“Minato Aqua, tớ muốn chiêu mộ cậu vào câu lạc bộ chơi game!”
“Ể?”
Nàng miêu nữ ngồi gác chân trên chiếc bàn đối diện, nhìn xuống cô gái nhút nhát đang trốn dưới gầm bàn kia với một nụ cười nham hiểm trong khi đặt lên trên bàn một tờ đơn xin gia nhập câu lạc bộ.
“Tớ đã để ý cậu ngay từ lần đầu gặp rồi, cái đó là móc khóa bản giới hạn đúng không, thật ra là tớ cũng có một cái đó.”
Okayu nói trong khi giơ cánh tay phải lên để cho cổ tay áo từ từ hạ xuống lộ ra một chiếc vòng tay dạng xích có gắn thêm hình một chiếc bút lông nhỏ.
“À, còn một thứ nữa.”
Ngay sau đó cô mèo kéo cổ áo xuống đưa ra chiếc vòng cổ hình mèo, là món quà đầu tiên bà tặng cho cô hồi bé, cô chỉ nhớ mang máng nó là một món quà tặng kèm khi mua chiếc máy nuôi thú ảo, dù sao thì đó cũng đã từ rất lâu rồi.
Không dừng lại tại đó, Okayu tiếp tục lôi ra hàng đống thứ khác từ trong cặp sách như là móc khóa, huy hiệu, rồi cả nguyên một chiếc Switch ra chẳng vì lý do gì cả khiến cho Aqua ngồi dưới gầm bàn chỉ biết ngước lên mà chẳng hiểu chuyện gì.
“...hm, vậy là hết rồi đó, ngoài ra tớ còn có ở nhà….-”
“A! A…ah….ờm…ừm! Mình…mình hiểu rồi á! -Nhưng mà cậu…erm…cho mình xin thêm chút thời gian…”
Nhận ra nếu tiếp tục để cô mèo kia nói thì sẽ chẳng có đường về nào cho cô, Aqua quyết định dùng bài chuồn với lý do là thêm thời gian suy nghĩ, mà dù sao thì cô cũng thực sự cần thêm thời gian, chẳng hiểu cái gì đang xảy ra cả mà.
“...do mình cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ tham gia một club nào cả.”
Nhìn thấy ánh mắt dán chặt xuống mặt đất kia, Okayu không khỏi cảm thấy tò mò hơn về cô nàng nhút nhát này, dù đó có thể chỉ là bản năng của loài mèo trong cô mà thôi…
Nhảy xuống khỏi bàn, cô từ từ ngồi xuống ngang với tầm của Aqua, đưa tay tới nâng nhẹ cằm của cô lên.
“Được, vậy thì tớ sẽ đợi cậu.”
Nói rồi cô chỉ lại vào tờ đơn xin gia nhập club ở trên bàn rồi xách cặp quay đi.
“Hẹn ngày mai ở phòng club nha~”
Cánh cửa phòng học đóng lại, chỉ còn Aqua cùng tờ đơn xin gia nhập được đặt ở trên bàn.
“Khi nãy cậu ấy…mọc tai à?”
Bầu trời nhanh chóng ngả sang sắc tối, màn đêm chẳng mấy chốc mà đã kéo xuống hết đường chân trời.
Và cô nàng nhút nhát tên Minato Aqua đang phải thực hiện một chuyến đi vô cùng ‘mạo hiểm’ trong cái bóng tối ấy, dù trên đường chỗ nào cũng thắp đèn.
Lí do ư? Chẳng là cô đã hết đồ ăn dự trữ để ăn vào buổi đêm lúc cày game rồi, thế nên giờ mà không ra ngoài mua thêm thì cô sẽ chết đói mất.
“Hiii…mong là không có ai cùng trường bắt gặp…”
Dù trời đã là buổi tối, cô nàng vẫn cẩn thận mà mặc thêm một mớ quần áo đen thui, thậm chí còn cả một cặp kính không độ và khẩu trang để ngụy trang.
“Phew…”
Sau một hồi bước đi trong sợ hãi, cuối cùng cô cũng đã đến được trước cửa của siêu thị gần ký túc xá, toàn bộ chuyến đi thực sự là tràn ngập sợ hãi đối với cô nhưng Aqua tin rằng cô hiện giờ đã ổn.
…hoặc đó là do cô ấy nghĩ thế?
“Cậu là Minato Aqua đó hả?
“Hiiii!!”
Chẳng biết từ khi nào, một bàn tay chạm nhẹ lên vai của cô nàng siêu cấp hướng nội kia khiến cô giật bắn mình lên suýt chút nữa là hồn bay phách lạc.
Hàm răng run cầm cập khiến cô trông như sắp ngất đến nơi vì sợ nhưng nếu giờ ngất ở đây thì sẽ có nhiều rắc rối hơn nên cô cố kiềm chế để không rít lên như ban nãy nữa.
“H…hể…? C-cậu đang nói về ai vậy….eh?!”
Khi cô quay lưng lại, người trước mặt cô lại trông quen đến bất ngờ, mái tóc tím cắt ngắn ngang vai, khoác một chiếc hoodie ngắn với bên trong là áo sơ mi trắng, ánh mắt tím sáng bừng trong màn đêm như của một con thú hoang đang nhìn vào con mồi.
Nếu cô nhớ không nhầm thì tên của cậu ấy là….
“Okayu?!”
“Ô, đúng là Aqua thật này, trùng hợp ghê ta.”
Nàng miêu nữ đưa tay lên vẫy vẫy như muốn kiểm tra xem Aqua đã nhập hồn trở về chưa, nhưng có vẻ cô đã lo hơi xa rồi.
“Eh…à- ừm, trùng- trùng hợp thật ha, ahahaha…”
Aqua cười gượng gạo, thực chất là cô cũng không muốn mình trông khả nghi như thế này đâu, nhưng do kinh nghiệm tiếp xúc con người gần như chỉ là một con số không tròn trĩnh, cô chẳng thể nào nói nổi một câu đàng hoàng mà không bị vấp.
“Hể, cậu đi mua đồ ăn đêm hả, vậy mình đi chung ha?”
Okayu nghiêng đầu hỏi một cách nhẹ nhàng, cô nàng game thủ siêu cấp hướng nội kia do chẳng biết phải từ chối ra sao nên sau cùng cũng ngậm ngùi chấp nhận gật đầu để người kia đi cùng.
Thực chất Okayu chẳng phải là đang đi mua đồ hay gì, sự thật là cô đã bám theo đằng sau Aqua từ lúc cô ấy rời khỏi ký túc xá vào đêm muộn như thế này. Một phần do lo lắng cho cô gái mỏng manh kia đi một mình trong đêm, phần còn lại là nghi ngờ Aqua có hành vi đáng ngờ, dù sao thì cũng giống nhau.
“Vậy mình vào thôi ha?”
Nói rồi, nàng miêu nữ kéo lẹ tay của Aqua đang bối rối kia đi vào trong siêu thị.
Gọi là siêu thị nhỏ, nhưng nơi đây lại chẳng thiếu món hàng nào, kể từ đồ ăn hằng ngày như rau củ, hoa quả, thịt, hay đến cả những đồ đã qua chế biến, những vật dụng hằng ngày như cốc thủy tinh hay cả dụng cụ làm bếp, vân vân và mây mây.
Aqua bị cô bạn mới quen kia kéo đi khắp cả một vòng cái siêu thị, mặc dù sau cùng thì cả hai cũng chỉ mỗi người một giỏ đồ hộp với nước ngọt, Okayu còn mua thêm cả bia nữa, dù chẳng biết cô ấy định uống chúng khi nào.
Sau một hồi mua sắm đủ kiểu, cả hai bước ra ngoài, trong khi nàng miêu nữ vẫn còn có vẻ thừa năng lượng duỗi người một cách thoải mái, Aqua ở phía sau lại như đang thiếu oxy và còng lưng sáu mươi độ như các cụ già sắp phải chống gậy đến nơi.
Thấy thế, Okayu liền quay lại:
“Nặng không, để tớ xách phụ một chút cho.”
Bị tấn công bất ngờ, Aqua như một phản xạ liền đi vào thế thủ khiến cho cô mèo kia chỉ biết cười trừ, nhưng vẫn cứ tiến tới từ từ chẳng chút ngần ngại.
