Từ lâu lắm rồi, Bruce đã không còn hứng thú với Halloween nữa. Anh đã từng hào hứng chuẩn bị những bộ đồ hóa trang, mua sắm bánh kẹo và khắc bí ngô khi cha mẹ anh còn sống. Anh cũng từng tìm thấy niềm vui khi nhìn Dick và Jason chạy quanh nhà trong những bộ đồ hóa trang đầy sáng tạo. Thế nhưng giờ đây, với anh, Halloween chẳng còn là gì ngoài những bữa tiệc xã giao mà anh bắt buộc phải chủ trì dưới danh nghĩa chủ tịch tập đoàn Wayne.
Khi đã vượt qua cả buổi tối lặp đi lặp lại những thủ tục xã giao quen thuộc đến phát nhàm, Bruce cứ nghĩ rằng mình đã được giải thoát, và anh có thể dành phần còn lại của buổi tối để xem qua hồ sơ vụ án mới. Thế nhưng, hành lang đáng lẽ phải dẫn anh ra cửa tòa nhà lại cứ kéo dài mãi không dừng, và đến khi định thần lại, anh lập tức nhận ra mình đã đi lạc vào một chiều không gian xa lạ ngoài Trái Đất. Và rồi, như thể vũ trụ đã quyết định rằng hôm nay sẽ là một trong những ngày tồi tệ nhất của cuộc đời anh, bóng dáng quen thuộc của Hal Jordan liền xuất hiện trong một luồng sáng xanh chói loà.
Đây chắc chắn là Hal Jordan, với mái tóc màu hạt dẻ đã điểm bạc, đường nét khuôn mặt rắn rỏi và nụ cười ngạo nghễ quen thuộc. Thế nhưng, hắn lại không phải Hal mà Bruce đã biết suốt mười lăm năm qua. Hắn đang mặc bộ trang phục đan xen giữa xanh lá và đen, hoàn toàn không giống đồng phục Green Lante, được trang trí bằng phần cầu vai và chiếc áo choàng cầu kỳ. Khuôn mặt hắn cũng không đeo chiếc mặt nạ Green Lante quen thuộc, thay vào đó là một chiếc mặt nạ xanh lá cách điệu giống với kiểu mặt nạ anh đang mang, loại mặt nạ dành riêng cho những buổi tiệc hóa trang.
Parallax.
Cái tên ấy vừa hiện lên trong đầu, khuôn mặt Bruce lập tức đanh lại, và mọi dây thần kinh trong anh liền căng lên vì cảnh giác. Anh biết rằng mình không có đến một phần tỷ cơ hội để đấu lại Parallax, hay thậm chí là chạy trốn khỏi hắn. Trong tình huống thế này, anh chỉ có thể chờ xem hắn muốn gì ở anh mà thôi.
Dường như chiếc mặt nạ Bruce đang đeo không thể che giấu được tâm trạng của anh. Thế nên, Parallax mới ném cho anh một nụ cười giễu cợt.
"Đừng căng thẳng thế. Nếu tôi muốn giết anh thì chỉ cần một cái búng tay là xong rồi, chẳng cần phiền hà thế này đâu."
Nói đoạn, nụ cười của hắn trở nên thân thiện hơn, và giống với Hal mà anh từng biết đến đáng sợ.
"Nhưng tôi không muốn làm thế. Hôm nay tôi chỉ muốn gặp lại người bạn cũ thôi."
Thay vì trả lời, Bruce chỉ im lặng quan sát nét mặt của Hal… của Parallax bên dưới chiếc mặt nạ kia, muốn thử xem liệu anh có thể phát hiện được một tia dối trá nào không. Dù vậy, bản thân anh cũng không chắc rằng mình có thể đọc được cảm xúc của một con quái vật vũ trụ, kể cả khi nó từng là người bạn anh hiểu rõ.
Mặc kệ thái độ thiếu thiện chí ấy Parallax vẫn thản nhiên đưa tay ra cho anh và hất đầu.
"Đi với tôi nào, Spooky!"
Cái biệt danh quen thuộc phát ra từ miệng hắn bỗng khiến Bruce thấy cay đắng không sao chịu nổi, đến mức anh không kiềm được mà lên tiếng.
"Đừng có gọi ta như thế!"
"Như thế nào, Spooky ấy hả?" Bruce có thể cảm nhận được Parallax đang nhíu mày dưới lớp mặt nạ kia, như thể hắn không hiểu được thái độ vô lý của anh. "Tại sao lại không? Tôi đã gọi anh như thế suốt mười lăm năm rồi còn gì?"
Phải rồi, cái biệt danh ấy đã đi theo anh ngay từ lần đầu họ gặp nhau. Thật lòng mà nói, Bruce chưa bao giờ thích cái biệt danh ngớ ngẩn này, và rõ ràng Hal nghĩ ra nó cũng chỉ để chọc tức anh. Thế nhưng, qua những năm tháng họ chiến đấu cùng nhau, nó đã dần trở nên quen thuộc với anh, cũng như cái cách sự tồn tại của Hal Jordan đã trở thành một phần trong cuộc đời anh. Có lẽ chính vì vậy mà anh không thể chấp nhận nổi cái cách con quái vật này thản nhiên gọi anh bằng cái biệt danh quen thuộc ấy. Như thể hắn vẫn còn là Hal Jordan hay quàng vai bá cổ trêu ghẹo cho đến khi anh nổi cáu. Như thể họ vẫn đang ngồi tán gẫu cùng nhau sau một buổi họp của Justice League. Như thể hắn không phải là con quái vật vĩ cuồng muốn thay đổi thực tại theo ý mình.
"Hal Jordan đã từng gọi ta như thế." Anh đáp lại bằng giọng điệu lạnh lùng nhất có thể. "Nhưng ngươi không phải Hal Jordan ta từng biết."
Parallax không để lộ cảm xúc gì trước thái độ gây hấn rõ rệt của Bruce. Thay vào đó, hắn chỉ quay bước với vẻ điềm tĩnh.
"Được thôi." Vừa nói, hắn vừa khoát tay ra hiệu cho anh đi theo. "Đi nào, Bruce!"
Sự nghi ngờ trong Bruce vẫn chưa vơi đi chút nào. Thế nhưng, nếu muốn biết Parallax đang mưu tính gì với anh, lựa chọn duy nhất lúc này vẫn là làm theo lời hắn. Chính vì vậy, sau một thoáng đắn đo, Bruce cũng đành lẳng lặng đi theo hắn.
Nơi mà hai người họ đang rảo bước chẳng có gì ngoài sỏi đá khô cằn và bầu trời tối mịt, có lẽ là một hành tinh bỏ hoang nào đó bên ngoài vũ trụ. Ánh sáng duy nhất ở đây là một thứ ánh sáng xanh lá nửa hư nửa thực đang bao trùm cả bầu trời, và chẳng cần nghĩ nhiều anh cũng biết đó là thành phẩm của Parallax. Và rồi, chỉ sau một quãng đường ngắn, hai người họ đã đến được nơi mà Parallax muốn cho anh thấy - một thành phố được tạo ra bằng năng lượng nhẫn xanh.
Dù đã biết về cái lần Hal tái tạo cả Coast City bằng chiếc nhẫn xanh của mình, một phần trong Bruce vẫn không khỏi ngạc nhiên trước sự tinh xảo và chính xác của thành phố được tạo bằng năng lượng này. Mọi cảnh quan đều chính xác đến từng chi tiết nhỏ, và những con người đang nói cười và sinh hoạt này trông chẳng khác gì con người bằng xương bằng thịt. Thành phố này có thể duy trì lâu như vậy hẳn là nhờ năng lượng vô tận của Parallax, thế nhưng, chỉ riêng việc có thể tạo ra được một thành phố đồ sộ như thế này đã đủ chứng tỏ rằng ý chí của Hal khủng khiếp tới chừng nào.
Để rồi cho đến cùng, chính ý chí khủng khiếp ấy đã nuốt chửng cậu ta.
Trước khi dòng suy nghĩ của Bruce bắt đầu bị đẩy đi xa hơn, một tiếng cười giòn giã đã vang lên bên tai anh. Khi đưa mắt nhìn sang, anh lập tức nhận ra đó là hai con người được tạo ra bằng nhẫn xanh, chính là Hal khi còn trẻ và người cha phi công huyền thoại của anh. Martin Jordan đang khoác vai Hal mà bật cười đầy sảng khoái.
"Làm tốt lắm, con trai. Thế nào họ cũng sẽ nhận con thôi. Cha đảm bảo trong năm năm đổ lại đây không quân chưa từng có một phi công nào xuất sắc như con đâu."
“Cha mà cứ nói vậy thì con sẽ đâm ra tự mãn đấy.” Hal Jordan trẻ tuổi mỉm cười, khuôn mặt dường như đang ửng lên vì ngượng nghịu, nhưng cũng không giấu được vẻ sung sướng trước lời khen hào phóng của người cha.
“Cha không nói vậy chỉ vì con là con trai của cha đâu.” Vừa nói, vị phi công kỳ cựu vừa đặt bàn tay thô kệch lên vai cậu con trai. “Cha biết rõ khả năng của con hơn ai hết, Hal à. Cha luôn biết con sẽ làm nên kỳ tích.”
Mỉa mai thay, Bruce đã nghe Hal kể về Martin Jordan đủ nhiều để biết rằng đây chỉ là một viễn cảnh không bao giờ thành sự thật. Người cha qua lời kể của Hal chưa bao giờ chú ý đến cậu nhiều như cậu cần, và cũng chưa bao giờ cho cậu lời động viên mà cậu muốn. Ông ta chưa bao giờ cho Hal biết giá trị của bản thân mình, cũng chưa bao giờ công nhận bất kỳ điều gì thuộc về cậu. Có lẽ chính vì vậy mà Hal đã phải dành cả cuộc đời mình để chứng minh bản thân xứng đáng với điều gì đó. Như là người cha quá đỗi vĩ đại của mình, như là cái danh phi công giỏi nhất, hay là chiếc nhẫn xanh quyền lực kia.
Nhưng cho đến cùng, điều mà Hal cần lại chính là đây, một thế giới mà cha cậu ta sẽ khen ngợi cậu từ tận đáy lòng. Một ước nguyện sẽ không bao giờ thành sự thật.
Từ cái ngày Hal Jordan hóa thành Parallax, Bruce đã khóa chặt tất cả những cảm xúc anh từng dành cho hắn vào một góc trong lòng. Vậy mà giờ đây, anh lại bắt gặp trái tim mình đang nhen nhóm một thứ cảm xúc xưa cũ, khi mà anh từng thật lòng cảm thấy xót thương và buồn bã cho một Hal Jordan luôn khao khát được công nhận.
Mải đắm chìm trong dòng suy nghĩ miên man của bản thân, Bruce không nhận ra hai người họ đã đi đến một khung cảnh khác lúc nào không hay. Trước mặt Bruce bây giờ chính là bản thân anh thời trẻ trong chiếc áo thụng tốt nghiệp đại học, cùng với cha mẹ anh đang mỉm cười trìu mến cạnh bên. Cha anh còn vỗ mạnh vai anh một cái, giọng nói không hề giấu vẻ tự hào.
“Cái tên nhóc này, làm cha mẹ giật cả mình đấy. Lúc nào hỏi chuyện học hành cũng chỉ nghe con bảo là ổn, ai mà ngờ đùng một phát con tôi lại đỗ thủ khoa luôn chứ.”
Phiên bản trẻ tuổi của anh chỉ đáp lại bằng một nụ cười hơi ngượng nghịu, nhưng cũng tràn đầy vẻ kiêu hãnh.
"Con cũng không ngờ mà." Nói đoạn, Bruce trẻ tuổi quay sang nhìn Thomas với ánh mắt lấp lánh. "Như thế là dư sức vào làm cho tập đoàn Wayne rồi nhỉ?"
Lần này, đến lượt mẹ anh bật cười.
"Cái thằng nhóc này, vừa mới tốt nghiệp mà đã tính chuyện đi làm rồi."
Nụ cười của cha anh vẫn không thay đổi, và ông trả lời anh với vẻ hào phóng.
"Tất nhiên rồi, với thành tích thế này thì các tập đoàn lại chả đánh nhau giành cậu Wayne đây chứ lại." Nói đoạn, ông mỉm cười. "Nhưng con cứ suy nghĩ cho kỹ xem bản thân muốn làm gì đã, không nhất thiết cứ phải nối nghiệp cha mẹ đâu. Dù con muốn làm gì cha mẹ cũng sẽ ủng hộ mà."
Bruce không nghe được sau đó họ nói gì tiếp nữa, vì tai anh đã ù đi bởi cơn bão cảm xúc đang cuộn lên trong tâm trí.
Cái viễn cảnh mà anh đã thấy cả ngàn lần trong những giấc mơ vô vọng. Cái viễn cảnh sẽ không bao giờ thành sự thật dù cho anh có cứu được bao nhiêu sinh mạng đi chăng nữa. Giờ đây, khi nó hiện ra sống động trước mắt anh chỉ để nhắc cho anh nhớ rằng đây là điều anh sẽ không bao giờ có được, anh thậm chí còn không thể tìm được từ ngữ để miêu tả nỗi đau đớn đang gào thét trong tim mình.
Tại sao Parallax lại cho anh thấy cảnh tượng này?
Như thể đọc được suy nghĩ của Bruce, Parallax quay sang nói với anh bằng giọng điệu nhẹ bẫng.
"Cứ xem như đây là quà của tôi đi. Dù sao Halloween cũng là dịp để người sống gặp lại người đã khuất mà."
Chỉ với câu nói ấy, Bruce lập tức hiểu ra tất cả. Dù gì đi chăng nữa, thao túng và dối trá cũng là sở trường của Batman. Anh sẽ không dễ dàng bị qua mặt trong chính sở trường của bản thân như thế. Vậy nên, anh liền đáp trả Parallax bằng giọng điệu anh vẫn luôn dùng mỗi khi vạch trần một lời nói dối lộ liễu nào đó.
"Ngươi không nói dối giỏi như ngươi nghĩ đâu." Vừa nói, Bruce vừa nhìn thẳng vào khuôn mặt dưới chiếc mặt nạ kia. "Ngươi cho ta thấy tất cả những điều này chỉ để khiến ta tin vào cái kế hoạch viết lại thực tại điên rồ của ngươi thôi, ta nói đúng chứ?"
Nét mặt Parallax không hề mảy may dao động khi kế hoạch cỏn con của hắn bị anh vạch trần dễ dàng như thế. Có lẽ, ngay từ đầu hắn đã biết rằng Bruce sẽ sớm nhận ra. Vậy nên, hắn mới chẳng hề nao núng gì mà mỉm cười.
"Thế nó có hiệu quả không?" Hắn đáp, không hề quanh co. "Anh thật sự chưa bao giờ muốn sống một cuộc đời khác sao? Cuộc đời mà anh có thể hạnh phúc bên cha mẹ mình, sống cho chính bản thân mình. Cuộc đời mà anh sẽ không mặc đồ dơi đi đánh tội phạm hằng đêm chỉ để chắp vá băng bó cho một vết thương lòng không bao giờ lành?"
Bruce đã dành cả cuộc đời mình để học cách kiểm soát những cảm xúc luôn chực chờ bộc phát, để vờ như những suy nghĩ viển vông nguy hiểm ấy không hề tồn tại. Thế nhưng, trong giây phút này, kẻ nói dối lão luyện như anh lại không thể lừa dối bản thân mình, rằng anh chưa bao giờ mơ về một thế giới đẹp đẽ như thế. Nơi mà anh có thể trở thành điều gì đó tốt đẹp hơn là một cái tôi đầy khiếm khuyết bên trong bộ đồ dơi. Nơi mà anh sẽ có một gia đình của riêng mình thay vì phải liên tục đi lôi kéo những đứa trẻ vô tội vào cuộc đời tăm tối của bản thân. Nơi mà anh sẽ có những người bạn bình thường thay vì những thực thể siêu nhiên mà anh không bao giờ có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng.
Ý nghĩ quyến rũ và nguy hiểm ấy chẳng khác gì tiếng hát của người cá, vẫy gọi anh vào cái vực thẳm mà Parallax đã mở ra. Cái vực thẳm đã nuốt chửng Hal Jordan trong ký ức của anh.
Có lẽ, Bruce đã cách vực thẳm ấy chưa đến một gang tay. Có lẽ, trong một phút giây nào đó, anh đã nghĩ rằng cứ để cho nó nuốt chửng bản thân cũng không sao cả. Có lẽ nếu làm thế, anh sẽ cảm nhận được những gì mà Hal đã cảm nhận, sẽ nhìn thấy thế giới mà Hal đã nhìn thấy, và sẽ hiểu được lý do mà cậu ta đi vào con đường này.
Và rồi, ở ngay bờ vực thẳm cheo leo ấy, anh đã nhìn thẳng vào Parallax, vào thứ ánh sáng nửa thần thánh nửa tà mị toả ra quanh hắn. Trong thứ ánh sáng huyền ảo rực rỡ giữa màn đêm tăm tối ấy, trông hắn chẳng khác nào một vị thần đang đứng ở điểm khởi đầu của vũ trụ.
Nhưng Batman chưa bao giờ là kẻ khuất phục trước thần thánh.
"Liệu sẽ có một cuộc đời như vậy thật không?" Bruce trả lời, chậm rãi và chắc chắn. "Nếu trong cái thế giới ấy, ta sẽ lớn lên thành một tên công tử hư hỏng vô tâm không biết gì về thành phố đổ nát của mình thì sao? Nếu như Hal Jordan sẽ chỉ có thêm vài chục năm ở bên cha mình để rồi nhận ra ông ta sẽ không bao giờ yêu thương cậu ấy như cách cậu ấy muốn thì sao? Nếu lại có một thành phố khác bị phá hủy, một người thân yêu khác bị cướp đi, hay một giấc mơ khác tan thành tro bụi? Ngươi định sẽ viết lại thực tại thêm bao nhiêu lần nữa đây?"
Có vẻ như Bruce đã kịp dừng lại trước khi rơi vào vực thẳm kia. Ý nghĩ ấy khiến những lời tiếp theo tuôn ra khỏi môi anh dễ dàng và chắc chắn hơn.
"Chừng nào mọi sinh vật trong vũ trụ này vẫn còn có tự do ý chí, sẽ không có một thế giới nào mà mọi người mãi mãi hạnh phúc cả."
Khi nói ra những lời ấy, Bruce không cảm thấy cay đắng như anh tưởng. Nó chỉ là một sự thật như bao sự thật khác trên đời này, một sự thật mà anh đã học cách chung sống ngay từ đầu.
Trong một thoáng, vẻ mặt Parallax dường như đã có chút dao động. Khuôn mặt nhìn nghiêng của hắn thoắt trở nên trầm ngâm, và cái cách hắn đưa ngón tay xoắn lấy những lọn tóc lòa xòa trước trán trông thật giống Hal khi đang mải mê suy nghĩ…
Dừng lại đi, Bruce. Con quái vật này không phải Hal, không phải là Hal mà ngươi từng biết.
Cuối cùng, con quái vật ấy lại ngước nhìn Bruce, vẫn với dáng vẻ tựa như thần thánh ấy.
“Và anh vẫn muốn sống trong một thế giới như thế sao?” Từng lời từng chữ của hắn điềm đạm đến gai người. “Một thế giới mà anh sẽ luôn chật vật tìm cho mình một đứa con chỉ để đánh mất chúng? Một thế giới mà thành phố anh cố gắng bảo vệ sẽ không bao giờ thoát khỏi bóng tối của chính nó? Một thế giới mà anh phải dành từng giây từng phút để kiểm soát những sinh vật phi phàm mà anh gọi là đồng đội?”
Đến đây, giọng nói của hắn bỗng có cái gì đó thật tha thiết, thật giống Hal.
“Một thế giới mà chúng ta trở thành như thế này?”
Một lần nữa, Bruce lại nhìn thấy hình bóng của Hal Jordan bên trong con quái vật này. Một Hal Jordan dùng vẻ ngoài vô tư để che giấu trái tim đang từng ngày vụn vỡ. Một Hal Jordan luôn nồng nhiệt với tất cả mọi người, nhưng trái tim lại ẩn chứa một vực sâu không ai có thể chạm tới. Một Hal Jordan đã đi qua tất cả khổ đau, cô độc và lạc lối của một kiếp người, để rồi chọn cách vượt qua lằn ranh cuối cùng của nhân tính.
Và điều tồi tệ nhất là, bản thân Bruce cũng chẳng khác gì Hal. Khi nhìn vào con người vụn vỡ ấy, anh như nhìn thấy phần tăm tối của bản thân mình. Và rồi, anh lại không thể ngăn mình tự hỏi, liệu điều gì sẽ ngăn anh trở nên sa ngã như Hal?
Khi nghĩ đến đó, vô vàn khoảnh khắc trong cuộc đời Bruce chợt lướt qua tâm trí anh như những đoạn phim tua nhanh.
Khi mà Alfred nhìn anh trong bộ đồ Batman với ánh mắt khắc khoải khôn nguôi, như thể ông luôn lo sợ rằng đây sẽ là lần cuối ông được nhìn thấy anh.
Khi mà anh nhìn đứa trẻ anh vừa cứu khỏi tay Riddler oà khóc trong vòng tay mẹ nó, và biết rằng hôm nay anh đã ngăn được một gia đình tan vỡ.
Khi mà Dick nói với anh rằng nó không thể mãi sống dưới cái bóng của anh rồi quay lưng rời bỏ mái nhà chung của họ.
Khi mà anh ôm lấy một Dick Grayson vẫn còn đang bàng hoàng vì cái chết thảm khốc của cha mẹ mình, cho đến khi thằng bé có thể oà khóc rồi thiếp đi trong lòng anh.
Khi mà anh ôm chặt cái xác đang lạnh dần của Jason trong vòng tay, để cho thằng bé mang theo cả một phần trái tim mình.
Khi mà anh để Jason ngồi trong lòng mình và nghe nó ríu rít kể về cuốn sách vừa đọc được.
Khi mà anh ở bên những sinh vật siêu nhiên mình gọi là đồng đội, lòng luôn nghĩ về cái ngày sức mạnh vô song ấy sẽ khiến họ trở nên điên cuồng.
Khi mà anh bắt gặp lòng mình nhẹ nhõm mỗi khi nhận ra một người đồng đội của mình vừa sống sót trở về từ trận chiến.
Khi mà anh chứng kiến một con quái vật vũ trụ được sinh ra từ tro tàn của Hal Jordan anh từng biết.
Khi mà Hal nở một nụ cười mơ hồ rồi nói với anh bằng chất giọng thật nhẹ nhàng, rằng cả hai người họ đều sẽ luôn thiếu khuyết một điều gì đó trong tim, và rằng như vậy cũng không sao cả.
Những khổ đau tưởng như không thể chịu nổi. Những niềm hạnh phúc tưởng như không gì sánh được. Những khoảnh khắc anh đã tưởng như mình không thể bước tiếp. Những giây phút anh liên tục hoài nghi bản thân. Tất cả những cảm xúc của cả một đời người ấy, giờ đây đang hòa quyện vào nhau, để trở thành câu trả lời duy nhất của anh.
“Đúng vậy.” Anh đáp, với tất cả sự thành thật mình có. “Ta không muốn trở thành ai khác ngoài chính bản thân mình của lúc này, và cũng không muốn đánh đổi những gì ta đã có cho một cuộc đời nào khác.”
Bruce không nói những lời này với Parallax. Anh nói những lời này cho một Hal Jordan mà anh từng biết, một Hal Jordan có lẽ chỉ còn là dư ảnh bên trong con quái vật này. Dù chỉ là một tia hy vọng mong manh, anh vẫn mong những lời này sẽ đến được với cậu ta, với con người đã từng tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ hơn bất kỳ ai, dẫu cho ánh sáng ấy giờ đây đã lụi tàn.
Bruce đã chuẩn bị tinh thần cho bất kỳ phản ứng nào từ Parallax. Dù sao, anh cũng không trông đợi một con quái vật vũ trụ hiểu được những gì anh nói. Thế nhưng, anh vẫn không khỏi ngạc nhiên khi hắn ta lại chuyển sang bật cười khanh khách, như thể vừa nghe một điều gì đó thú vị lắm. Cái giọng cười vừa cợt nhả lại vừa vô tư rất đậm chất Hal Jordan, cái giọng cười đã từng khiến anh phát bực nhưng cũng lại cảm thấy thật yên tâm.
Và rồi, trong cái giọng cười quá đỗi giống Hal ấy, Parallax mới lên tiếng.
“Đúng là Bruce có khác, đến tận lúc này mà anh vẫn khiến tôi phải kinh ngạc đấy.” Giọng điệu của hắn quá mức vui vẻ so với mong đợi của Bruce, đến mức anh nhất thời không biết phải nghĩ thế nào. “Tìm cách thuyết phục một bậc thầy thao túng như anh đúng là múa rìu qua mắt thợ mà.”
Một lần nữa, Bruce lại nhận ra ý định thật sự ẩn sau câu nói tưởng như vô thưởng vô phạt ấy. Anh liền đáp lại với vẻ tự tin mà anh vẫn luôn dùng mỗi khi đề ra chiến thuật mới cho Justice League.
“Nhưng đó chính là lý do ngươi tìm đến ta, phải không?” Ánh mắt anh không hề rời khỏi Parallax. “Ngươi không thật sự muốn ta đứng về phe mình. Thứ ngươi muốn chính là một ai đó có thể thuyết phục ngươi thay đổi suy nghĩ, có thể cho ngươi lý do để từ bỏ cái kế hoạch điên rồ này.”
Đó là một kết luận táo bạo, nhưng lại là câu trả lời hợp lý duy nhất cho tất cả những chuyện này. Chẳng có lý do gì mà một thực thể vũ trụ lại phải dụ dỗ một con người không chút quyền năng như anh về phe mình cả. Đây chỉ có thể là giọng nói còn sót lại của Hal Jordan bên trong con quái vật này, đang vật lộn tìm kiếm một con đường để quay đầu…
Đủ rồi đấy Bruce! Đừng có để cảm xúc ảnh hưởng đến phán đoán như thế!
Trong lúc Bruce vẫn đang vật lộn với dòng suy nghĩ của mình, Parallax đã mỉm cười, nụ cười mơ hồ lóe lên trong ánh sáng chói loà của chiếc nhẫn xanh, giống hệt như cái cách Hal vẫn luôn mỉm cười với anh.
“Có lẽ thế.” Hắn đáp, đơn giản và thành thật. “Từ trước đến giờ chúng ta vẫn luôn là như vậy mà, phải không? Khi tôi hành động liều lĩnh hay ngu ngốc, anh sẽ là người ngăn tôi lại.”
Chỉ với một câu nói ấy, lớp phòng vệ trong trái tim Bruce lập tức vỡ tan thành từng mảnh.
Phải rồi, trong suốt những năm tháng họ quen nhau, mối quan hệ của hai người họ đã luôn là như vậy. Hal sẽ là người phản đối sự độc đoán của Bruce, còn anh sẽ là người kiểm soát sự liều lĩnh của cậu ta. Họ sẽ luôn bổ khuyết cho nhau, thách thức lẫn nhau, và khiến cho đối phương phải nhìn nhận lại bản thân mình.
Bruce đã từng nghĩ rằng điều đó sẽ mãi mãi không thay đổi, rằng dù cho vũ trụ này có thay hình đổi dạng bao nhiêu lần đi chăng nữa, Hal Jordan vẫn sẽ luôn ở đó để trêu chọc, cãi nhau và can ngăn anh.
Ý nghĩ ấy khiến lồng ngực Bruce đột nhiên quặn thắt khi anh ngước lên nhìn Hal. Không phải là Hal Jordan mà anh từng biết, nhưng trái tim anh cũng không thể gọi cậu ta là Parallax được nữa. Dù cho sinh vật trước mắt anh bây giờ có là gì đi chăng nữa, thì cái phần Hal Jordan bên trong cậu ta vẫn quá mạnh mẽ để có thể phủ nhận, để anh có thể nhìn cậu ta như bất cứ thứ gì khác ngoài người đồng đội cũ của mình.
Thế nhưng, ý nghĩ ấy lại quá đau đớn, quá khó chấp nhận, đến mức Bruce không thể ngăn được bản thân thốt lên đầy cay đắng.
“Nhưng liệu có ý nghĩa gì không, khi mà cậu chẳng còn là Hal Jordan tôi từng biết?”
Câu nói của Bruce dường như đã khiến Hal khựng lại trong một thoáng, như thể cậu ta không biết phải phản ứng thế nào. Chính trong khoảnh khắc ấy, Bruce đã thu hẹp khoảng cách giữa bọn họ rồi đưa tay gỡ chiếc mặt nạ cậu ta đang đeo. Anh cũng không thật sự ngạc nhiên khi Hal không ngăn cản anh.
Đúng như anh đoán, bên dưới lớp mặt nạ ấy, Hal vẫn giống hệt như trong ký ức của anh. Vẫn là đôi mắt màu hạt dẻ rực sáng, vẫn là khuôn mặt đẹp như tạc tượng, và vẫn là cái dáng vẻ phóng khoáng nhưng không ai có thể chạm tới ấy. Trong thứ ánh sáng xanh kỳ ảo đang bao trùm hai người họ, Hal của lúc này trông thật đẹp đẽ và cũng thật xa xăm biết bao, đến mức những lời cay đắng tiếp theo cứ thế mà tuôn ra khỏi môi Bruce.
“Halloween là dịp để gặp lại người đã mất.” Anh nói, ánh mắt không hề rời khỏi khuôn mặt Hal. “Vậy thì cậu đang đứng trước mặt tôi đây, có lẽ cũng chỉ là bóng ma của một người bạn đã chết mà thôi.”
Ít nhất, đó cũng là điều mà Bruce muốn tin. Dù cho anh có mong ước được tiếp tục cãi vã với Hal tới đâu, dù cho anh có muốn được nghe lại giọng cười hào sảng ấy đến nhường nào, thì anh vẫn muốn tin rằng Hal Jordan mà anh biết thật sự đã chết, còn trước mặt anh chỉ là những mảnh tàn dư của cậu ta lưu lại trên thế gian này.
Nếu nghĩ như vậy, anh sẽ không phải chấp nhận điều mà anh không bao giờ muốn tin. Rằng con quái vật suýt nữa đã hủy diệt vũ trụ ấy thật sự là Hal Jordan vẫn luôn sát cánh cùng anh. Rằng Hal mà anh từng tin rằng sẽ không bao giờ thay đổi đã thật sự sa ngã đến tột cùng như thế. Rằng anh chưa bao giờ hiểu Hal nhiều như anh nghĩ.
Một lần nữa, Hal chỉ đáp lại câu trả lời của Bruce bằng nụ cười như chất chứa nỗi đau của cả thế gian này. Dù cho lý trí anh liên tục nhắc nhở rằng đây có thể chỉ là chiêu trò khác của Parallax, rằng hắn đang mượn những cảm xúc của Hal để thao túng anh, thì trái tim Bruce vẫn thắt lại vì nụ cười ấy.
Và rồi, trong khi vẫn chưa xử lý được thứ cảm xúc mâu thuẫn ấy, Bruce đã cảm nhận được hơi ấm của đôi môi Hal trên môi mình.
Bruce đã nghĩ rằng cảm giác chạm vào da thịt của một sinh vật vũ trụ sẽ rất kỳ lạ. Vậy mà, đôi môi đang áp vào môi anh lúc này lại ấm nóng và mềm mại một cách chân thực, hệt như cảm giác mà thỉnh thoảng anh vẫn tưởng tượng ra khi liếc nhìn đôi môi Hal. Nụ hôn này không hề mang theo ham muốn nhục dục, nhưng cũng không phải một nụ hôn phớt đơn thuần. Nó có sự nồng nhiệt và khát khao chất chứa bao nhiêu năm trời, nhưng cũng có sự dè chừng như thể không muốn đi quá giới hạn. Nó mang theo những cảm xúc qua bao nhiêu năm tháng mà họ chưa bao giờ nói thành lời.
Bruce biết rằng mình nên tránh né nụ hôn này của Hal, rằng giữa hai người họ bây giờ đã không còn chỗ cho một cử chỉ thân mật như thế nữa. Thế nhưng, từ đầu đến cuối, anh vẫn cứ đứng yên như thế, cứ để yên cho đôi môi Hal áp vào môi mình, và để cho bản thân đắm chìm trong thứ cảm xúc vừa tê dại lại vừa dịu êm đang lan truyền đến từng ngóc ngách trong tâm trí. Trong giây phút ấy, bất chấp tất cả mọi lý lẽ, Bruce vẫn cảm thấy đây là điều đúng đắn nhất mà họ từng làm.
Đến khi Hal kết thúc nụ hôn và nhìn anh với ánh mắt khó dò, Bruce mới lấy lại đủ lý trí để hỏi khẽ.
“Cậu làm vậy là có ý gì?”
Hal đáp lại câu hỏi của anh bằng một tràng cười khe khẽ, như thể anh vừa hỏi chuyện gì ngớ ngẩn lắm vậy.
“Chẳng có ý gì cả. Tôi làm vì tôi muốn thôi.” Nói đoạn, cậu ta đưa tay vén vài lọn tóc lòa xòa trên trán anh, đôi mắt nâu nhìn anh thoắt trở nên dịu dàng và tha thiết. “Hal Jordan mà anh biết vẫn luôn muốn hôn anh như thế đấy.”
Bruce thậm chí còn không thể tự nói với bản thân rằng đó chỉ là một lời nói dối để thao túng tâm trí anh. Anh không ngu ngốc đến mức không nhận ra cái cách mà thỉnh thoảng Hal vẫn chăm chú ngắm nhìn anh khi nghĩ rằng anh không để ý, những cái chạm tay vô tình mà cậu ta thường cố ý kéo dài lâu hơn cần thiết, và vô số lần cậu ta làm mọi cách để khiến anh phải chú ý đến mình. Bruce không nghĩ đó là thứ tình cảm thiêu đốt tâm can, nhưng rõ ràng nó vẫn luôn tồn tại trong suốt quãng thời gian họ quen nhau.
Và có lẽ, sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu đó chỉ là tình cảm đơn phương từ phía Hal. Bruce sẽ không phải băn khoăn và dằn vặt nhiều như bây giờ, nếu như anh chưa từng nghĩ đến chuyện kết thúc cuộc tranh luận giữa họ bằng một nụ hôn ướt át, nếu như làn da anh chưa từng nóng lên dưới những cái chạm thoáng qua của cậu ta, và nếu như anh chưa từng tưởng tượng làn da rám nắng ấy dưới những đầu ngón tay mình.
Nhưng trong suốt mười lăm năm quen biết, cả anh và Hal đều không hề làm gì với tình cảm của mình, như thể họ đã ngầm thống nhất với nhau rằng sẽ đẩy thứ cảm xúc ấy vào một góc khuất trong tâm trí. Họ đã có vô vàn lý do để phớt lờ thứ tình cảm bất tiện này: Selina, Carol, chuyện của Jason, chuyện của mẹ Hal, những đợt khủng hoảng trầm trọng ở Gotham, quãng thời gian Green Lante Corp giải thể. Thế nhưng, cho đến cùng, lý do quan trọng hơn hết thảy, có lẽ là vì bản chất của hai người họ.
Dù cho hai người họ có quá nhiều điểm đối lập, Bruce vẫn luôn cảm thấy rằng bản chất họ thật sự rất giống nhau. Họ đều là những con người méo mó, tan vỡ, không thể đáp lại tình thương của người khác một cách đúng đắn. Họ luôn có một thứ để đặt lên trên tất cả, là Gotham đối với anh, và là tự do đối với Hal. Họ sẽ không bao giờ thay đổi bản chất của mình, dù là vì bản thân hay vì những người mình yêu thương.
Có lẽ chính vì giống nhau như thế nên họ mới thu hút lẫn nhau. Và cũng chính vì giống nhau như thế, nên họ đều hiểu rằng mình sẽ không bao giờ có thể ở bên đối phương.
Dòng suy nghĩ miên man của Bruce bị cắt ngang khi Hal đột nhiên đưa một ngón tay lên môi anh, cảm giác thô ráp và ấm nóng của làn da cậu ta trên bờ môi khiến anh bất giác giật mình.
“Nụ hôn này có giống của một hồn ma không, Spooky?”
Dường như Bruce đã thấy khuôn mặt cậu ta phảng phất một nụ cười cay đắng, dù rằng hình ảnh ấy cũng đã nhanh chóng nhòe đi khi không gian xung quanh anh đột nhiên đảo lộn. Và trong giây phút ấy, khi bóng hình trước mắt anh dần tan ra thành những mảnh ánh sáng hư ảo, Bruce đã vô thức đưa tay như thể muốn níu kéo một điều gì đó.
Nhưng liệu còn gì để níu kéo nữa đây?
Khi định thần lại, Bruce nhận ra mình lại đang đứng trên hành lang của toà nhà khi nãy. Nếu không phải vì cảm giác ấm nóng vẫn còn đọng lại trên môi, có khi anh đã nghĩ rằng tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là ảo giác.
Đến tận khi đã ngồi một mình trên xe, Bruce vẫn còn bần thần khi nghĩ đến cuộc gặp gỡ kỳ lạ vừa rồi, đến hình bóng của Hal Jordan còn sót lại bên trong con quái vật vũ trụ kia, và đến những gì mà hai người họ đã từng có với nhau.
Vì lý do nào đó, tâm trí Bruce bỗng trôi dạt về cái ngày Hal tìm đến anh khi Quân đoàn Green Lante vừa giải thể. Khi ấy, tất cả những gì cậu ta cần chỉ là một người bạn cũ để tâm sự, để khỏa lấp cái cảm giác trống rỗng khi thứ đã định nghĩa cả con người mình đột nhiên biến mất. Anh cũng nhớ bản thân đã thẳng thừng từ chối cậu ta như thế nào. Lúc đó, chính anh cũng đang suy sụp và lạc lối vì cái chết của Jason. Anh đã nghĩ rằng đó là chuyện không thể tránh khỏi, rằng một kẻ vỡ nát như anh sẽ không thể trở thành chỗ dựa cho Hal được, và rằng đây là khoảng cách phù hợp cho hai người họ.
Vậy mà giờ đây, cái phần cảm tính nhỏ nhoi trong anh lại không thể ngừng tự hỏi, nếu ngày hôm ấy anh có thể cho Hal những gì cậu ta cần, nếu anh không phớt lờ thứ cảm xúc vẫn luôn âm ỉ trong tim mà đưa tay cho cậu ta, thì liệu mọi chuyện có khác đi không?
Tất nhiên, Bruce biết rằng đó chỉ là một ý nghĩ viển vông. Anh chẳng phải người duy nhất trong cuộc đời Hal, chẳng phải sự tồn tại quan trọng đến mức có thể thay đổi một điều gì đó bên trong cậu ta, và cũng chẳng có đủ nhiều tình thương và sự dịu dàng để lấp đầy khoảng trống trong tim cậu ta. Thế giới của họ chỉ giao nhau trong những trận chiến sinh tử, trong vài khoảnh khắc đồng cảm hiếm hoi, và trong cái cách họ nhìn thấy ở đối phương phần tăm tối nhất của bản thân. Tất cả chỉ có vậy mà thôi.
Có lẽ dù có làm gì đi chăng nữa, anh cũng sẽ chẳng ngăn được Hal đi vào con đường hủy diệt này. Có lẽ dù có cố gắng thế nào, họ vẫn sẽ mãi là hai kẻ cô độc vật lộn với những đổ vỡ của riêng mình. Nhưng dù là thế đi chăng nữa, Bruce vẫn ước rằng khi ấy anh đã thật lòng nói chuyện với Hal.
Nhưng vì anh đã không làm thế, nên giờ đây, tất cả những gì còn lại giữa họ chỉ là phản bội, đau thương và thất vọng, cùng với những ký ức về một Hal Jordan mà anh đã đánh mất, dù cho cậu ta chưa bao giờ là của anh. Để rồi, khi nhớ đến nụ hôn muộn màng kia, đôi môi Bruce chỉ còn đọng lại một dư vị đắng nghét. Và dư vị ấy lại quá đỗi chân thật, đến mức anh không thể xem nó như tàn dư của một bóng ma được nữa.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo