẻ câu lạc bộ chơi game cũng không hẳn là một ý tưởng tệ như cô đã nghĩ, nhưng chắc chắn rác rối mà hội này gây ra sẽ nhiều nên có lẽ cô cũng phải chuẩn bị trước trong phòng hội học sinh thôi.

“Cậu đã nghe hết rồi đúng không? Fubuki.”

Mio cất tiếng về phía góc tường xa xa, ở tại đó, một bóng người từ từ bước ra trong bóng tối, hé lộ bản thân chính là người trong lời kể của cô nàng hội phó, Shirakami Fubuki.

“Ehe~ Đúng là vẫn không thể né tránh khỏi con mắt của cậu mà Mio!~”

Nàng hội phó thở dài, tay vẫn giữ tập giấy ghi chép gì đó mà đi tới chỗ Fubuki, cô rút từ trong đống giấy kia ra một tờ đơn thành lập câu lạc bộ và đưa nó cho Fubuki.

“Đây, tờ đơn mới của cậu đó, nhớ lần này phải viết cho đàng hoàng và nhớ là tớ không có trong danh sách thành viên nhé.”

“Đã rõ thưa hội phó~”

Mio quay đi trở lại văn phòng của hội học sinh, bỏ lại Fubuki một mình giữa hành lang vắng nối hai dãy nhà.

“Đi đường cẩn thận nha Mio~”

Khi bóng người của cô nàng hội phó đã biến mất, Fubuki mới lộ ra một nụ cười nham hiểm.

“Nekomata Okayu à….~”

Cô đưa tay lên cằm, nghĩ ngợi lung tung trong khi phe phẩy chiếc đuôi trắng với một ngôi sao ở cuối phần chóp đuôi đen.

Phải rồi, là đuôi, và không phải là đuôi mèo.

“Mình cá là sẽ vui lắm đây~”



Giờ tan học.

Tiếng bước chân của những học sinh rệu rã trên hành lang của trường học, ai ai cũng muốn nhanh chóng được trở về nhà, có thể là vì bận làm thêm, có người là phụ giúp gia đình, có người thì chỉ đơn giản là muốn đi chơi cùng với nhóm bạn thân của mình, chỉ để lại một số con người ‘đặc biệt’ ở lại trường…

Trong phòng học, Okayu và Korone đã cặp xách trên vai và đang chuẩn bị tiến ra đến cửa phòng học thì bỗng nhiên Okayu lên tiếng.

“Koro-san, xin lỗi hôm nay cậu đi về một mình nhé, tớ có bận chút việc rồi nên không thể về chung với cậu hôm nay được, tối về thì chúng ta lại chơi game tiếp ha?”

“Uhm, cũng được thôi, cậu đã hứa rồi đó nhé!”

Korone nghe xong chạy biến mất tăm ngay, có lẽ là cô đang vèo vèo đến với phòng thể thao, nơi mà các câu lạc bộ thể thao dùng để luyện tập, đôi khi là có cả những trận đấu với trường khác nữa.

Dù sao cũng là ngày đầu tiên của năm học, Okayu thở dài trong khi dõi theo hình bóng của Korone đang lao vút qua những học sinh khác, cũng lâu rồi cô chưa được thấy nó.

“Được rồi.”

Cô xách chiếc cặp đựng sách vở lên vai, bước ra cửa và bắt đầu nhìn lên từng tấm biển phòng học như thể đang tìm kiếm một cái gì đó.

“Lớp 2-B….lớp 2-B à….”

Và cô đã tìm thấy nó, vậy ra là nó cũng không nằm cách lớp của cô quá xa, đúng như cô đã dự tính từ trước. Nàng miêu nữ ngó thử vào trong phòng qua khe cửa sổ, tìm kiếm một bóng người thân quen.

“Tìm~thấy~cậu~rồi~!”

Vậy là đúng như Okayu đã nghĩ, ‘người đó’ mà cô đang tìm vẫn còn đang ở trong phòng học, thật quá dễ đoán đi mà.

Cô đẩy cửa sang một bên, bước vào một cách đầy tự tin và hướng tới người duy nhất còn lại trong căn phòng học rộng kia, nói lớn:

“Minato Aqua!!”

“Híiiiiiii…!!”

Dáng người đang ngồi cặm cụi vào chiếc máy chơi game kia bỗng giật bắn người lên, như thể sắp có động đất đến nơi, cô ấy ngay lập tức chui thẳng xuống gầm bàn như một phản ứng tự nhiên.

Tuy thế nhưng Okayu chẳng quan tâm đến việc đó, cô cứ vậy mà tiến tới bàn học của cô nàng nhút nhát kia, từ từ hạ người mà ngó xuống gầm bàn, nơi mà cô gái tên Aqua kia đang ôm đầu sợ hãi, rồi một cách chậm rãi, nàng miêu nữ ghé vào tai của cô gái kia, thì thầm một câu:

“Cậu - không - trốn - được - đâu~”

“ajsjfdjasdpfjasidfjasdfjasfjka….!!!”

Cô gái tên Aqua kia sau khi nghe xong thì như bấn loạn hết cả lên, cô bắt đầu phát ra những âm thanh lạ như không thuộc về thế giới này, được một lúc sau thì cô cứng đờ người như thể đã thăng thiên rời xa trần thế.

“Pfff….ahahahahaha, tớ chỉ đùa vậy thôi mà….ahahaha….tớ xin lỗi…hahahahaha….”

Nàng miêu nữ sau khi chứng kiến toàn bộ sự kiện trên, không thể nhịn nổi mà bật cười lên, như thể cô vừa được thấy một thứ gì đó rất thú vị vậy.

“Ahahaha….hahaha…thôi…thôi được rồi, để tớ nói.”

Mất một lúc để nàng miêu nữ ngưng cười được, và cũng là lúc cô nàng kia nhập hồn trở về, quay lại với nhân gian.

Okayu thả chiếc cặp xách xuống ghế, nhảy lên một chiếc bàn ngay đối diện với bàn của Aqua và ngồi vắt chân lên trên đó.

“Cậu, Minato Aqua, tớ muốn cậu tham gia vào câu lạc bộ chơi game cùng với tớ.”

Cùng với câu nói trên, cô rút ra trong cặp một tờ đơn xin gia nhập câu lạc bộ không biết từ đâu ra, đưa nó đến trước mặt của Aqua.

“Cậu thấy sao?”

0.21741 sec| 1275.469 kb