“Nào nào, đưa đây tớ xách dùm cho, một túi thôi nhé.”
Chẳng cả để cô nàng kia kịp nhận ra điều gì, chiếc túi đựng đồ ăn vật đã chẳng biết từ khi nào chuyển từ tay của Aqua sang của Okayu, những động tác kia thực sự là nhanh đến mức có chút bất thường.
Giật được cái túi xong, nàng miêu nữ liền bứt tốc quay xe chạy thẳng một mạch về hướng ký túc xá trong sự ngỡ ngàng ngơ ngác bật ngửa như lửa cháy ở trong nước của Aqua.
“Nàyyyyyy!”
Chẳng hiểu là do cô nàng này thực sự ngốc hay là không nhớ việc Okayu chính là hàng xóm của cô ở ký túc xá, cô cũng hết sức bình sinh cố đuổi theo nhưng chẳng có cách nào để có thể bắt kịp được chú mèo tinh ranh kia cả.
Chỉ sau một lúc rượt đuổi, thể lực của Aqua đã nhanh chóng tiêu tan từ con số không xuống con số âm.
“C…Chờ….đừng có mà…chạy- như thế….mà…hah….haaah…”
Khi đã kiệt quệ hoàn toàn, Aqua ngã gục xuống đó, nhưng ngay trước khi bất kỳ bộ phận nào của cô chạm xuống mặt đường, một bóng người đen lại xuất hiện và đỡ lấy cô.
Bằng một cách thần kỳ nào đó, đấy lại tiếp tục là Okayu, có vẻ như cô đã bằng cách nào đó vượt qua tầm nhìn của Aqua rồi vòng ra phía sau của cô nàng kia từ khi nào không hay.
“Dù biết là thể chất của cậu không tốt nhưng mà tui cũng không ngờ cậu yếu được đến mức này đó, làm sao mà cậu có thể vượt qua được các bài kiểm tra thể chất hay vậy hả?”
Nàng miêu nữ cười khổ trong khi xách vai cô nàng kia dậy, sau đó thì ném cô lên vai để cõng về luôn.
“Có vẻ mình đùa hơi quá rồi, đành phải đưa cô ấy về vậy…”
Ban đầu cô chỉ đi theo vì cảm thấy lo lắng, và bây giờ thì cô phải cõng Aqua về, mà đằng nào cũng là do cô nên chả thể trách sang ai khác được.
Đi được một đoạn thì Aqua bắt đầu mở mắt, hình như là có lại chút năng lượng rồi.
“Okayu…đó hả? Tui đang ở đâu…nhỉ?”
“Ah, cậu tỉnh rồi đó hả, xin lỗi nhaaaa, ban nãy là do tui đùa quá trớn chút á. Còn bây giờ thì cậu cứ nằm yên ở trên đó đi nhé.”
Nghe vậy, Aqua cũng chẳng còn cách nào khác ngoài chịu nằm yên ngoan ngoãn trên lưng theo lời của Okayu, một phần vì cô chẳng còn tí sức nào để phản kháng, và cũng một phần vì đã lâu rồi chẳng có ai cõng cô đi như thế này.
Được dựa vào lưng của một người khác, cảm nhận được nhiệt độ cũng như từng hơi thở của họ dù là trong buổi đêm giá rét, cái cảm giác ấm áp này…cô đã quên từ khi nào nhỉ?
“Nè…tại sao cậu lại muốn mời tớ vào club thế…?”
Aqua đang ngoan ngoãn nằm im, bỗng lại ngẩng đầu dậy và bắt chuyện với Okayu làm cô mèo kia có chút bất ngờ xen lẫn bối rối, cô đã chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện cô nàng này sẽ mở đầu một cuộc trò chuyện cả.
“À…chẳng có gì đâu.”
Cô trả lời một cách hời hợt khiến Aqua lại tiếp tục đến phần cứng miệng vì ngoài câu nói bật ra trong vô thức ấy, cô chẳng hề có một kế hoạch gì cho cuộc trò chuyện này cả.
“Nào, tớ đã nói hết đâu.”
Khi nghe thế, Aqua mới bình tâm lại đôi chút, nhưng cũng chuẩn bị tinh thần dù nàng miêu nữ kia có định nói gì.
“Nếu đây là trong tiểu thuyết hay phim hoạt hình thì hẳn thoại của tớ sẽ là ‘Vì cậu trông thú vị’ nhỉ, ahaha, Aqua thì đương nhiên là thú vị đối với tớ rồi, nhưng mà đó chẳng phải lý do để tớ mời cậu đâu.”
Bước đi từng bước chậm rãi trong đêm tối, dưới những ánh đèn đường lấp ló khắp nơi với một vài cơn gió thoảng qua làm người ta liên tưởng tới cái lạnh của mùa đông đang đến gần.
Aqua vẫn chăm chú lắng nghe trong khi tựa đầu vào vai của nàng mèo kia, không một chút phản kháng.
“Nè, cậu cảm thấy cô đơn chứ?”
Giật bắn mình lên bởi bị bắn trúng tim đen, Aqua lại dở cái mặt bối rối cùng với chất giọng như đài phát thanh khi bị xoay vào sai tần sóng, Okayu là người đang phải cõng cô nàng cũng chỉ biết cười thoáng qua.
“Haha, nghe vẫn giống một điều mà các nhân vật giả tưởng sẽ nói nhỉ, đúng là cái đất nước này đã tẩy não con dân của mình rồi.”
Trên con đường vắng trở về ký túc xá, chỉ có vài bóng người vụt ngang qua hai cô gái, đa phần họ đều là người lớn và có công việc của riêng mình, chỉ trừ hai cô gái này đây.
“Đùa vậy thôi, thật ra thì…tớ nghĩ là cậu giống với tớ.”
Tiếng Radio ngừng lại, Aqua nhìn chằm chằm vào người đang cõng mình bây giờ đây, dù chẳng thể thấy được biểu cảm đang ở trên khuôn mặt kia là gì, nhưng nó cứ làm cô cảm thấy đồng cảm đến lạ, chẳng phải hai người chỉ là bạn mới quen sao.
Cảm giác thân thuộc và mong muốn tin tưởng kỳ lạ này…là gì?
“K-không không không! Không thể nào! Làm gì có chuyện tớ giống cậu được chứ…! Tớ chỉ là đứa ru rú trong nhà suốt cả ngày, bạn bè thì chẳng có…cả thành tích cũng chỉ…là trung bình-”
“Không thể nào tớ có thể trở thành một người tuyệt vời như cậu được!”
“Không thể nào tớ có thể trở thành một người tuyệt vời như cậu được!”
Chẳng rõ là trùng hợp hay là đã dự tính hết cả từ trước, vào đúng khi Aqua nói câu chốt hạ, nàng miêu nữ kia cũng ngoảnh mặt lại và nói điều tương tự với một vẻ mặt tươi cười có phần đáng ghét.
“Phải vậy đó, bây giờ thì cậu nhìn y hệt tớ luôn rồi, Aqua ạ, ahahaha.”
Okayu cười phá lên khiến cho cô nàng kia ngượng đỏ chín mặt, khói bốc lên nghi ngút từ phần tóc nhìn như củ hành bị bóc vỏ của cô nàng kia.
Cô đột nhiên ôm chặt lấy cổ của Okayu, vùi mặt vào lưng của nàng miêu nữ, nhưng mà cô biết, cô sẽ chẳng bao giờ phải khóc như thế này nữa.
Vì cô đã tìm được chỗ dựa cho mình rồi.
“Những kẻ không dựa dẫm vào người khác thì trở thành mèo hoang à…”
Vậy thì tớ sẽ không để cho cậu trở thành mèo hoang đâu, Minato Aqua.
Sáng hôm sau, vẫn là một ngày bình thường như mọi khi, vẫn là dậy sớm để chuẩn bị cơm hộp cho Korone, vẫn là đến trường cùng với Korone, vẫn là một ngày bình thường, như mọi khi.
Mà thật ra cũng chẳng bình thường đến vậy nhỉ?
“Okayunnn! Mình đi ăn trưa thôiiiii!”
“Hiyaa!!”
Ngay khi tiếng chuông báo hiệu giờ nghỉ trưa vang lên, Korone đã chẳng biết từ khi nào nhảy ập đến ôm lấy cổ của nàng mèo khiến cô giật bắn mình lên, khá kỳ lạ vì khi trước cô chẳng hề bị bất ngờ như thế này bao giờ, hẳn cũng là một ảnh hưởng từ khi cô có tai và đuôi mèo…
“Koro-san, tớ biết cái này có hơi…nhưng mà cậu đừng có làm tớ bất ngờ vậy được không…”
Dù vẫn chưa hiểu rõ lý do mà cặp tai và đuôi xuất hiện cũng như cách để chúng biến mất hay xuất hiện, nhưng Okayu đã cố gắng tìm hiểu và luyện tập rất nhiều, cô cũng đã nghiên cứu thêm về đặc điểm của những loài mèo để phòng tránh những trường hợp bất ngờ như thế này.
“Ehhh, nhưng mọi khi tớ vẫn làm như thế này và cậu đâu có vấn đề gì với nó đâu phải không~”
Cô rất muốn nói với cô bạn kia rằng là ‘bây giờ thì có rồi đó’, nhưng sau khi nghĩ về cảnh tượng Korone ngồi tra khảo cô đến hết giờ nghỉ trưa đã làm cô suy nghĩ lại về quyết định của mình.
Cái sự năng động không có giới hạn kia của cô bạn thuở nhỏ đã khiến Okayu bất lực, cô đoán rằng từ giờ mình sẽ cần phải luyện tập nhiều hơn để giữ tai và đuôi ở đúng chỗ vào đúng thời điểm vậy.
“Rồi rồi…”
Okayu cúi xuống bàn, lấy hộp cơm ở trong đó ra rồi đứng dậy.
“Được thôi, nhưng trước đó thì chúng ta phải đi gặp một người.”
Nàng mèo đi trước dẫn đường trước ánh mắt tò mò khó hiểu của Korone, trước đây cô đâu có biết Okayu quen ai khác ngoài cô đâu nhỉ?
Lớp của người mà Okayu đang tìm chính ra cũng không cách xa lớp của cô cho lắm, chỉ khoảng vài phòng học, chẳng mấy chốc mà cô đã đứng trước cửa lớp.
“Tìm thấy rồi~”
Cô ngó nhẹ vào trong lớp học, đảo mắt qua lại rồi dừng ở ngay chỗ bàn mà hôm qua cô đã thấy.
“Bạn Minato Aqua nè!~”
Bàn cuối cùng ở trong lớp, ngay cạnh cửa sổ, cũng là vị trí của Minato Aqua trong lớp 2-B.
“Hiiiiii!”
Bị gọi tên một cách bất ngờ, cô nàng nhút nhát suýt bị rụng tim từ trong ra ngoài, hẳn là cô vẫn chưa quen việc bị gọi tên một cách đầy đủ như vậy, mà chắc Okayu cũng chẳng phải cố ý đâu.
Chỉ trong một cái chớp mắt, cô nàng kia đã chạy vọt ra phía cửa và bịt miệng Okayu lại trước khi nàng mèo nói thêm bất kì câu gì có thể khiến cô bị chú ý.
“Suyttttttt!”
Vẻ mặt của nàng mèo kia lại một lần nữa chuyển thành một nụ cười nham hiểm khiến Aqua vô thức buông tay ra vì sợ.
“Chào buổi sáng, tờ đơn hôm qua tớ đưa cậu đã điền đầy đủ chưa đó?~”
Bằng một cách tự nhiên nhất có thể, Okayu chỉ chậm rãi đánh mắt vào tờ giấy trắng mà Aqua đang cố gắng giấu diếm ở phía sau lưng, cô cười mỉm.
“Vậy là xong rồi nhỉ, mình đi thôi nào!”
Chẳng chờ đến phản ứng của cô nàng kia, Okayu tiếp tục kéo Aqua đi thẳng một mạch đến dãy nhà của các club, Korone cũng theo sau không cách một bước.
Cả ba người dừng chân ở một căn phòng có treo biển ghi chữ “Club chơi game” với hình của một cái gì đó ở bên cạnh nó, hẳn là một cái bút lông…hoặc là đuôi? Có vẻ còn là một phòng mới chưa có gì cả.
Không ngần ngại, nàng miêu nữ đẩy mạnh cánh cửa sang bên.
Khi cánh cửa phòng mở ra, cảnh tượng đầu tiên là hình ảnh của một cô gái với mái tóc trắng đang nằm lộn ngược trên chiếc ghế Sofa đặt giữa phòng với chiếc máy chơi game liên tục phát ra tiếng ‘“ting ting ting”.
Cũng ngồi trên cùng cái ghế đó, nhưng không nằm lộn ngược đầu xuống đất như cô gái kia, là một người khác lạ hoắc mà dường như chưa ai trong ba người từng gặp cả, trên tay là chiếc controller mẫu mới nhất trên thị trường, còn đang chơi game trên một chiếc màn hình to đùng nữa chứ?! Chẳng phải phòng này còn mới sao!?
“Eh? Cậu có phải là Shishiro Botan…có phải không thế?”
Bỗng nhiên Korone lên tiếng, như thể cô vừa nhớ ra điều gì đó rất quan trọng.
“Huh? À, là Koro-san hả? Lâu rồi không gặp ha~”
Đến đây thì ai cũng hướng ánh mắt về phía của Korone, xong lại đảo sang Botan, rồi lại về Korone, chỉ trừ mỗi Fubuki, cơ mà chẳng lẽ là hai người này quen nhau từ trước sao?
“Cậu ấy cũng là năm hai giống chúng ta đó, là cái người mà đã nói sẽ thành trùm trường đó cậu nhớ không?”
Nói đến đây, hai người kia mới “Ồ” lên một tiếng, trong khi Fubuki vẫn đang cắm mặt vào chiếc máy chơi game, tiếng ‘ting ting’ vẫn chưa dừng thì hẳn là vẫn đang quay rồi.
“Ahaha, cậu nói quá lời rồi đó Koro-san, cậu hiểu tớ mà.”
Chẳng còn nghi ngờ gì, rõ ràng là hai người này có quen nhau từ trước, nhưng Okayu kỳ lạ thay lại chẳng biết gì cả, nếu là người quen của Korone thì hẳn cô phải biết rồi chứ nhỉ, chẳng nhẽ là do quên sao?
“Cậu ấy chính là người mà tớ hay chơi game đối kháng cùng đó Okayun! Là cái cậu bắn FPS siêu giỏi mà tớ nhắc đó!”
Nàng miêu nữ tiếp tục “Ồ” thêm một tiếng nữa như thể vừa biết thêm điều mới, mà thực chất phải là nhớ ra thì đúng hơn, hay là biết thêm nhỉ, bởi vì đó là lỗi của Korone khi không nhắc tên mà chỉ nói liến thoắng thôi mà ha?
“Tớ bị cô nàng tóc trắng này kéo về từ khu trò chơi đó, chẳng biết nhìn kiểu gì mà đoán được tớ là học sinh của trường nữa hà…”
Botan đáp lời rất tự nhiên trong khi hai tay vẫn bấm liên hồi trên chiếc controller, còn hai mắt thì chẳng rời nửa ly khỏi màn hình, đủ để hiểu khả năng tập trung của cô nàng này mạnh đến thế nào.
“Nhưng cậu quen biết với Koro-san từ khi nào vậy?”
Dựa vào khoảng thời gian mà cô thấy Korone nhắc tới game FPS, cô đoán hẳn là cũng phải từ giữa năm nhất, nhưng để thỏa cái sự tò mò kỳ lạ này thì cô cần biết chính xác hơn.
“À, cậu ấy cũng là cựu thành viên của club cung đạo đó Okayun.”
“Hả?”
“Hình như là vào hồi giữa năm nhất gì đó, cậu ấy thấy tớ trong sân tập của club xong rồi chạy vèo cái vào trong rồi khen tớ hết lời làm tớ cũng phải thấy bối rối, thực sự là chẳng hiểu hoàn cảnh lúc ấy là gì cả.”
Botan cười gượng trong khi Korone thì chẳng hề tỏ ra chút gì là xấu hổ cả, dù sao thì đó cũng là tính cách của cô và Okayu thì quá quen với kiểu hành động ngẫu nhiên không thèm suy nghĩ này của cô bạn thuở nhỏ rồi.
“Ahaha, ra là vậy…”
Nói đến đây, nàng mèo mới chợt nhớ ra thêm một điều nữa, dường như từ nãy đến giờ họ đã bỏ quên mất một người.
“A!”
Một lần nữa, mọi ánh mắt lại hướng về một nơi, nhưng chẳng phải Botan hay Korone, mà là cái người đã núp ở sau lưng của Okayu từ nãy đến giờ.
“Erm…x-xin chào…ehe…”
Cô nàng nhút nhát kia hé mặt ra một chút, vẫy vẫy tay xong rồi lại rụt về, ôm chặt lấy vai của Okayu.
Botan có phần khó hiểu, cô chưa nghe giọng của cô gái này bao giờ nên chẳng thể đoán được là ai cả, nên cô chỉ đáp lại một câu “Chào” ngắn ngủi xong lại tiếp tục tập trung vào game.
Bầu không khí trở nên khó chịu đến lạ, nhưng đó chỉ là cho đến khi cái người đang nằm lộn ngược kia mở miệng ra nói gì đó…
“Wryyyyyy, lại lệch mất rồi oaaaaaaaaaaaaaa…!!!”
“Hiiiiiii!!!”
Tiếng hét bất thình lình làm cho tất cả mọi người bị giật bắn mình lên, riêng Botan thì suýt đánh rơi cả chiếc controller đắt tiền.
“Ể, hai cậu đến rồi đó hả, Okayu và….Aqua hả? Phải không ta…”
“Này này, đừng nói là cậu quên rồi nhé Fubuki.”
Botan ngồi cạnh cười khẩy một cái khiến cô nàng kia phồng đỏ cả má lên.
Thấy được năng lượng tích cực của Fubuki, Aqua cảm thấy mình sinh lực từng chút từng chút bị rút ra khỏi cơ thể, khiến cô không khỏi sợ hãi.
Aqua lén lút trốn ra sau lưng Okayu, từng bước từng bước nhỏ tiến gần hơn với cánh cửa câu lạc bộ, chạm đến tay nắm cửa cô cẩn thận mở cửa chuồn ra ngoài. Nhưng kế hoạch không được khả thi cho lắm khi tiếng động do tay nắm tạo ra đã thu hút ánh mắt của không ít người.
Cô có thể thấy rất nhiều con mắt đang nhìn chằm chằm mình. Não Aqua như muốn ngừng hoạt động, bản năng muốn chạy trốn nhưng chân lại không hợp tác, nó run lẩy bẩy không thể di chuyển được.
“Chào nhaaaaaaaaaaaa, tui là Shirakami Fubuki! Người thành lập ra câu lạc bộ này cho tất cả chúng ta! Cậu là Minato Aqua đúng không, cậu thường chơi thể loại game gì thế, tui thích các game có cái trò xoay xoay và cho ra đồ hiếm á, hình như họ gọi là Gacha hả, à và tui cũng thích các máy Gashapon nữa, tui có giải đặc biệt của tất cả các máy trong thành phố nha, thấy thế nào hả!!-”
Khi đã rời khỏi máy chơi game, Fubuki như đột nhiên lột xác trở thành một con người khác hẳn đi, cô lao đến như bay trước mặt của Aqua trong chỉ một giây ngắn ngủi, nói một hồi liên tục dài thật dài khiến cho cô nàng hướng nội kia mất luôn ý thức.
Đòn tấn công dồn dập và đầy tính bất ngờ của Fubuki khiến cho thanh sinh lực của cô nàng Aqua kia chính thức tụt về con số không tròn trĩnh, hai chân mất hết sức lực mà quỳ rập cái xuống, miệng run cầm cập với những tạp âm mà chẳng ai tin là con người có thể phát ra được.
“Ể?”
Fubuki tỏ vẻ khó hiểu trước cái sự đổ rập bất thường của Aqua, trong khi Okayu ở trước chỉ biết ôm mặt cười trừ, còn Korone thì chẳng hiểu gì từ đầu đến cuối cả.
“Ehhhhh???!!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo