Chapter trước
Câu chuyện đầu tiên.
setting
Chapter sau

Thỉnh thoảng Candace lại có những phút giây - mà như Jeremy và Stacy cũng phải công nhận - rằng cô khá là tỉnh táo. 

 

Òmm… Thì như buổi sáng này, lúc đang ngồi chơi với Jeremy ở phòng khách, thì bỗng nhiên có một bóng đen xoẹt qua cửa kính làm hai người hết hồn. 

 

“Này Candace, hình như hai đứa em của em lại có trò gì vui kìa, muốn ra ngoài chơi không?” - Mặt Jeremy hớn hở trông thấy, vì dù sao hai người cũng ngồi ở phòng khách một khoảng thời gian rồi, chỉ ngồi mà thôi. Anh tin chắc rằng Candace sẽ bắt đầu nhảy dựng lên và kéo anh ra ngoài ‘bắt quả tang’ hai nhóc kia. 

 

“Chắc lại Phineas và Ferb chứ gì, kệ tụi nó đi. Ui ui em thích kênh TV này nè, tự dưng nhìn tụi cánh cụt đi lạch bạch trên băng thấy vui ghê” - Với vẻ mặt bình tĩnh lạ thường, Candace trả lời Jeremy. Cô còn chẳng đoái hoài gì mà ngó ra sân sau, trong mắt cô bây giờ chỉ toàn là chim cánh cụt. 

 

Jeremy chẳng thể nói thêm câu nào, mặc dù anh rất muốn ra ngoài kia chơi, nhưng với tư cách là một ‘simp chúa’ chính hiệu, căn bản anh dần dần cảm thấy lũ cánh cụt trong TV cũng khá là dễ thương.

 

Nhưng đợi một chút! 

 

‘Candace không ám ảnh việc bắt các em + Candace chỉ ngắm bọn cánh cụt + Candace không ‘hì hì hì Jeremy ơi’ kể từ lúc anh qua chơi’ = cô khum iu anh nựa‘ (Vì câu cuối quá nặng nề nên anh không dám nghĩ đúng chính tả). 

 

“Candace!” - Jeremy lay nhẹ vai cô - “Anh đi về nha, mẹ anh gọi có việc” 

 

“Okee nha, bye anh” - Cô quay lại và nhìn Jeremy (đúng 3 giây vì anh đã đếm).

 

Jeremy bĩu môi, muốn nói giận dỗi nhưng anh không dám. Bước ra ngoài và đóng cửa thật mạnh để bày tỏ cảm xúc của mình. 

 

“Úi chao? Gì thế?” - Candace giật nảy mình vì tiếng đập cửa, hoang mang vô độ vì không hiểu sao người yêu mình lại thế. 

 

—-

 

Phía bên Jeremy:

 

“Stacy, cậu nghe thấy không? Cô ấy hoàn toàn bơ mình! Tại sao như thế ? Cô ấy có nói gì với cậu không? Hay cô ấy chán mình? Hay cô ấy giận mình? Ghét mình? Dỗi mình?” 

 

Mở đầu với màn chào hỏi liên thanh và không hiểu gì hết, Jeremy chưa đi đâu hết mà úp mặt vào trước cửa nhà Candace. 

 

“Àaa… Xin chào Jeremy nhớ” - ‘Stacy không hiểu gì’ trả lời. - “À thì chắc Candace bị buồn vì không bắt quả tang mấy đứa em thôi, đừng lo lắng”

 

“Nhưng mà cô ấy không có muốn làm vụ đó hôm nay”

 

“Quắc đờ? Nhỏ có lén nhìn qua cửa sổ không?”

 

“Không!” 

 

“Lẩm bẩm và xoa tay đợi thời cơ?”

 

“Không!!”

 

“Gọi mẹ? Gọi cha? Gọi bất cứ ai?”

 

“Không!!!”

 

“Ừm… Không làm gì hết?”

 

“Không hề làm gì cả! Cô ấy chỉ lo nhìn mấy con cánh cụt thôi! Còn không thèm quay ra hôn mình một cái!”

 

“Ờ hớ” - “Cổ chỉ nắm tay thôi.” - “Ờ hớ” - “Nhẹ hều à, không thèm nắm chặt nữa.” - “Ờ hớ” - “Dị là cổ hết yêu mình rồi” - “Ờ hớ” - “Dị là…”

 

“Ê Stacy, lại mở ghi âm “Ờ hớ” nữa hả? Bạn tồi!” - Jeremy gần như sụp đổ, anh sắp nằm lăn ra bậc thềm để khóc mà bà Stacy lại vô tâm đến thế. 

 

“Ờ hớ”

 

“Đồ tồi! Hong thèm giới thiệu bồ cho bà nữa!” 

 

Anh cúp máy ngay lập tức, ngó vào cửa sổ bên hông nhà thì người yêu bé bỏng nàng tiên diệu kì cô bé kẹo ngọt tình yêu đời anh vẫn đang ngồi xem TV một cách bình thản. Anh lẻn ra đằng sau, gặp hai đứa nhóc tì để xin vài lời khuyên hữu ích. Mà nhìn như không ổn lắm, vì nhìn kìa, con nhóc Isabella cứ ‘Các cậu đang làm gì thế?’ mà mặt nhóc Phineas cứ trơ trơ ra lạnh tanh. Nhờ tụi nó chắc cúng sớm. 

 

Giờ thì anh phải tự nghĩ ra một phương án siêu cấp để Candace trở lại bình thường. Và rồi sau đó anh nhìn Phineas và Ferb cười hiền từ. 

 

“Chào hai đứa nhé, hai đứa đang xây cái gì vui quá vậy? Cho anh chơi thử nha?” 

 

“Dạ được, tụi em chỉ đang xây máy biến đổi tiểu thuyết thôi. Anh bấm nút này là anh sẽ biến thành nhân vật tuyểu thuyết mà anh mong muốn á” - Phineas nói. 

 

“Ngon! À không, quá xá là hay luôn em ơi, để anh coi…” - Jeremy lục tìm trong điện thoại tin nhắn của Candace những lúc mà cô điên cuồng đọc truyện - “Tổng tài băng giá con lai bảy quốc gia, bảy dòng máu, bảy múi… ủa? Có sáu múi rồi thì múi thứ bảy nó nằm ở đâu? Thôi bỏ qua đi. Biến anh thành tổng tài liền đi Phineas!” 

 

“Ô kê con dê, tổng tài băng giá - con lai bảy quốc gia, bảy dòng máu, bảy múi úm ba la xì bùm~” 

 

Một cái ting vang trong đầu Jeremy, giờ đây anh đã trở thành tổng tài trong lòng Candace. 

 

“Ối chời…” - tiếng Isabella vang lên khe khẽ - “Anh ơi…” 

 

Jeremy không thèm nghe, chạy thẳng vào phòng khách để khoe với người yêu về thành quả của mình. 

 

“Áaaaaa” - Và thành quả nghe khá là to. Perry ở góc nhà súyt nữa đi bằng hai chân thủ đường quyền  rồi. 

 

“Anh làm cái gì vậy hả!!!” - Candace la trong bất lực. 

 

“Thì anh làm tổng tài mà em yêu đó, em có thích không… người đẹp của lòng anh?” - Jeremy khuỵu một gối xuống sàn, nhìn Candace thâm tình. 

 

Với vẻ ngoài lạ lùng - đầu Jeremy kết hợp với thân đô vật vào đó khoe lấp ló dưới áo phông là sáu múi thơm phưng phức nhưng mà có một cục u trên trán Jeremy là như thế nào??? Thậm chí giờ người anh còn toả ra hơi lạnh y chóc cái tủ đông ở cửa hàng cha mẹ cô. 

 

“Hmm… Không!?” 

 

Cô cười ngượng, tắt tivi và xoay đầu Jeremy lại để anh thấy phản chiếu của chính mình. 

 

“Hên cho anh là tivi chỉ phản chiếu trắng đen thôi á, chứ em nhìn anh ngoài đời thì…”

 

“Aaaaaa!!!! Vụ gì vậy, tại sao !?!??? Phineas!!! Ferb!!!” 

 

Dùng hết sức bình sinh để gào lên, Jeremy ngất ngay tại chỗ, ngay cả bản thân anh còn không chấp nhận được hình tượng như đô vật lai kì lân lai Jeremy này, anh chỉ muốn chui xuống cái lỗ nào đó để trốn khỏi sự quê độ đến tột cùng này, thậm chí anh nghĩ bản thân mình chắc sẽ đổi tên thành Shamery rồi sang thành phố khác sống. 


 

—-

Phía Candace sau khi Jeremy ngất: 

 

Cô bàng hoàng nhìn anh  chừng chục giây rồi cũng gào tên hai đứa em mình trong bất lực. 

 

“Hai đứa! Sửa lại anh ấy ngay không thôi chị mách mẹ! Ngay bây giờ!!!” 

 

Và có vẻ như Jeremy nghe được hai chữ ‘mách mẹ’, anh nở nụ cười vô tri trong lúc ngất và đưa ngón tay cái lên chúc mừng em yêu của bản thân không còn ‘bất thường’ nữa. 

 

Và đương nhiên, sau khi anh ấy tỉnh lại sẽ phải chịu trận trước sự tra hỏi của Candace rồi.

Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo

0.07676 sec| 1213.922 kb